Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1480-1481: 1480: Ôn Đình Trạm Đàm Điều Kiện - 1481: Tâm hữu linh tê




1480: Ôn Đình Trạm Đàm Điều Kiện


Ôn Đình Trạm là người thông minh thế nào, nghiền ngẫm nhân tâm có thể nói lúc này không ai bằng.

Hắn vừa thấy tư thế của ma đầu trọc liền biến tên này không dám động thủ với hắn, nhưng hắn cũng không dựa vào chuyện này mà kích thích đối phương.Đôi mắt Ôn Đình Trạm sâu thẳm đạm mạc nhìn về phía trước: “Đã là giao dịch, tất nhiên phải thuận mua vừa bán mới thành.”
Ma đầu trọc lúc này mới thu liễm một chút khí cuồng nộ, ánh mắt hắn vắng lặng nhìn Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm khóe môi câu lên: “Ngươi đã đáp ứng với Tu Tuyệt bảo vệ phu nhân ta, tất nhiên ngươi có thể quay ngược lại, chúng ta cũng chẳng cần cưỡng bách ngươi thực hiện hứa hẹn.

Nhưng phu nhân ta không thể không cứu, ta có thể nhận lời ngươi, đem trọc khí thủy thần giao cho ngươi, hơn nữa lúc ngươi cắn nuốt, phu nhân ta sẽ thay ngươi hộ pháp.”
“Doãn Hòa….”

“Họ Ôn kia, ngươi nói cái gì?” Không đợi Mạch Khâm mở miệng, Càn Đoái liền bạo nộ, nhưng rốt cuộc bị Mạch Khâm ngăn lại.
Ôn Đình Trạm lại không để ý tới hai người bọn họ, mà nhìn ma đầu trọc đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực: “Ta cũng có một điều kiện.”
“Ngươi nói đi.”
“Ngươi cần phải thề, ngươi sau khi nuốt thủy thần trọc khí, chọn một nơi ngăn cách với thế nhân dốc lòng tu luyện, từ đây không sát hại sinh linh vô tội.” Ôn Đình Trạm thấy ma đầu trọc tức giận bạo trướng, vẫn như cũ ung dung nói, “Ta cũng không cho rằng thề là việc khuất nhục, vả lại ngươi hôm nay có thể vì thủy thần trọc khí mà vi phạm hứa hẹn, không màng tới sinh tử phu nhân ta, ta không tin ngươi có tình lý gì bên trong.

Thế gian này được hay mất chỉ là một ý niệm, cá cùng tay gấu không thể cùng lúc.

Ta cùng ngươi giao dịch, cũng không phải bởi vì chúng ta vô năng đối phó thủy thần trọc khí, nếu Tu Tuyệt đã nhắc nhở qua ngươi, ngươi hẳn đã biết thân phận của phu nhân ta, ta muốn tìm người không phải việc khó, trước mắt phu nhân ta chưa thể chết dưới nước, ta vẫn có thể chờ được.”
Ma đầu trọc nhìn chăm chú Ôn Đình Trạm.
“Ngươi tất nhiên đang tò mò, nếu ta có thể tìm được người, vì sao còn muốn cho ngươi tiện nghi.” Ý cười trên khóe môi Ôn Đình Trạm gia tăng, “Thứ nhất, đây là thủy thần trọc khí, nói vậy cũng không dễ đối phó, cùng với thiếu nợ nhân tình, không bằng cùng ngươi công bằng giao dịch, sau khi hoàn thành thỏa thuận hai bên nhẹ nhàng tự tại.

Thứ hai, ngươi nếu thật sự nguyện ý thề, với ta mà nói chính là thêm một phần công đức, ít nhất bớt đi một ma vật tùy thời tùy tâm gây ảnh hưởng tới sinh linh, không phải sao?”
“Quả nhiên là người thông minh.” Ma đầu trọc lạnh lùng nói.
Ôn Đình Trạm lại giơ ngón tay thon dài lên, trong tay là một tấm phù triện: “Kỳ thật đây là chuyện cùng ngươi và ta mà nói, đều có lợi cho cả hai bên.

