Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1423: Mệnh Chưa Ngừng Hoa Vẫn Tiếp Tục Thành






Ba ngày sau, dưới sự chờ mong của vạn người, vương đệ Hung Nô cùng Túc Mĩ đúng hẹn tìm đến.

Hai người hai thần sắc khác nhau.

Vương đệ Hung Nô khí phách hăng hái, tính toán đã có sẵn trong lòng, mà Túc Mĩ lại trầm mặc không nói, an tĩnh làm người ta không thể đoán.

Không có ai không hiếu kỳ loại hoa vĩnh viễn không héo tàn là hoa gì.

Dựa vào hai vòng đề trước, có không ít người nghĩ là hoa giấy hoặc hoa điêu khắc, nhưng lại nghĩ tới yêu cầu hoa phải tươi thì liền bỏ cuộc.

Bọn họ nghị trên thế gian này căn bản không có loại hoa nào vĩnh viên tươi thắm từ đầu chí cuối.
Quốc vương lên tiếng hỏi hai người co tìm được hoa nở màu huyết sắc hay không, Túc Mĩ không trả lời, vương đệ Hung Nô nhìn hắn sau đó vẫy vẫy tay với hạ nhân.

Một người hầu Hung Nô mang tới một chậu hoa đỏ, bên trong chậu là một đóa hoa màu đỏ, nhìn không giống hoa bình thường, cánh hoa cứng cáp giống một loại hoa xương rồng.

Dạ Dao Quang chỉ có hư ảo cũng vô cùng kích động, thấy được đó là một chậu hoa sen đá, toàn bộ hoa đều có màu hồng ngọc.

Loại hoa đá quý này đời sau cũng mang danh hiệu “hoa vĩnh viễn không héo tàn”.

Đối với việc vương đệ Hung Nô có thể tìm được cây hoa này, Dạ Dao Quang thật sự kinh ngạc cùng khâm phục.

Hoa này ngoại trừ không đủ màu tươi như máu, nhưng thật đúng phù hợp với yêu cầu của công chúa Thiện Thiện.
Lúc này quốc vương dò hỏi ý kiến công chúa, thời điểm Thiện Thiện công chúa tính toán gật đầu, Túc Mĩ lại đứng lên cũng dâng lên một lẵng hoa.

Mọi người đều cho rằng Túc Mĩ cũng đã tìm được, nhưng vừa vạch ra, ngoại trừ của hắn màu xanh lục, vương đệ Hung Nô màu đỏ, hai người thế nhưng giống nhau như đúc.
Chỉ một thoáng, sắc mặt vương đệ Hung Nô cực kỳ khó coi, Túc Mĩ đạm thanh nói: “Hoa này mọc ra cũng không phải ngay từ đầu đã có màu huyết sắc, nói vậy chưa đúng với ước nguyện ban đầu của công chúa.

Công chúa nếu muốn hoa huyết sắc, vậy phải sinh trưởng ra đã là màu huyết.

Hoa này tuy cũng có màu đỏ, nhưng cũng không phải màu máu.
Túc Mĩ nói như vậy cũng không sai, tuy rằng vương đệ Hung Nô đưa lên tới chính là một đóa màu đỏ, nhưng loại hoa này nguyên bản màu xanh lục, chỉ là sau đó chuyển hóa thành đỏ.

Hơn nữa loại hoa này lá cũng là hoa, bởi lúc xanh là lá khi chuyển đỏ sẽ là hoa.
“Trên đời này, không ít loài hoa khi mọc ra không phải màu đỏ, chỉ khi nở rộ mới đổi màu.

