Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1381: Vì Nàng






“Đã là thương hộ, tất nhiên là làm việc gì cũng vì lợi ích.” Ôn Đình Trạm nhưng thật ra lại rất thưởng thức thủ đoạn quang minh chính đại như vậy, nói xong liền dắt tay Dạ Dao Quang, “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Dạ Dao Quang sửng sốt.
“Phu nhân nếu muốn tham gia thi làm lồng đèn, chúng ta nhân lúc trời còn sáng, mua ít dụng cụ làm hoa đăng.” Ôn Đình Trạm buồn cười nói.
“Việc gì phải lo lắng đi làm, trong nhà không phải có sẵn sao?” Dạ Dao Quang tủm tỉm nói.
“Không được.” Ôn Đình Trạm quả quyết phủ quyết, hoa đăng độc nhất vô nhị kia chính là hắn hao hết tâm từ làm cho nàng, sao lại có thể lấy ra cho những người này dùng chung.

Cưỡng chế kéo Dạ Dao Quang tới quầy hang bán dụng cụ, tự mình chọn lựa làm một chiếc giống như vậy, bọn họ đi mới phát hiện, những thứ đồ này hôm nay bán cực kỳ tốt, đặc biệt là những dãy quầy hang gần nhau, xem ra sức hút của cuộc thi này không nhỏ.
Ôn Đình Trạm đã từng làm hoa đăng, giá cả đồ tốt cũng như đồ thường hắn đều rõ ràng.

Nhìn Ôn Đình Trạm cũng người bán rong nghiêm trang cò kè mặc cả, nguyên ban đầu người bán rong thấy Ôn Đình Trạm ăn mặc phú quý nên âm cần đến cực điểm, lúc này vẻ mặt liền méo mó, Dạ Dao Quang không khỏi phì cười ra tiếng.

Đi cách một quãng khá xa Dạ Dao Quang vẫn còn cười, Ôn Đình Trạm bất đắc dĩ nói: “Ta thực vinh hạnh ạ, chỉ cần kiêm chức quản gia là đã cho Dao Dao vui vẻ.”
“Muội cũng không phải cười chàng, muội cười là cười mấy thứ đồ chàng mua kìa.” Dao Dao Quang cố nhịn cười, “Chủ tiệm tưởng chàng là con dê béo tới để thịt, chàng cũng thật là, hơn mấy văn tiền cũng muốn tranh chấp với người ta a.”
“Ta đây là theo lời dạy dỗ của phu nhân.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang tiến vào một gian tửu lầu đã đặt trước, vào trong phòng mới nói, “Phu nhân không phải đã nói sao, tiền của mình không phải theo gió bay tới.

Thứ có giá trị tự nhiên là phải chịu chi, nhưng những thứ không đáng thì miễn.”
Bàn tay dài chống cằm nàng, Dạ Dao Quang hỏi: “Chàng không cảm thấy cò kè mặc cả rất mất mặt sao?”
“Cò gì mà mất mặt?” Ôn Đình Trạm khẽ cười, “Đối với ta, tiền tài bị mất đi phải tìm lại là đạo lý, cũng là bảo hộ lợi ích của chính mình, làm sao phải mất mặt?”
“A Trạm nói không sai, có một số người chính là muốn giữ thể diện ba chuyện râu ria vặt vặt.” Dạ Dao Quang thích thái độ này của Ôn Đình Trạm.

Đừng nói hiện tại, dù là đời sau Dạ Dao Quang, một tá nam nhân phảng phất coi chuyện này làm mất mặt cả mười tám đời tổ tông nhà bọn họ, coi tiền như rác còn nghĩ mình hào khí sảng khoái.
Sau khi ăn bữa trưa, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm lưu lại hjees ngồi.

Ôn Đình Trạm cơ hồ như cầm tay chỉ cách làm hoa đăng cho Dạ Dao Quang, Kỳ thật giữa phu thê, những việc nhỏ thông thường cũng có thể đủ cho người nhìn cảm giác ấm áp cùng ngọt ngào.
Qua một buổi chiều, hoa đăng của họ dựng đã gần xong, trời cũng bắt đầu có điểm tối.

Nguyên lai Dạ Dao Quang cố ý phá hư ý tưởng làm đèn, nàng làm ra một trản sen, kỳ thật ban đầu Dạ Dao Quang muốn làm một đèn hoa cúc, cũng chính là muốn làm Ôn Đình Trạm khó xử, làm hắn chán ghét hoa cúc, nhưng sau vẫn bị hắn lừa dối làm ra đèn hoa sen.

Đèn này dựa theo hình dáng của tiểu sen nàng nuôi dưỡng, là một cái nụ hoa.
Ôn Đình Trạm làm đèn thực tinh diệu, bên trong có nút dải rút, chỉ cần nụ hoa được thắp sáng, cả bông hoa sẽ nở rộ ra.

Dạ Dao Quang nhìn vô cùng thích thú, bữa tối cũng không màng, sốt ruột không chịu được lôi kéo Ôn Đình Trạm đi giao đèn.


