Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1257




Dạ Dao Quang thân thủ đem viên đá kia cầm lên, khí Ngũ hành đã bị xói mòn gần hết, chỉ lưu lại nhàn nhạt, hẳn viên đá có niên đại rất lâu đời. Dạ Dao Quang cũng nhìn không ra đích xác là cái gì, ánh mắt nàng dừng ở phía trên gốc sen kia, cây sen này đã hấp thu linh khí, không còn là phàm vật, nhưng nếu không tiếp tục được khí Ngũ hành chi linh cung cấp nuôi dưỡng, thời gian dài nó so với những cây hoa bên cạnh sẽ suy bại nhanh hơn.

Nhéo nhéo vật trong tay, ngón tay Dạ Dao Quang bấm bấm niệm chú quyết, đem dòng linh khí cuối cùng của thứ này truyền vào bên trong gốc sen. Khí Ngũ hành chi linh mắt thường nhìn không thấy, quấn qua đầu ngón tay Dạ Dao Quang, nhảy lên vào rễ cây. Thân cây sáng như phỉ thúy kia giống như hấp thụ toàn bộ khí từ rễ cây trở nên sáng bừng, ánh sáng truyền theo rễ cây thẳng lên ngọn.

Ngay cả Chử Phi Dĩnh cùng Đơn Ngưng Oản đang ngồi thuyền trên mặt hồ cũng nhìn thấy một bó ánh sáng màu lục ẩn từ dưới đáy hồ đi lên. Hai cô nương sợ hãi nhảy dựng, ở dưới nước hồ dao động còn tưởng là có rắn, cũng may ánh sáng chỉ chợt lóe rồi tắt. Hai tiểu cô nương bị dọa nên cũng không nhìn thấy lúc bó ánh sáng kia bắn vào hoa. Bông hoa sen chưa nở rộ, vẫn e ấp thành búp, khí Ngũ hành phát ra tiếng đồm độp, gắt gao bọc lấy cánh hoa, bên ngoài từng tầng hơi hơi buông lỏng.

Dạ Dao Quang ở đáy hồ nhìn cục đá trong lòng bàn tay bên trong đã hoàn toàn không còn khí Ngũ hành chi linh, từ màu lam biến thành màu đen, bên ngoài trơn bóng loáng, càng giống như một loại kim loại. Nàng cầm thứ này rồi nhảy dựng người lên, vô số bọt nước bắn tung tóe ra khỏi mặt hồ, xoay người một cái nữa liền dừng ở trên thuyền.

“Chước Hoa tỷ tỷ.” Hai cô nương nhào tới. Chử Phi Dĩnh nhìn Dạ Dao Quang toàn thân đều khô ráo, không khỏi mở to hai mắt nhìn, thậm chí không tin vào mắt phải lấy tay sờ lên tóc Dạ Dao Quang. Quả nhiên một chút dấu vết ẩm ướt đều không có, “Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ làm cách nào thế!”



“Ta đang có thai mà.” Dạ Dao Quang buồn cười nói, “Hàn khí dưới nưới rất trọng, ta nếu không dùng khí Ngũ hành hộ thể, làm sao có thể tùy tiện xuống nước.”

Có khí Ngũ hành hộ thể, nước không thể chạm tới người nàng. Ngay cả khi cùng hai tiểu cô nương ngâm suối nước nóng cũng đã dùng khí Ngũ hành bao bọc cả người. Hai cô nương này vẫn đang rất trẻ con, không biết tới kiến thức phổ thông là bà bầu không nên ngâm nước nóng. Nhiệt độ của nước cao dễ làm cho bà bầu thiếu không khí, không sanh non cũng ảnh hưởng tới thai nhi.

Thời điểm nàng đi ngâm suối nước nóng, Đơn Cửu Từ cố ý an bài hạ nhân nhắc nhở nàng. Bất quá thấy hai nha đầu vô tư lự, hơn nữa nàng cũng không phải bà bầu bình thường, ngay cả Ôn Đình Trạm quản nàng cực nghiêm cũng không nhiều lời. Nàng tự nhiên chiều theo ý hai cô nương, coi như tắm rửa cũng được.

“Nếu ta cũng có thể tu luyện thì tốt rồi.” Chử Phi Dĩnh cực kỳ hâm mộ nói.