Hoa sau khi nở rộ mới ngắt lấy, hoa của ta lớn nữa cũng sẽ có màu đỏ, như thế nào có thể không tính?” Vương đệ Hung Nô phản bác.
Cũng có vài người cảm thấy vương đệ Hung Nô nói rất đúng, cũng có chút người ủng hộ Túc Mĩ, trong lúc nhất thời hai bên tranh chấp không ngừng.
Cuối cùng vẫn là vương đệ Hung Nô mở miệng ngăn lại: “Nếu ngươi nói bổn ý công chúa là muốn một đóa từ khi sinh ra đã có màu máu, lại nói hoa của bổn vương hoa không đạt yêu cầu, vậy ngươi mau lấy ra loại hoa có thể làm bổn vương tin phục!”
Tựa hồ đang chờ đợi vương đệ Hung Nô nói ra những lời này, khóe môi Túc Mĩ nhẹ nhàng câu, hắn bỗng nhiên rút ra chủy thủ, ánh sáng lóa trắng như tuyết làm những người xung quanh đều phải nhíu mắt, sợ tới mức những người đứng bên cạnh hắn đồng thời lui về phía sau, sôi nổi đề phòng nhìn hắn.
Nhưng chủy thủ đã nắm trong tay mà hắn vẫn bộ dáng thong dong như cũ, ánh mắt hắn nhìn về phía Thiện Thiện công chúa: “Mệnh ta chưa ngừng, hoa tiếp tục lớn; máu ta chưa hết, hoa vĩnh sống!”
Tiếng nói vừa dứt, cổ tay hắn chuyển, mũi đao nhắm ngay ngực hắn, mắt không chút nháy mà đâm vào.

Nhất cử nhất động này làm mọi người, bao gồm Thiện Thiện công chúa, bao gồm vương đệ Hung Nô kinh hãi.

Mọi người nhìn máu đỏ thẫm thẩm thấu qua lớp áo trắng tinh của hắn toả ra nhưng một đoá hoa tương đẹp, âm thanh cả kinh sôi nổi truyền khắp.

“Lấy tim ta làm gốc, lấy máu nuôi hoa, tặng cho công chúa.”
Đối diện với đôi mắt thâm thuý kia, trái tim Thiện Thiện công chúa lần đầu kịch liệt nhảy lên.

Nàng nhìn thẳng đáy mắt hắn.

Nàng biết lúc này đây nàng đã yêu một nam nhân.
Trận thi đấu này, không thể nghi ngờ là Túc Mĩ thắng.

Chấn động như vậy, hoàn mỹ như vậy, không thể chê vào đâu được.

Hắn dùng sinh mệnh của mình thề với công chúa, dùng sinh mệnh của mình để cầu hôn, ai còn có thể nói ra câu phản đối?
Vương đệ Hung Nô cực kỳ không cam lòng, nhưng hắn lại không thể nói ra một chữ phản bác.

Hoa Túc Mĩ không phải lúc nào cũng tươi sao? Đó là tánh mạng cùng máu tươi, thế gian này còn có tồn tại nào sánh được? Không có! Hoa Túc Mĩ sẽ héo tàn sao? Chính như lời hắn nói, mệnh chưa ngừng, hoa tiếp tục lớn; máu không mất, hoa vĩnh viễn sống!
Chẳng lẽ hắn ngay tại đây giết Ô Tôn vương tử? Chuyện này không có khả năng, ba mươi sáu nước Tây Vực tuy rằng thường ngày không tránh được những cọ xát, mâu thuẫn nhỏ, nhưng chiến tranh lớn thì không có.

So với ba sáu quốc, Hung Nô tuy rằng cường thịnh hơn, nhưng hiện tại vẫn là ngoại địch.

Hắn dám ở nơi này giết chết Ô Tôn vương tử, vậy cứ chờ ba mươi sáu quốc vây công Hung Nô đi.
Hiển nhiên, hắn không thể làm v ậy, cho nên hắn chỉ có thể mang theo người của mình rời đi.
Túc Mĩ cùng Thiện Thiện công chúa cứ như vậy định xuống hôn ước.

Quốc vương vẫn luôn luyến tiếc nữ nhi xuất chúng của mình xuất giá, cảm thấy thế gian này không có nam nhân nào có thể xứng đôi với nàng, lúc này cũng bị Túc Mĩ thuyết phục.