Ta cho ngươi thời gian một chén trà nhỏ cân nhắc, nếu ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng, tự nhiên là thỉnh tới cao minh khác.”
Phù triện kia là một tấm bùa truyền tin, mặt trên có khí Ngũ hành hồn hậu của chân quân đỉnh Độ Kiếp kỳ, chỉ là vừa mới rút ra, ma đầu trọc đã cảm ứng được rõ ràng, Ôn Đình Trạm này tuyệt đối không phải đang hù dọa hắn.

Tuy rằng ma tu tùy tính, lập lời thề cũng không phải sự tình gì lớn lao, nhưng hắn đường đường là một ma quân, thế nhưng bị một phàm phu tục tử bức đến hoàn cảnh như vậy, hắn lại hoàn toàn không thể chặn hết đường sống!
Thủy thần trọc khí đối với ma tu giống như Tử Linh châu đối với tu luyện giả, chỉ sợ chờ đến sau khi hắn được thủy thần trọc khí, Tu Tuyệt dù ngồi lên chức vị ma chủ Ma Cung cũng sẽ hận đến đứt ruột.

Ma chủ Ma Cung tùy thời có thể thay thế, nhưng thủy thần trọc khí ngàn năm khó cầu.
Thủy thần trọc khí cũng có phân chia, chỉ có thủy thần trọc khí ẩn chứa ma khí ôn nhuận chi thủy là hoàn toàn không cần cố kỵ bất luận phản phệ nào khi luyện hóa trọc khí.

Cơ hội ngàn năm có một mà hắn ném đi, tuyệt không có khả năng gặp lại lần nữa.

Nhưng cho dù thực lực hắn có thể nghiền nát những người này, lại không thể giết Ôn Đình Trạm, hắn đã nhìn ra, Ôn Đình Trạm là ngạnh cốt đầu của quỷ thần, nếu cố tình mạnh bạo người xui xẻo sẽ là hắn.
Hơn nữa với tu vi của hắn hiện giờ, một khi hắn cắn nuốt thần chi trọc khi tất nhiên có thể tiến giai Ma Hoàng.

Đã mấy trăm năm Ma giới không xuất hiện Ma Hoàng, đến lúc đó tất nhiên quần ma tương càn, không có người hộ pháp, kết cục của hắn chính là bị quần ma vây công xẻ thịt.
Thôi thôi, bọn hắn tuy rằng là ma tu nhưng cũng là vì tu luyện, không phải chán ghét thế tục hỗn loạn, bọn hắn làm sao lại rơi vào ma đạo? Thủy thần trọc khí cho dù cắn nuốt thành công cũng cần một thời gian bế quan cực dài để dung hợp, có cái gì quan trọng hơn tu vi?
Nội tâm trải qua giãy giụa kịch liệt, ma đầu trọc dựng thẳng ngón tay, đầu ngón tay ngưng tụ ấn văn màu đỏ sậm: “Huyết Ma Diệu Tinh, hôm nay tại đây thề, nếu Ôn Đình Trạm trợ ta hấp thu thủy thần trọc khí, ta lại tàn hại bất luận sinh linh vô tội nào, lập tức bị Ôn Đình Trạm tru hồn diệt kiếp.”
Lời của hắn vừa hạ xuống, ấn văn đỏ sậm trên đầu ngón tay du tẩu phát ra ánh sáng màu bạc phóng thẳng lên trời sao, thẳng đến khi ấn văn đầu ngón tay Diệu Tình thành thực chất, Diệu Tinh tay nhấc lên, Ôn Đình Trạm như bị một lực lượng thần bí nâng lên, Diệu Tinh đem ấn văn đẩy vào trên mu bàn tay Ôn Đình Trạm.
Ấn văn kia đáp lên mu bàn tay Ôn Đình Trạm, ánh sáng lập lòe khoảng ba lần liền biến mất không thấy.

Lời thề đã thành, Càn Đoái muốn ngăn cản đã không kịp, không khỏi thầm mắng: “Đê tiện!”

