Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1352: Phật Tử Chi Tranh






“Dao Dao...” Giọng nói Ôn Đình Trạm từ bên trong yết hầu phát ra có chút khô ráp, hắn chưa bao giờ cảm thấy đau lòng mà bất lực giống bây giờ.

Đây cũng là hắn lần đầu tiên thấy trong đôi mắt dáng như mặt trời, liễm diễm ánh hoa của Dạ Dao Quang lóe lên một tia tuyệt vọng.
Hắn từng thề muốn đem nàng che chở dưới đôi cánh của mình, không để nàng chịu một chút nào sự ưu thương của nhân sinh, nhưng hiện giờ hắn chân chính gây cho nàng nỗi đau đơn như cạo xương cắt thịt.

Hắn đưa ra hai tay muốn đem nàng ôm vào lòng, nhưng cũng lại là lần đầu tiên không dám đụng chạm nàng.
Tựa hồ cảm giác được Ôn Đình Trạm tâm tình biến hóa, Dạ Dao Quang giương mắt, nàng nhanh chóng chớp chớp mắt, đem lệ quang đáy mắt bức lui, đối với Ôn Đình Trạm cố gắng nở nụ cười: “A Trạm, lúc muội sinh, Kim Tử có nói cho chàng biết, nếu chàng chỉ dùng khí chí dương trợ muội sản tử thì sẽ thế nào không?”
Ôn Đình Trạm thân thể hơi cứng đờ, hắn có chút không dám đối diện với Dạ Dao Quang, hắn cúi đầu một hồi lâu mới khản giọng nói: “Dao Dao, ta không thể mất nàng.”

Ta có thể mất đi toàn bộ thế giới, duy độc không thể mất nàng.

Nếu như nhất định phải có lựa chọn giữa hài tử cùng thê tử, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn nàng.
Dạ Dao Quang khóe môi tràn ra, nụ cười của nàng có chút phức tạp, vừa vui mừng, vừa cảm động còn có chút bi thương.

Nàng dựa vào trong lòng Ôn Đình Trạm, nhẹ giọng nói: “A Trạm, còn nhớ rõ muội lúc trước ở Côn Lôn Sơn có nói cho chàng về nhẫn cỏ đuôi chó không?”
Đôi mắt tối đen sâu thẳm của Ôn Đình Trạm lẳng lặng nhìn nàng, có ánh sáng mỏng manh nhẹ nhàng chớp động.
“Muội đã từng nói, cha nương đều sẽ già đi, huynh đệ tỷ muội sẽ đều lập gia thất, nữ tử cuối cùng sẽ có một ngày lớn lên bay xa, chỉ có phu thê là một đời, giữ lẫn nhau cả đời không chia lìa.” Dạ Dao Quang ngước mắt nhìn, đáy mắt nàng vẫn lưu chuyển thủy quang, nàng nhìn về phía đôi mắt hắn phá lệ kiên định, “Chàng nói, chàng không thể mất đi muội, muội cũng thế.”
“Dao Dao...” Cánh tay nắm giữ bả vai Dạ Dao Quang không tự chủ siết chặt, Ôn Đình Trạm cực lực ngăn chặn sự mênh mông trong lòng mình.
Ánh mắt Dạ Dao Quang có chút mờ mịt nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, nàng như tự nói nỉ non: “Muội, muội không có quyền quyết định thay con...”
Hài tử trưởng thành nên thuộc về nơi của mình, làm phụ mẫu cũng chỉ có thể buông tay cho bọn chúng bay tới nơi xa.
Như có một căn châm đâm vào ngực Ôn Đình Trạm.

Hắn có thể cảm giác được câu nói kia của Dạ Dao Quang, “không có quyền quyết định thay”, câu nói đã hao phí biết bao nhiêu khí lực, càng là lộ thêm sự chua xót, bất lực của nàng.
Âm thầm hít sâu một hơi, Ôn Đình Trạm ôn nhu nói: “Dao Dao, nàng cùng con tốt nhất nên đi nghỉ một lát.”
“Ân.” Dạ Dao Quang lúc này cũng không muốn nói thêm cái gì, liền thuận theo gật đầu.
Nàng vừa mới sinh, tuy rằng đã thu nạp linh khí do thai nhi phụng dưỡng, thân thể không tới mức quá yếu đuối nhưng từ lúc biết hài tử là Phật tử chuyển thế, thần kinh nàng liên tục bị kéo căng, lúc này tâm tình cũng có chút mỏi mệt.


Bởi vậy, dưới sự chăm sóc của Ôn Đình Trạm, nàng rất nhanh liền ôm nhi tử đi ngủ.
Ôn Đình Trạm đợi đến sau khi nàng ngủ say mới đứng dậy rời khỏi, ra khỏi cổng Duyên Sinh quan.

Nguyên Ân cùng Ích Tây đều đứng ở cửa chưa rời đi, phảng phất sớm biết Ôn Đình Trạm sẽ đến, hai người đều lẳng lặng nhìn hắn.
Ôn Đình Trạm đứng đối diện hai người, hắn đầu tiên là hướng hai người làm lễ, sau đó thẳng đứng dậy hỏi: “Hai vị đại sư, dựa vào mối quan hệ từ trước của chúng ta, ta muốn thỉnh giáo hai vị đại sư một vấn đề.”
“Ôn thí chủ xin hỏi.” Nguyên Ân mở miệng nói.
“Khuyển tử, có phải sẽ quy theo Phật môn?” Ôn Đình Trạm hỏi trắng ra.
Nguyên Ân cùng Ích Tây cơ hồ không chút do dự đồng thời gật đầu.

