Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1394: Hung Phạm






“A……” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười ra tiếng, “Lương nhị cô nương hẳn cũng cho là như vậy?”
Lương nhị cô nương trầm mặc, Dạ Dao Quang nhìn về phía nàng, Ôn Đình Trạm kéo ghế bên chiếc bàn gỗ ưu nhã ngồi xuống.
Qua một hồi lâu, thanh âm âm lãnh của Lương nhị cô nương vang lên: “Bà đỡ trong phủ cũng có giao tình từ lâu với Lương gia, mà phủ đệ của ta cũng không thể nói không có ai cảm thấy gai trong mắt, nhưng những người đó không có khả năng mưu hại ta.

Lúc ta sản tử, hai nha hoàn đắc lực nhất đều ở bên cạnh, bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội ta, nhưng muốn lướt qua các nàng, không để lại khả nghi…..”
Nói xong, Lương nhị cô nương nhìn về phía Lương Kỳ, Lương Kỳ sắc mặt một trận xanh trắng đan xen, hắn nhịn không được thân mình mềm nhũn, ngã dựa vào trước bàn, phủi tay liền đem bộ ấm trà trên bàn hất đổ.

Tiếng động leng keng làm kinh động những người đang canh giữ bên ngoài, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều tránh sang một bên để người bên ngoài tiến vào, chỉ có Lương Kỳ vẫn đứng yên tại chỗ.
“Lão gia……”
“Đều canh giữ ở bên ngoài.” Không đợi tất cả người bên ngoài ùa vào, Lương Kỳ liền trầm giọng phân phó, tay hắn nắm chặt khăn trải bàn, mu bàn tay gân xanh nổi lên.

“Xem ra, Lương đại phu đã biết được hung phạm là ai.” Ôn Đình Trạm thấp giọng nói.
Hunh phạm là người nào, thực rõ ràng, chính là người trong nhà, những gì nữ nhi nói hắn đều nghe được rành mạch, mới vừa rồi do nhất thời tức giận mới suy nghĩ hướng tới người Thương gia, hơn nữa hắn làm phụ thân, làm sao có thể nghĩ tới tiểu nữ nhi hẳn sủng trong lòng bàn tay thế nhưng lại nhẫn tâm hạ độc thủ với tỷ tỷ của mình!
Chuyện này đả kích suýt nữa làm hắn ngất, Dạ Dao Quang nhanh chóng tiến lại gần, đầu ngón tay dừng trên người Lương Kỳ một chút, một cỗ khí Ngũ hành rót vào trong cơ thể hắn.
Lương Kỳ lúc này mới bình tĩnh lại, đầu óc trở nên thanh tỉnh, hắn cắn răng nói với hạ nhân viên ngoài: “Đi, mời tam tiểu thư tới thư phòng t a.”
Nói xong, Lương Kỳ chắp tay với Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, sau đó xoay người rời khỏi phòng của nhị cô nương về tới thư phòng mình.
Dạ Dao Quang nhìn về phía Lương nhị cô nương: “Ngươi có muốn đi nghe một chút nguyên do không?”
“Tất nhiên là muốn.” Lương nhị cô nương cười thê thảm, nàng chết trong tay muội muội mà nàng yêu thương, một câu nặng lời cũng chưa từng, nàng có thể không muốn biết lý do sao?
Dạ Dao Quang gật đầu, đầu ngón tay thu lại đem Lương nhị cô nương thu vào huân hương cầu, sau đó liền mang theo nàng cùng Ôn Đình Trạm lặng yên không một tiếng động tiến vào thư phòng Lương Kỳ.

Chân Dạ Dao Quang vừa bước vào cửa phòng, nấp ở phía sau giá sách, sau lưng một trận gió thanh thơm lùa tới, một thiếu nữ có vài phần giống Lương nhị cô nương, nhưng so với Lương nhị cô nương càng thêm kiều mỹ, ước chừng mười tám xuân xanh, lả lướt đi tới, khuôn mặt mang theo ý cười ngoan ngoãn, khéo léo hành lễ với Lương Kỳ: “Cha, đã trễ thế này, người gọi nữ nhi tới là có chuyện gì ạ?”
Lương Kỳ đưa lưng về phía nàng, bàn tay nắm chặt buông lỏng rồi lại nắm chặt, chung quy cố gắng bình ổn cảm xúc, mặt không biểu tình xoay người lại: “Tam nha đầu, nhị tỷ của con đi rồi, đại tỷ của con thì vô tâm với việc học y, con từ nhỏ lại cơ thể suy nhược, nhưng hơn ở thông tuệ, hiện giờ cha chỉ có thể trông cậy vào con.

Cha nghe nói con vẫn luôn đọc sách y thuật, hôm nay cha muốn kiểm tra con một chút.”
Nói xong Lương Kỳ nghiêng thân mình, phía sau hắn là trường án, bên trên bày hai loại dược khác nhau, nếu chỉ nhìn sơ qua thì chúng giống hệt nhau, Lương Kỳ tuỳ tay cầm lên một gốc dược: “Chúng ta làm đại phu, chẳng những biết chẩn bệnh bốc thuốc, mà quan trọng hơn là biết phân biệt dược.