“Lời thề này có gì không ổn?” Ồn Đình Trạm nhìn nơi ấn văn biến mất trên mu bàn tay mình, nghe thấy Càn Đoái giận dữ như thế, không khỏi nhíu mày hỏi.
“Lời thề này đây gông xiềng vì ngươi.” Ánh mắt Càn Đoái bất thiện nhìn Diệu Tinh thỏe thuê đắc ý, buộc miệng thốt ra, “Một khi ngươi gặp đại nạn………”
“Khụ.” Không đợi Càn Đoái nói xong, Mạch Khâm liền ho thật mạnh, đánh gãy lời không may mắn của Càn Đoái, nghiêm túc nói với Ôn Đình Trạm, “Ngươi còn lời thề còn.”
Hắn còn lời thề còn, vậy nếu hắn không còn nữa……
Ôn Đình Trạm lúc này mới minh bạch, Diệu Tinh đã tìm ra một lỗ hổng.

Diệu Tinh là ma tu, tuổi thọ dài thế nào, nhìn Già La liền biết, thần hồn có thể tồn tại hơn một ngàn năm, mà hắn là một phàm nhân, nhiều nhất là sống tới trăm tuổi, mà một trăm năm này chưa chắc không có thiên tai nhân họa gì.

Nếu hắn có bất trắc, lời thề liền không còn lực trói buộc với Diệu Tinh.
“Cùng ta giao dịch chính là hắn, ta thề với hắn có chỗ nào không ổn?” Diệu Tinh nói đúng lý hợp tình, “Lời thề ta đã lập, ngươi mau gọi phu nhân ngươi ra, ta muốn mở ra chỗ hổng, sau đó nuốt cỗ trọc khí này vào.”
“Ma quân Diệu Tinh, ngươi đại khái không biết, Nguyên Ân đại sư chính miệng nói qua, ta là một người trường thọ.” Ôn Đình Trạm buông thõng tay xuống, “Ngươi cũng chớ có quên ta có phu nhân có thiên phú tu luyện, chỉ mong ngươi có thể chịu được trăm năm tịch mịch.”
Dứt lời, Ôn Đình Trạm cũng không để ý tới Diệu Tinh sắc mặt tức khắc khó coi, hắn lại lần nữa lấy ra ngọc khấu, đem truyền khí chí dương từ Dương châu tiến vào, mà lúc này Dạ Dao Quang dưới đáy hồ đang vô cùng buồn bực.
Nguyên bản nàng lấy ra ngọc khấu liên lạc với Ôn Đình Trạm liền có chút thấp thỏm, Đơn Cửu Từ còn cố tình hắt cho nàng một bát nước lạnh, rõ ràng nàng vừa mới cảm nhận được một tia khí ấm áp, nhưng chính là cảm giác kia nhanh như tia chớp, nháy mắt liền biến mất không thấy.

1481: Tâm hữu linh tê


“Ta thừa nhận phu thê hai người tâm ý tương thông, chỉ dựa vào hai miếng ngọc khấu là có thể đủ tâm hữu linh tê…..” Đơn Cửu Từ không tin.

“Giữa phu thê chúng ta có cảm ứng, người khác làm sao có thể hiểu?” Dạ Dao Quang không vui vẻ liếc xích ngọc trai một cái, nàng đang phiền lòng vì ngọc khấu đột nhiên không có nửa điểm dao động, người này còn muốn tới chọc nàng.


Tuy rằng sự tâm ý tương thông đối với Đơn Cửu Từ nghe thực xa lạ, nhưng từ ngữ khí Dạ Dao Quang đại khái có thể nghiền ngẫm ra cũng không sai biệt lắm với đồng tâm tương liên. Thấy Dạ Dao Quang tức giận, Đơn Cửu Từ cũng thức thời ngậm miệng.

Advertisement


Bên tai thanh tịnh, Dạ Dao Quang cũng liền trầm hạ khí nóng trong lòng, nàng nắm ngọc khấu tĩnh tâm chờ đợi, đồng thời để ý hướng đi của thủy thần trọc khí, ngừa khí thể của nó quét đến. Đợi ước chừng một nén nhang thời gian, Dạ Dao Quang rốt cuộc lại lần nữa cảm giác dao động trong ngọc khấu.