Đem cây đèn cùng chi tiết nói cho quản sự ghi chép hồ sơ, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi tới tửu lâu chờ kết quả.
“Đừng buồn nữa, ngày mai nha môn khai nha, ngươi đi báo quan đi.”
“Nha môn là nơi quan lại bao che cho nhau, nơi nào giờ còn có công đạo nữa.”
“Ngươi mới từ nơi khác trở về không biết đấy thôi, tri phủ đại nhân của chúng ta là một vị quan tốt khó thấy, trước đó không lâu hắn còn hạ lệnh chém lão quan gia nhà đô thống Thanh Hải…”
Bởi vì tửu lầu là chủ sự tổ chức cuộc thi, nếu không phải bọn họ là người tới dự thi chỉ sợ giờ này không còn chỗ ngồi tốt.

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vừa ngồi xuống liền nghe giọng nói hai người đằng sau kể sự tích của Ôn Đình Trạm.
“Kỳ thực chàng trừng trị Hoàng Pha cũng không hẳn là muốn đả thương Hoàng Kiên quá nặng, cũng chỉ là một tín hiệu.” Dạ Dao Quang ăn miếng nhân hạt dưa Ôn Đình Trạm vừa bóc, “Chàng là muốn quét sạch Tây Ninh phủ.”
Thời đại này quan lại bao che cho nhau, nông thương nén giận là sự việc hết sức nghiêm trọng.

Chỉ cần không phải bị ức hiếp quá lớn, đa phần bọn họ lựa chọn nhịn xuống, dẫn tới người cầm quyền càng thêm bừa bãi không cố kỵ, bá tánh càng thêm lầm than.

Ôn Đình Trạm tới Tây Ninh phủ nửa năm, liền trực tiếp khai đao phụ tá đắc lực nhất của người cầm quyền quân chính, việc này so với một trăm lời tán dương thanh liêm công chính càng có hiệu quả hơn.
“Đảm bảo cho bá tánh có nỗi khổ liền nói ra là thứ nhất.” Ôn Đình Trạm cũng không phủ nhận mà còn bổ sung thêm, “Giết gà doạ khỉ là thứ hai.”
Hành động này của hắn, người sợ hãi nhất hẳn là quan huyện lệnh mười mấy huyện trực thuộc Tây Ninh phủ chân chính minh bạch cấp trên của bọn họ rốt cuộc là người như thế nào.

Bất kể những kẻ có bối cảnh sâu cỡ nào đều sẽ thu liễm.

Hắn là tri phủ một phương, không có khả năng đi tra thủ hạ một đám người, cũng không có khả năng thấy một người không thuận liền đổi người khác.

Đừng nói hắn không có quyền lợi lớn như vậy, cho dù là có cũng không được.
Đây là quy củ, nước trong quá sẽ không có cá, có chút thứ không thể quét sạch, chỉ có thể dùng lực lượng lớn nhất làm tác động.

“Ta trước sau vẫn nhớ rõ năm đó Dao Dao nói với ta một câu.” Nhớ lại những chuyện ngày xưa, đôi mắt Ôn Đình Trạm trở nên vô cùng nhu hoà.
“Nói cái gì?” Nàng nói với hắn nhiều lắm, cho nên nàng thật sự không biết Ôn Đình Trạm nghĩ đến chính là câu nói kia.
Đôi mắt Ôn Đình Trạm mở to, ánh mắt dịu dàng lưu chuyển: “Dao Dao nói với ta, nàng nhìn tướng mạo là cứu một người, nàng xem dương trạch là cứu một nhà, xem âm trạch là cứu một tộc.

Mà ta thân là quan phụ mẫu một phương, có thể tạo phúc cho bá tánh nơi này, ngay từ lúc bắt đầu, ta đã tìm được ý nghĩa cho con đường làm quan.

Ta nhất định phải quyền khuynh thiên hạ, tạo phúc chúng sinh, nhưng lại không phải vì thương bá tánh hay quyền lợi cùng công danh.”
“Mà là, vì nàng.”
Vì nàng tích góp phúc đức, che chắn bớt việc nàng tiết lộ thiên cơ cùng ngũ tệ tam khuyết; vì có thể trở nên xứng đôi với nàng, cùng nàng đi trên con đường thiện đức; cũng vì cảm động trời xanh để ông trời cho ta trường thọ, cùng nàng ở bên nhau thêm dài lâu.
Ngực Dạ Dao Quang chấn động, nàng vô cùng ngạc nhiên cùng không tưởng đối diện ánh mắt hắn.

Tròng mắt hắn đen nhánh, như ngân hà bên trong hắc động có thể hút thần hồn của con người nhưng lại nhưng lại như phát ra ngàn ánh sao mê người.
Ngay lúc Dạ Dao Quang trong lòng cảm động không thôi muốn mở miệng nói, một cơn gió nhẹ thổi qua, một loạt tiếng chuông không bình thường theo gió truyền từ bên ngoài tới.

Ánh mắt Dạ Dao Quang ngưng lại, nàng đứng bật dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đôi mắt hoa đào sắc bén quét qua dòng người đang chen lấn dưới đài, nhanh chóng tìm tới nơi phát ra thanh âm.
“Dao Dao, làm sao vậy?” Ôn Đình Trạm không nghe được tiếng chuông.
“Âm thanh chưởng linh, có oan hồn chạm vào nhau.” Linh tộc chưởng linh chỉ có oan hồn mới có thể đủ gõ vang..