Nhưng công chúa mới mười bốn tuổi, tuy rằng ở Tây Vực tuổi này đã có thể thành hôn, nhưng quốc vương vẫn muốn giữ nữ nhi ở cạnh mình thêm hai năm, vì thế ước định chờ tới thời điểm Thiện Thiện công chúa mười sáu tuổi, Ô Tôn phái người tới cầu hôn.
Hai năm kia là hai năm đẹ nhất nhân sinh của Thiện Thiện công chúa, bởi vì có một thiếu niên cơ trí tuấn mỹ ở bên nàng.

Bọn họ cùng nhau đạp nguyệt truy tinh* (đạp ánh trăng và đuổi theo các vì sao, chắc ở đây ý tác giả kiểu đuổi hoa bắt bướm…), cùng nhau phóng ngựa trên thảo nguyên, cùng nhau ngắm biển hồ, cùng nhau xem hoa nở hoa tàn.

Túc Mĩ tựa như đúng lời hắn nói, dùng cả sinh mệnh để yêu nàng, che chở nàng, dùng tất cả phương thức hắn có thể nghĩ đến mà sủng ái nàng.

Rất nhanh công chúa cũng tới mười sáu tuổi, nàng cùng vương tử Ô Tôn vui vẻ chuẩn bị cho hôn lễ.

Nhưng năm đó vương đệ Hung Nô cầu mà không được rốt cuộc không cam lòng, vì thế hắn âm thầm ấp ủ hai năm, chung quy vẫn ra tay với Tây Vực, trường mâu chỉ hướng về phía hai quốc gia Ô Tôn cùng thành Lâu Lan.
Lúc ấy các quốc gia cường thịnh ở Tây Vực còn có Đại Nguyệt Thị, Đại Uyên, Nhược Khương.

Nhưng Hung Nô có ba mươi vạn binh mã, hơn nữa còn vô cùng cường hãn.

Những nước này chung quy cũng không phải một thể thống nhất, không thể trên dưới một lòng.

Túc Mĩ đã sớm nhìn ra bọn họ bỏ cuộc, sớm hay muộn cũng bị tiêu diệt từng bộ phận, cho nên ngay khi chiến tranh vừa bùng nổ hắn đã tới xin Hán Vương triều của Trung Nguyên giúp đỡ, khi đó Hán Vương cũng cực kỳ hận Hung Nô, ý đồ trong ứng ngoại hợp đem Hung Nô đánh lui.
Nhưng quân đội Hán Vương chậm chạp chưa tới, sau đó Túc Mĩ dùng kế trà trộn vào vương đình Hung Nô, cứu ra sứ thần Hán Vương triều bị giam cầm.

Thế nhưng chẳng những phải hộ vệ sứ thần, còn chuẩn bị lương thực tiền bạc sung túc đưa hắn quay trở lại Trung Nguyên.

Thời điểm Hung Nô tạm ngưng đại chiến một năm, chờ mãi vẫn không thấy viện trợ từ Hán Vương, mà Tây Vực bọn họ bị hao tổn cực lớn.

Những tiểu quốc không mấy cường thịnh, dưới sự dụ hoặc của Hung Nô cũng nổi lên tâm phân tranh.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Túc Mĩ cùng Thiện Thiện công chúa đều dùng tới bí thuật cổ xưa của bọn họ.

Cực ít người biết sau lưng bọn họ còn có một đại vu* quỷ thần khó lường.

Đại vu bảo hộ cho sự an bình của bọn họ, không để ngoại lai quấy nhiễu.
Đại vu nói, trên thế gian này rất nhiều người cùng đồ vật đều đã được chú định, mỗi người đều có một quỹ đạo riêng, trừ phi người đó dùng thứ trân quý nhất trao đổi với trời cao.
*Đại vu: Người làm đồng cốt, phù thủy….