“Là A Trạm!” Dạ Dao Quang vuốt ve ngọc khấu nóng lên, nàng kích động đứng lên, vừa lúc này một lẵng hắc khí quét tới, cũng may nàng phản ứng nhanh nhẹn nhanh chóng trốn tránh. Lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, Dạ Dao Quang nắm ngọc khấu trong tay thật chặt, “A Trạm đã cảm ứng được tin ta đưa cho chàng, chàng hẳn đã tới phía trên Tây Hồ, theo tin tức ta cảm ứng được, tuyệt không phải an ủi ta, nếu không không cần chờ lâu như vậy, chàng nói vậy ắt đã biết tình cảnh của ta ở đây, như vậy tin lúc này truyền tới…..”

Dạ Dao Quang trầm tư chốc lát, nhanh chóng hướng tới nơi lúc trước nàng nhập đáy hồ bơi đi. Bất quá càng tới gần, Dạ Dao Quang lại nhìn thấy hắc khí bên này quay cuồng nồng đậm rất đáng sợ. Cơ hồ không có bất kỳ khe hở nào vừa cho Dạ Dao Quang đặt chân, mày nàng hơi nhăn lại.

“Dạ….. Ôn phu nhân, ta dẫn nó dời đi……”

“Không cần ngươi.” Dạ Dao Quang lạnh lùng nói với Đơn Cửu Từ một câu sau đó nhanh chóng lui về phía sau, cũng là một góc khuất, nàng lấy ra Âm châu nói với Lương nhị cô nương bên trong, “Lương cô nương, khả năng cần cô mạo hiểm tương trợ giúp ta một tay.”

“Dạ cô nương cứ nói.” Lương nhị cô nương rất cảm kích Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, nàng biết nàng chưa từng bị người thương phụ bạc, càng thêm giúp nàng hóa giải ân oán Thương Lương nhị gia. Có lẽ chờ đến sau khi sự tình chấm dứt, nàng cùng Tam Lang còn có thể hợp tang, sinh không thể cùng giường, chết có thể cùng huyệt đối với nàng mà nói đã thực quá đủ. Nàng cũng muốn trước lúc đí có thể làm gì đó hồi báo cho Dạ Dao Quang.

“Âm châu cùng ta thần thức tương liên, ta tùy thời đều có thể đem nó gọi trở về, cô khống chế âm châu thay ta dẫn dắt quái vật kia rời đi.” Dạ Dao Quang nói với Lương nhị cô nương, “Cô nhớ lấy, bất luận Âm châu gặp công kích lớn thế nào, cô cũng không cần lo lắng, cứ ở trong Âm châu giấu kín thật tốt.”

“Được, Dạ cô nương yên tâm.” Lương nhị cô nương tuy rằng cùng Dạ Dao Quang ở chung không lâu, nhưng nàng biết Dạ Dao Quang vì siêu độ nàng, không để nàng vướng bận, thực dụng tâm đem nàng mang theo bên người, chính vì muốn làm nàng tận mắt nhìn thấy người hại chết phu thê hai người phải đền tội.

Giữa mày Dạ Dao Quang tràn ra vài đạo chân nguyên, sắc mặt nháy mắt có chút trắng bệch, nàng ổn định nguyên thần, dùng lực chân nguyên phong ấn một tầng ngoài Âm châu sau đó mới tung âm châu ra: “Lương nhị cô nương, để ý chút.”

Âm châu ở trong nước xẹt qua một vòng cung mỹ lệ, phát ra một chuỗi bọt khí, rất nhanh một cỗ khí âm hàn liền tản ra. Đương lúc Âm châu xẹt qua đám hắc khó, những hắc khí kia tức khắc co rụt lại rồi sau đó tập trung một lượng lớn hướng tới Âm châu vây công tới. Lương nhị cô nương nhanh chóng điều khiển Âm châu cùng đán hắc khí chơi trò mèo vờn chuột.

Sau mấy phen thử, quái vật quái dị kia chắc chắn Âm châu chính là vật nó muốn tìm, hắc khí trải rộng bốn phía nhanh chóng ngưng tụ về một hướng, Dạ Dao Quang lập tức biến đổi thủ pháp ngón tay, tầng khí chân nguyên bao vây ở ngoài Âm châu nhanh chóng tản ra, xa xa nhìn lại liền giống như mặt trăng bị mây đen che phủ, thẩm thấu ra từng sợ ánh sáng màu bạc.

