Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1299: Minh Duệ Hầu Thủ Đoạn Hay Lắm






Cũng là vì lời nói của nàng đã làm cảnh tỉnh hắn.

Đại nam nhân có sai nhận sai, càng không nói đến có thể cúi đầu trước mặt thê tử.

Giữa bọn họ đây là lần tâm ý tương thông đầu tiên.

Ngay cả người bên cạnh hắn cho rằng đến tận bây giờ cũng chỉ nghĩ hắn đối với thê tử trung trinh chính là vì sự áy náy vì đã lợi dụng nàng.

Chỉ có bọn họ tự biết rõ ràng, đó là chân tình xuất phát từ tận đáy lòng.
“Ta rất vui vì nhận được bốn chữ này.” Ôn Đình Trạm mỉm cười, ánh mắt hắn xẹt qua Dạ Dao Quang, “Nhờ bốn chữ này, đại nhân trở về tiếp tục làm tốt vị trí Hồ Quảng đô chỉ huy sứ, chỉ mong đại nhân đừng cô phụ tấm lòng của Tôn phu nhân, cùng sự tương trợ của bản hầu hôm nay.”
Hồ Đình kinh ngạc ngẩng đầu, thấy vô cùng khó hiểu nhìn Ôn Đình Trạm: “Vì...!Vì sao?”

Ôn Đình Trạm đứng lên, nắm tay Dạ Dao Quang cùng đứng: “Đối với bản hầu, phàm là những người trung thê như bản hầu, đều đáng giá để người khác trông đợi.”
Dạ Dao Quang cực lực nhịn xuống sự xem thường, theo thói quen véo một cái trên lưng Ôn Đình Trạm.

Gia hỏa này, rõ ràng là đã cân nhắc xem xét nhiều mặt mới cho người ta một con đường, vẫn muốn biểu hiện một phen trước mặt nàng hắn tốt thế nào, thật như chính lời hắn nói: Dùng cho triệt để!
Hồ Đình có chút không ngờ tới, lăng lăng nhìn Dạ Dao Quang, lại nhìn về phía Ôn Đình Trạm: “Bên ngoài kia...”
“Giờ đã đến, hành hình ——” đúng lúc này, bên ngoài có tiếng hô lớn.
Hồ Đình vội vàng giãy dụa muốn nhảy lên, lại bị Vệ Truất đè lại, Ôn Đình Trạm nhìn con mắt gấp gáp đỏ au của Hồ Đình: “Chi tử của Hồ Hiếu, bản hầu đã phái người đưa đến bên cạnh Tôn phu nhân.

Đại nhân hiện tại trở về, đưa theo Tôn phu nhân nhanh chóng về nơi của hai người.”
“Có người cướp đạo trường!” Đúng lúc này, bên ngoài có người hô lớn.
Hồ Đình vọt tới dựa vào thành cửa, duỗi tay nắm chặt lan can nhìn về phía đạo trường, liền nhìn thấy một người che mặt thân thủ không tầm thường đang đánh nhau với binh lính thủ vệ.

Người này dưới sự tấn công bốn phía, cuối cùng rơi vào thế hạ phong, khăn che mặt của hắn bị kéo xuống, Hồ Đình trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt người kia.

Không phải ai khác, bất luận võ công hắn ra sao, nhưng thân hình cùng khuôn mặt này, hắn rõ ràng là Tào Cung a!
Tào Cung là hắn tự tay đào tạo ra, không thể nhầm, nhưng người đã chết không có khả năng phục sinh.

Hồ Đình không tin nổi vào mắt mình mà thốt ra ‘Tào Cung”.

Có người lại gần sờ vào khuôn mặt hắn, rất rõ ràng người này đã biết nội tình, cho nên không tin đây là Tào Cung, nhưng điều làm hắn thất vọng chính là hắn căn bản không thể lột xuống mặt nạ da người.

Người này chưa chịu khuất phục, hắn thuận tay đem bát rượu của đao phủ hắt lên mặt ‘Tào Cung’, cầm khăn kỳ mạnh vài đường nhưng Tào Cung vẫn là Tào Cung.
Tất cả màn này đều thu vào trong mắt Hồ Đình.


Hắn nhìn chi tử của Hồ Hiếu đang bị giam ở giám trảm trên đài, lại nghĩ tới lời Ôn Đình Trạm vừa nói.

Nếu Ôn Đình Trạm có thể làm ra một Hồ Vĩ (tên con trai Hồ Hiếu), chẳng lẽ không thể làm thêm một Tào Cung.

Không phải dịch dung, không phải mặt nạ da người, thời gian ngắn như vậy lại có thể tỉ mỉ an bài.
Hồ Đình nhìn về phía thiếu niên khóe môi không động nhưng bộ dáng vân đạm phong khinh kia, trong lòng nổi lên một trận kính nể.

Nhất là khi hắn tận mắt chứng kiến ‘Hồ Vĩ’ cùng ‘Tào Cung’ đồng thời tự sát, tâm hắn càng thêm căng thẳng.
“Nếu hắn đã vì ngươi mà chết, thuế ngân cũng đích xác do hắn trộm, vậy cứ thành toàn hắn, để cái chết của hắn có ý nghĩa.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói với Hồ Đình một câu, sau đó phân phó Vệ Truất, “Ngươi tự mình đưa Hồ đại nhân hồi Võ Xương phủ.”
“Vâng, Hầu gia.” Vệ Truất lĩnh mệnh, kéo theo Hồ Đinh tâm can chấn động, vẫn chưa lấy lại tinh thần rời khỏi.
Hồ Đình mới vừa đi, phía trà lâu đối diện bọn họ, cửa sổ màn trúc ngay trước mặt Dạ Dao Quang lúc này bị kéo ra, Đơn Cửu Từ một thân trường bào lục nhạt tinh tế xuất hiện.

