Quái Phi Thiên Hạ

Chương 143: Trừ Độc




“Muội không có ý trách chàng.” Dạ Dao Quang thấy Ôn Đình Trạm trầm mặc, nhất thời không biết cậu đang suy nghĩ gì nên mới nhẹ nhành giải thích một câu:

“Việc này chàng cũng không sai, nếu chàng không làm vậy, muội chỉ sợ không thể giải quyết chuyện này dứt khoát được như thế.”

Phục Chấp tới để điều tra cái chết của Phục Xung. Tuy cô chắc chắc Phục Chấp không tra ra được nhưng chỉ sợ bây giờ cô đã là địa sư nổi danh nhất trấn Thái Hòa. Phục Chấp không phải người đần, khi hắn cần khai báo chưa chắc đã không nhắc đến cô. Bóp quả hồng mềm thì cô chẳng phải là ứng cử viên sáng giá nhất trong mắt Phục Chấp sao? Tuy đây chỉ là suy đoán của cô... hơn nữa cô từ bỏ kim tâm thì chưa chắc lúc Phục Chấp tìm long mạch sẽ không chống lại cô, đến lúc đó lại đánh nhau, cô sợ sẽ không có chút phần thắng nào.

“Ta hạ độc thủ là vì không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm lạnh lẽo.

“Phục Chấp tới để tìm nguyên nhân cái chết của sư đệ hắn. Bọn họ có tất cả năm người. Đến lúc phát hiện kim tâm, Phục Chấp mang theo hai người tách ra, đi đến đây. Mặt khác hắn vẫn còn liên lạc với hai sư đệ khác. Bọn họ đến trấn Thái Hòa cũng không tra được gì, không biết sao lại thăm dò đến nàng, chuẩn bị lấy nàng làm người chịu tội thay.”

“E hèm!” Dạ Dao Quang không ngờ suy đoán của cô đã thành sự thật rồi. Tất nhiên là do cô giết Phục Xung thật, không phải người chịu tội thay. Cũng may cô đã giết ba người Phục Chấp ở đây, nếu không thì... chờ hắn lấy được kim tâm, mang bốn người khác tìm tới cửa, cô sao còn đường sống?

Thảo nào, làm cô hiếu kỳ, sao Ôn Đình Trạm đột nhiên lại ra tay không chừa đường lui như thế.

“Chàng vốn định tìm cơ hội độc chết ba người họ phải không?” Dạ Dao Quang đưa tay nắm lấy tay Ôn Đình Trạm.

“Trạm ca, muội vẫn không mong trên người chàng bị dính sát nghiệt.”

“Dao Dao, ta biết nhân quả tuần hoàn. Ta biết một phần sát nghiệt thì mười phần công đức cũng không bù được nhưng chúng ta không thể ngồi chờ chết.”

Ôn Đình Trạm cầm lại tay của Dạ Dao Quang, đôi mắt trong sáng đen láy của cậu hết sức kiên định: “Người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta thì cần gì phải nhịn.”

Nâng nhẹ cánh môi, đôi mắt Dạ Dao Quang ôn nhu đầy ý cười: “Ừ, chàng nói đúng.”

Thấy Dạ Dao Quang tán thành lời của mình, tiếng lòng căng thẳng của Ôn Đình Trạm thả lỏng ra, cậu cười điềm đạm: “Ta quả thực muốn dùng độc. Độc của Mạch thiếu tông chủ cho không thể lập tức lấy mạng người. Phục Chấp lại luôn để hai sư đệ của mình đánh trận đầu nên ta quả thật lo lắng nếu hai sư đệ của hắn độc phát trước thì không thể tìm cơ hội khác để hạ độc hắn.”

“Nên chàng sợ!” Dạ Dao Quang dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay đầy thịt của cậu, thấy cậu lộ ra vẻ đau đớn mới buông tay.

“Chàng có biết biết tu vi của Phục Chấp nếu không có hỏa trùng thì dù có là muội cũng chưa chắc có thể chạy trốn trước khi hắn phát độc. Một khi hai sư đệ hắn độc phát chết, dù chàng đã hạ độc hắn thì cũng phải bồi thường cái mạng nhỏ này! Nên sau này muội không cho phép chàng làm vậy nữa.”

“Ừ.” Ôn Đình Trạm suy nghĩ một chút, mỗi bước đi quả thực đều đáng sợ, chỉ chút sai lầm họ cũng sẽ chôn thân ở sơn động này. Đây đều do thực lực chênh lệch. Trong lòng cậu buồn bã, cậu là người không thể tu hành, đã định trước sẽ thua loại người kia một khoảng cách. Trước sức mạnh tuyệt đối, trí thông minh chưa hẳn có thể kịp thời ngăn cơn sóng dữ.

“Sao vậy?” Dạ Dao Quang thấy Ôn Đình Trạm đột nhiên rầu rĩ không vui liền hỏi.