Thấy Ôn Đình Trạm vô lực đóng chặt mắt, Nguyên Ân mới nói tiếp: “Ôn thí chủ, Phật tử quy theo Phật môn, hiện giờ đã không chỉ bởi vì thiên ý, mà còn gánh vác an nguy của Phật môn ta.”
“Lời này nghĩa là sao?” Ôn Đình Trạm lập tức bắt lấy vấn đề này.
“Ôn thí chủ cùng Dạ tiểu hữu đi qua Tu La đảo vào tới Ngọc Hoàng điện, nói vậy cũng đã biết Tam thân tâm pháp.” Nguyên Ân cùng Ích Tây liếc nhau sau mở miệng nói, “Ma hoàng, người sáng lập Tam thân tâm pháp kia vẫn chưa bị tiêu diệt, liên tục bị ba vị cao tăng trấn thủ ở Bột Hải.

Nhưng ba vị cao tăng cũng sắp viên tịch, một khi ba vị đại sư viên tịch, Ma hoàng không người có thể trấn thủ, tất nhiên sẽ phá vỡ phong ấn chạy ra, đến lúc đó chắc chắn là một hồi hạo kiếp của thiên hạ.”
“Khuyển tử bất quá vẫn đang là đứa trẻ mới sinh, lấy gì gánh vác trọng trách như thế?” Ôn Đình Trạm chất vấn.
“Phật tử hàng thế, thiên hạ trọc tận.” Nguyên Ân giải thích nói, “Lệnh lang chính là Phật tử chuyển thế linh đồng, trên người cậu ấy có chí thuần chi linh, hiện bây giờ cũng chỉ có hắn đủ tài năng thay thế ba vị cao tăng.”
“Đại sư muốn đem con ta đưa đến Bột Hải?” Ôn Đình Trạm bình tĩnh hỏi.
“Nếu như Ôn thí chủ cùng Dạ tiểu hữu tin tưởng lão nạp, đem lệnh lang giao cho lão nạp, lão nạp sẽ mang cậu ấy tới canh giữ ở Bột Hải.” Nguyên Ân đối với Ôn Đình Trạm cam đoan nói, “Lão nạp ắt sẽ dốc lòng giáo dục.”

“Cũng có phải có quà lễ, ta cũng nguyện thu lệnh lang làm đồ đệ, cách giáo dưỡng của ta cùng trung thổ Phật môn bất đồng.” Liên tục đứng im lặng một bên, lúc này Ích Tây trưởng lão đã lên tiếng, “Môn đồ của ta, tuy vẫn phải theo thanh quy giới luật không thể thành con hợp pháp, nhưng cũng không cần chặt đứt duyên với phụ mẫu sinh thành.”
Phật tử chuyển thế linh thông, Ích Tây như thế nào lại không đến tranh thủ? Hắn làm sao không biết Nguyên Ân so với hắn có mối quan hệ sâu xa tốt đẹp với phu thê Dạ Dao Quang hơn, nhưng hắn cũng không phải không có phần thắng, lợi thế của hắn chính là Phật giáo Tây Tạng so với Phật giáo Trung thổ càng thêm nhân tính hóa cùng rộng rãi, đây là đoán chắc phu thê Dạ Dao Quang không dứt bỏ được tình cảm với hài tử.
Quả nhiên, câu nói này của Ích Tây làm ánh mắt Ôn Đình Trạm hơi chớp động, hiển nhiên tâm Ôn Đình Trạm cũng đã động.

Ôn Đình Trạm có thể không động lòng sao? Thê tử của hắn là vì không muốn cắt đứt hoàn toàn huyết thống với hài tử nên mới chịu nỗi đau như dao cắt như thế? Nếu như thật sự có cách lưỡng toàn, có lẽ nỗi đau trong lòng Dao Dao sẽ không sâu như vậy.
Thấy Ôn Đình Trạm dao động, Ích Tây tiến thêm một bước nói: “Vẫn còn nữa nha, lệnh lang bái dưới giáo chúng ta, tất nhiên là ngoài việc ta cùng lệnh lang đi Bột Hải trấn thủ, giáo của ta có bảo tháp trấn ma có thể thay thế, mỗi khi xuân về hoa nở, ma khí giảm mạnh, ta đều có thể mang theo lệnh lang trở lại Hải Tháp tự, hàng năm có thể có ba tháng cùng lệnh lang đoàn tụ.”
Ở Tây Tạng cũng có những bảo vật chứ tu vi cực kỳ trọng yếu, Ích Tây hoàn toàn có thể hứa hẹn với Ôn Đình Trạm hàng năm cho một nhà ba người bọn họ đoàn tụ ba tháng.
“Ôn thí chủ, phàm là việc gì cũng đều có nhân quả.” Nguyên Ân vô pháp phản bác Ích Tây, quy củ Phật giáo Tây Tạng quả thật có ưu thế, nhưng hắn cũng không thể không nhắc nhở Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm nhất định khi sinh đã là đệ tử của hắn, nhưng bởi vì dị tinh Dạ Dao Quang mà thay đổi, nhưng nhân quả vẫn sẽ báo, Phật tử hàng thế chính là một cái nhân quả.

Nếu như hôm nay Ôn Đình Trạm bởi vì Dạ Dao Quang mà lựa chọn Ích Tây, nhân quả này chính là không có chấm dứt, sớm muộn gì cũng có một ngày lịch sử tái diễn.

Hắn cũng không phải uy hiếp Ôn Đình Trạm mà thuần túy là nhắc nhở thiện ý..