Dạ Dao Quang sửng sốt.

Cớ gì khoảng cách gần như vậy, nàng lại không cảm giác được sự tồn tại của hắn.

Nhìn kỹ thứ đồ thủy tinh hắn mang trên người, quét quanh kết cấu của gian phòng đối diện, Dạ Dao Quang mới biết có người bày trận pháp, che dấu hoàn toàn hơi thở của Đan Cửu Từ.
“Minh Duệ hầu, thủ đoạn hay lắm.” Đơn Cửu Từ đưa ra lời khen.
“Đơn công tử, người cũng vậy.” Có thể làm Ôn Đình Trạm bỏ ra nhiều tâm tư như vậy mới giải được một nửa, thế gian này trước mắt chỉ có duy nhất Đơn Cửu Từ.
“Đơn mỗ chính là càng chờ mong, Minh Duệ hầu sẽ gỡ bỏ vòng tiếp theo như thế nào.” Đôi mắt hẹp dài như hồ ly kia của Đơn Cửu Từ lóe sáng một điểm rất nhỏ.
“Không dám làm Đơn công tử thất vọng.” Ôn Đình Trạm để lại một câu sau đó nắm tay Dạ Dao Quang chậm rãi rời khỏi.
Cách một con đường, Đơn Cửu Từ nhìn bóng lưng Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang dần khuất.

Người đứng phía sau hắn thấp giọng hỏi: “Công tử, chúng ta không đuổi theo sao?”

“Đuổi theo có tác dụng gì?” Đơn Cửu Từ lạnh giọng.
“Hồ Đình tự tiện rời cương vị...”
“Tự tiện rời cương vị?” Nụ cười Đơn Cửu Từ càng thêm lạnh, “Ngươi đừng quên, Ôn Đình Trạm phụng mệnh tra án thuế ngân mất trộm, đã tìm ra chủ mưu là ‘Tào Cung’, hắn nói hắn mời Hồ Đình đến hiệp trợ dụ ra chủ mưu, lúc đó ngươi như thế nào phản bác hắn? Không thể đem Hồ Đình bắt trở về, chúng ta ngoại trừ đứng nhìn Ôn Đình Trạm hành động, để hắn lập công, cuối cùng không ai phải gánh vác tội thì còn có thể như thế nào?”
“‘Tào Cung’ kia là giả!” Người này rất không cam lòng, bọn họ mất nhiều công sức như vậy bày ra thế cục này, chẳng những không làm Ôn Đình Trạm lọt hố, ngược lại để hắn lập công, còn mất thêm một con cờ Hồ Đình!
“Giả? Ngươi lấy gì chứng minh?” Đơn Cửu Từ nhìn về phía ‘Tào Cung’ cùng ‘Hồ vĩ’ đã tự sát, trong lòng hắn làm sao tức giận, nhiều năm như vậy, mọi việc xưa nay nếu hắn đã tự mình ra tay thì đều thuận lợi, nhưng cả hai lần đều thất bại với Ôn Đình Trạm!
Hắn cho người của mình tự mình đi nghiệm chứng, không phải dịch dung cũng không phải hàng giả, không tìm ra được chứng cớ.

Võ xương phủ Tào Cung cùng gia nhân Hồ Vĩ, còn có Hồ Đình ở đó, ai có thể giúp bọn hắn? Hồ Đình nếu như giúp đỡ hắn mà xuất ra xuất ra trăm ngàn chứng cứ chứng minh hai người này chính là hàng giả, như thế đi tố giác Ôn Đình Trạm, đó chẳng khác gì tự tìm đường chết.
“Xưa nay nghe nói Ôn Đình Trạm thường dùng gậy ông đập lưng ông.” Đơn Cửu Từ cười trào phúng, “Ta hôm nay mới được lĩnh hội.”
Hắn để Tào Cung chết không đối chứng, hôm nay Ôn Đình Trạm cũng cho hắn một cái chết không đối chứng!
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Diêu Quang ngồi trên xe ngựa quay về, tới trước cửa cung, Dạ Dao Quang biết hắn muốn đi bẩm báo với bệ hạ sự tình phía sau, vì thế lo lắng hỏi: “Chàng không lo lắng Đơn Cửu Từ chặn Hồ Đình lại sao?”
Ôn Đình Trạm vén lên mành xe, nhảy xuống xe ngựa xoay người nhìn Dạ Dao Quang: “Nếu hắn muốn giúp ta, ta vô cùng cảm kích.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm liền để mành xe rũ xuống, thong dong tao nhã tiến vào cửa cung.
Dạ Dao Quang ở bên trong xe nghĩ mãi không ra, thế nào lại thành giúp hắn rồi? Bất quá Dạ Dao Quang cũng không rối rắm bao lâu, liền ở trên xe ngựa ngủ một giấc.
Tào Cung thành chủ mưu án trộm cướp thuế ngân, Ôn Đình Trạm đem Hồ Vĩ cùng những chứng cứ liên quan toàn bộ trình lên.

Tào Cung cùng Hồ Hiếu là anh em kết nghĩa, năm đó vì trợ giúp Hồ Hiếu mà lấy việc công làm việc tư, lúc này bị người khác lợi dụng trộm thuế ngân.

Tào Cung bị tra ra sau đó có ý đồ thoát tội, Ôn Đình Trạm vì dụ hắn đi ra, cho nên đẩy Hồ Vĩ lên đạo trường..