Ôn Đình Trạm lắc đầu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Có phải người tập võ mãi mãi sẽ thua người tu hành một bậc không?”

Dạ Dao Quang không ngờ Ôn Đình Trạm lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, cô khẽ cười nói: “Cũng không phải, dù người tu hành lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là người tu hành, không phải là thần thật sự. Nếu người tập võ có được bí tịch tuyệt thế võ công, đồng thời võ nghệ đã đạt đến trình độ bất phàm thì cũng không giống người bình thường.”

“Thật sao?” Bên trong tròng mắt đen nhánh của Ôn Đình Trạm bỗng nhiên toát ra một thứ giống trân châu chói lọi rực rỡ.

“Thật.” Dạ Dao Quang có thể đã nói đúng một ít tâm tư của Ôn Đình Trạm. Có mục tiêu phấn đấu cũng tốt nhưng những người đạt đến trình độ bất phàm đều là những lão gia tập võ gần trăm năm. Cô không muốn nói để đả kích cậu mà lấy ba quả dại ở bên cạnh, đưa một quả cho Vệ Kinh: “Nếm thử quả này đi, ta chưa từng thấy qua, cũng chưa từng ăn luôn.”

“Đây là quả lê hả?” Ôn Đình Trạm cũng cầm một quả ở trong tay, nhìn giống như lê nhưng không phải lê.

“E rằng đây là một loại lê muội chưa thấy bao giờ cũng không chừng.” Dạ Dao Quang nói xong, dùng nội lực chẻ thành hai nửa. Cô phát hiện ruột bên trong hơi giống ruột quả dừa, trắng nõn mềm mịn và nhẵn nhụi, lại tỏa ra một mùi thơm. Ngay sau đó cô đã dùng khí ngũ hành dò xét thử, thứ này hẳn là không có độc, ánh mắt sáng lên: “Ăn ngon, nhiều nước, lại ngọt, chàng mau nếm thử.”

Ôn Đình Trạm cũng bắt chước tách ra. Nhưng Vệ Kinh không đủ sức lực, hắn nhìn thấy nước trên vỏ, biết là đã rửa sạch sẽ nên trực tiếp gặm từ bên ngoài.

“Đúng, quả này ăn ngon cực.” Vệ Kinh cắn một cái, mắt sáng lên khen ngợi.

Dạ Dao Quang ăn hai quả, thấy hơi no nên không ăn nữa. Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh cũng ăn hai quả, thoáng cái đã hết một nửa. Sau khi ăn uống no đủ, Dạ Dao Quang thoải mái tìm một nơi gối tay nằm xuống. Cô mơ mơ màng màng, sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Cô mở mắt ra thấy Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh ôm bụng nhăn nhó: “Trạm ca, chàng sao thế?”

“Dao Dao, ta đau bụng... muốn đi nhà xí!” Ôn Đình Trạm đang ôm bụng nói, móc một xấp giấy vệ sinh trong tay nải ra, chạy ra ngoài. Vệ Kinh cũng theo sát phía sau.

Dạ Dao Quang nhíu mày, đồ bọn họ ăn giống nhau, ngay đến một việc nhỏ cô cũng không có, sao phản ứng của Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh lại lớn như vậy. Chắc là tiêu chảy do ăn đồ hại bụng, không trúng độc là được. Cô cũng không tiện đi theo hai nam tử, chỉ có thể chờ hai người trở về rồi nhìn thử có bị ngộ độc thức ăn không.

Nhưng Dạ Dao Quang chờ hết nửa canh giờ, hai người kia cũng chưa trở lại, cô đành ra ngoài tìm. Vừa mới ra đến cửa động liền thấy Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh nằm lả trên mặt đất, tứ chi mềm nhũn. Lại thấy dấu chân nhàn nhạt phía sau bọn họ, đoán chừng đến bò cũng không được.

“Hai người sao rồi?” Dạ Dao Quang tới bên người Ôn Đình Trạm.

“Không có việc gì... ta không sao Dao Dao. Hiện tại, ta rất... thư thái.” Ôn Đình Trạm không còn chút sức nói.

“Chàng thế này rồi mà còn thư thái?” Dạ Dao Quang sạm mặt lại, một tay xách một người về hang núi.

“Ta thực sự không có việc gì Dao Dao. Bây giờ ta cảm thấy thân thể rất nhẹ nhàng khoan khoái, cả người đều ấm áp.” Thấy Dạ Dao Quang muốn vận khí cho mình, Ôn Đình Trạm ngăn cản nói.

Dạ Dao Quang không biết y thuật nên không cách nào bắt mạch cho bọn họ. Chẳng qua là nghe được lời cậu nói thì đột nhiên đầu óc lóe sáng lên, sau đó cô nhìn về phía Vệ Kinh: “Ngươi thấy thế nào?”

“Chỉ là không có sức lực nhưng giống với công tử.” Vệ Kinh thành thật trả lời.

Dạ Dao Quang lập tức hiểu, hai người này đã trừ được độc rồi!