Dược liệu có ngàn vạn loại, giống nhau thì vô cùng nhiều.

Một khi chọn sai, chẳng những danh dự trăm năm bị huỷ hoại, mạng người mới là quan trọng nhất.

Lúc trước ta dạy cho nhị tỷ con cũng bắt đầu từ việc nhận thức dược.


Con lại đây nhìn xem, cho vi phụ nhìn xem khả năng của con.”
“Vâng, cha.” Tam cô nương rất vui vẻ, nàng tự tin mười phần tiến lên, nhìn từ trái sang phải, nàng cầm lên nhìn, “Cha, đây là đương quy và bạch chỉ, hai loại dược này đều có thân tròn mỏng, rễ màu nâu, nếp nhăn dọc và có các hạt đậu nằm ngang.

Nhưng đương quy khi cắt lát có màu vàng tráng, còn bạch chỉ có màu xám trắng.”
Tam cô nương đặt hai mảnh dược trên lòng bàn tay, quả nhiên màu sắc đối lập.
Đôi mắt như hạt châu của Lương Kỳ không động, lặng lẽ gật đầu.
Tam cô nương có chút mất mát thả lại hai mảnh dược.

Dạ Dao Quang nhìn hai loại dược, bất kể bề ngoài hay khí vị cơ hồ giống hệt nhau, thế nhưng tam cô nương có thể nhìn ra chỗ khác biệt rất nhỏ, cô nương này chuẩn xác có thể phân biệt các loại Trung dược.
“Cha, con nói có đúng không?” Tam cô nương gương mặt cười rạng rỡ, đúng là bộ dáng của thiếu nữ hồn nhiên chờ sự khích lệ của phụ thân, ngay cả Dạ Dao Quang cũng có chút không muốn tin nàng thế nhưng lại là hung thủ giết hại tỷ tỷ.

Nhìn về phía phụ thân mình mới phát hiện hốc mắt Lương Kỳ phiếm hồng, nàng có chút lo lắng bất an mím môi nói, “Cha, cha làm sao vậy?”
“Cha đang rất vui.” Lương Kỳ ngẩng đầu lên, muốn ngăn lại những giọt lệ trực rơi, hắn vươn tay run rẩy vuốt đầu nữ nhi, “Tam nha đầu, con khi còn bé cha không cho con chạm vào dược liệu hay xem y thư, con có hận cha không?”
Tam cô nương sắc mặt cứng lại trong chốc lát, sau đó ngoan ngoãn lắc đầu: “Nữ nhi biết, cha phải bồi dưỡng nhị tỷ thật tốt, lại duy trì việc chữa trị, còn nhiều người bệnh như vậy, không có tinh lực dạy dỗ nữ nhi.

Mà con đường y dược, chỉ cần vô ý sẽ làm nguy hiểm tới tánh mạng.

Cha là vì bảo hộ con vì vậy mới nghiêm lệnh không cho con chạm vào những thứ này.”
Khuôn mặt Lương Kỳ nháy mắt già thêm mười tuổi, cánh môi đã trắng bệch run run: “Nguyên lai là con suy nghĩ như vậy.”
“Cha, con nghĩ sai?”

Ánh mắt Lương Kỳ rũ xuống, dừng ở trên tay nữ nhi, đột nhiên hỏi một câu: “Tam nha đầu, con có ngứa tay không?”
Tam cô nương lập tức mở hai lòng bàn tay, hai tắng trắng hồng của nàng nổi vô số nốt hồng như bệnh sởi, mới vừa rồi chưa cảm thấy gì, lúc này mới cảm thấy nóng rát ngứa, nàng hoảng loạn hỏi: “Cha, con đây là làm sao vậy!”
Lương Kỳ mở đôi mắt nhưng không nhìn nàng mà ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lương gia chúng ta là thế gia hạnh lâm, không chỉ có dược bí phương mà còn có dược cường thân kiện cốt, chẳng qua dược khí này mới vừa sinh ra đã được ngâm làm thuốc tắm, mỗi hài tử của ta đều như vậy.

Hai tỷ tỷ của con, bao gồm cả con cũng vậy.

Nhưng con nhất định tò mò con rõ ràng không phải sinh non, nhưng nhìn hai tỷ tỷ thân thể từ nhỏ khỏe mạnh, riêng con lại yếu ớt.”
“Bởi vì con từ khi sinh ra da thịt không giống những người khác.

Con lần đầu tiên được tắm nước dược, cả người nóng lên, nổi các nốt hồng như sởi, suýt nữa mất mạng nhỏ.

Mẫu thân con đang ở cữ cũng không cảm thấy yên lòng, lo lắng không để người khác làm vì thế mới mắc bệnh sau sinh.

Tuy rằng con được cứu tánh mạng nhưng sức khỏe của mẫu thân con không thể bình thường trở lại, mà thân thể con cũng bị thương.

Qua hai năm sau, mẫu thân con liền rời khỏi nhân gian…..”.