Cảm giác Âm châu đang phản kháng, khí chân nguyên của tu luyện giả không có hình thể, nhưng trọc khí thủy thần cũng không có tai mắt, cho nên nhanh chóng trúng kế, đại lượng hắc khí bốn phía toàn bộ hướng tới Âm châu vây lại. Lúc này, Dạ Dao Quang nhanh chóng đem khí Ngũ hành rót vào bên trong ngọc khấu.

Ôn Đình Trạm trên mặt hồ cảm giác được dao động, lập tức nói với Diệu Tinh: “Mau, mở ra chỗ hổng!”

Diệu Tinh sớm đã vận khí kết ấn, hắn ngưng tụ khí đỏ sậm, hai ngón trỏ ra sức hợp lại. Dòng khí trên mặt hồ một trận đong đưa, mấy người Mạch Khâm huyền phù giữa không trung cũng lung lay thân mình, không phải nói cũng có thể thấy được uy lực của nó. 

Một ấn văn phức tạp dán lên phía trên mặt hồ, hai ngón trỏ Diệu Tinh một đảo, một cỗ ma khí màu đỏ sậm giống như laser bắn thẳng vào giữa ấn văn, ấn văn hình tròn nhanh chóng xoay tròn, mặt hồ cũng bắt đầu hình thành một xoáy nước lớn. Ấn văn kia đúng như máy khoan điện, đem toàn bộ nước hồ tách ra, toàn bộ phía dưới mặt hồ xuất hiện một tầng lá chắn.

Đang vây khốn Âm châu, tính toán hấp thu âm khí nồng đậm bên trong Âm châu, thủy thần trọc khí đột nhiên thấy kết giới của mình bị đánh sâu vào, ngay lập tức nó rút một nửa hắc khí lượn vòng như những con rắn quay đầu hướng tới nơi bị đánh vào phóng tới. Dạ Dao Quang thấy vậy liền nhích người, tận lực gần sát cỗ hắc khí này nhưng thật cẩn thận không đụng vào nó, nàng ẩn núp, lựa chọn thời cơ tốt nhất chạy thẳng hướng lên trời.

Theo từng lần thủy thần trọc khí đánh ngược lên ấn văn, Diệu Tinh phía trên thân mình run lên từng trận, cảm giác chịu lực cực đại đánh vào, thủ quyết hắn nhanh chóng biến đổi, định ttuj thân mình, nghiêng đầu nhìn về phía đám người Càn Đoái: “Các ngươi ai có pháp bảo chí linh?”

Mấy người đều ngẩn ra, pháp bảo bọn họ có không ít, nhưng pháp bảo thuần chí linh thì lại không có.


“Khắc tinh trọc khí vạn vật chính là linh khí chí thuần, nếu có linh khí rót vào mắt trận, sẽ làm nó bị thương nặng.” Diệu Tinh trầm giọng nói. Hắn là ma tu, bảo vật trên người không phải không có, nhưng không giống những bảo vật thuần chí linh, vậy mà đám người tu luyện này cái gì cũng đều không có, hắn liền cảm thấy có chút không thích hợp.


Đúng lúc này, Ôn Đình Trạm cảm giác được có hơi thở dao động trong ngọc khấu, hắn cơ hồ nháy mắt đột nhiên nhanh trí, hướng mặt hồ hô lớn: “Dao Dao, vật chí linh, mắt trận!”


Giọng nói kia cách lá chắn rất xa truyền đến, thân thể Dạ Dao Quang phản ứng còn nhanh hơn đại não, ý niệm nàng vừa động, Băng tinh linh châu đóng băng chậu hoa xuất hiện trên tay nàng, Dạ Dao Quang hướng tới mắt trận ném mạnh.


Chậu hoa bị đóng băng tuyết trắng, dễ như trở bàn tay xuyên thấu qua đám hắc khí, chuẩn xác không nhầm lẫn nện ngay trung tâm ấn văn. Nháy mắt, một đạo bạch quang chói mắt giống như mặt trăng rơi xuống đại địa bắn tóe ra, cả người Dạ Dao Quang đều bao phủ bên trong cỗ ánh sáng tái nhợt, toàn bộ phía trên Tây Hồ một mảnh màu bạc tản ra.


Dạ Dao Quang ngược ánh sáng nhìn nơi bị phá vỡ, tức khắc thu hồi Âm châu hướng tới khe hở bay vút đi.