Nha đầu kia nhớ mãi không quên chuyện muốn tu luyện, Chử Phi Dĩnh có cơ duyên tu luyện hay không Dạ Dao Quang không biết. Nhưng nàng cho dù có cơ duyên, cơ duyên cũng không rơi vào trên người nàng. Dạ Dao Quang làm bộ như không nghe thấy: “Chúng ta hiện ở chỗ này chờ thêm chút nữa, chọn thêm hạt sen đi.”

“Được.” Hai cô nương còn chơi chưa đã.

Dạ Dao Quang đem thứ lấy được từ đáy hồ để vào trong giới tử, dùng ý niệm truyền tin tới Kim Tử đang ở cùng Ôn Đình Trạm: “Ngươi đang ở đâu rồi?”

“Ta đang trên núi, sư phụ nhớ ta sao?” Kim Tử bị Dạ Dao Quang bắt đi bảo vệ cho Ôn Đình Trạm, chỉ sợ có yêu vật đột nhiên xuất hiện, còn không thực sự Kim Tử là muốn đi theo Dạ Dao Quang.

“Nhớ ngươi làm gì? Trong lúc đợi A Trạm cùng bọn họ trở lại, ta cùng Dĩnh tỷ nhi ở trên mặt hồ vô tình phát hiện nơi này có một vật thú vị, mau nói A Trạm quay về đón ta, thuận tiện mang một chậu hoa thân cao tới.” Dạ Dao Quang phân phó Kim Tử.

Kim Tử ô ô nha nha kêu to, nó biết Dạ Dao Quang mà nói có phát hiện thú vị gì đó thì nhất định là thứ tốt, vội vàng truyền lời lại cho Ôn Đình Trạm: “Sư công, sư phụ nói ngươi nhanh đi đón người...”

Kỳ thực Kim Tử muốn gọi Ôn Đình Trạm là sư nương, nhưng nó không dám, nên cuối cùng vẫn sửa lại xưng hô.

Ôn Đình Trạm vừa nghe tin, liền quay qua trao đổi với Đơn Cửu Từ. Thu hoạch của bọn họ hôm nay rất phong phú, đi săn thú cũng được hơn một canh giờ rồi, Đơn Cửu Từ nghe xong cũng cho dừng buổi săn trở về làm bữa trưa.

Dạ Dao Quang đưa theo hai nha đầu đi hái hạt sen, hai nha đầu đều chỉ muốn hái hoa, căn bản đối với hạt sen không quá ưa thích. Dạ Dao Quang ăn hạt sen vì có lợi cho cơ thể, nhưng các nàng không ưa vì tâm sen có chút hơi đắng. Ý thích của mỗi người nên Dạ Dao Quang cũng không miễn cưỡng, nàng thân thủ lấy ra toàn bộ hạt sen trong các đài sen gần gốc cây hấp thụ linh khí kia.

Hai tay đều đầy hạt sen, nhưng cũng không có hạt nào chứa linh khí, nàng giao hết lại cho Nghi Vi. Vừa vặn hái xong hạt sen, liền nhìn thấy có mấy thuyền nhỏ tới gần, chính là Ôn Đình Trạm cùng những nam nhân khác.

Thuyền Ôn Đình Trạm tới gần, hắn đem bàn tay hướng tới phía Dạ Dao Quang. Bàn tay dài rộng kia chậm rãi duỗi ra cắt ngang tia nắng ban trưa, phảng phất như gom hết ánh nắng mặt trời vào lòng bàn tay, vô cùng ấm áp.

Dạ Dao Quang đón ánh nắng tươi đẹp, nàng cười mỉm với Ôn Đình Trạm, đưa tay nhẹ nhàng đáp lại bàn tay hắn.

Năm ngón tay chậm rãi đan vào nhau, hắn nắm tay nàng, kiên định mà có lực đem nàng kéo vào trong lòng, con thuyền đang vững vàng nhẹ nhàng rung: “Kim Tử nói nàng phát hiện vật thú vị.”

“Đúng thế, cây hoa sen đã có linh căn.” Dạ Dao Quang chỉ vào cây hoa nàng giấu kín, “Chỉ tiếc linh nguyên dưới đáy hồ đã hết, nếu tiếp tục để nó ở lại chỗ này, thực sự rất đáng tiếc. Vạn vật có được linh căn không dễ, muội muốn đem nó mang về, xem xem có biện pháp nào có thể nuôi dưỡng nó hay không.”

Linh căn, liền ngay cả con người cũng phải do trời sinh mới có được. Lúc trước ở nhà cũ gặp con gấu lớn, cũng bởi vì nó thông linh tính, Dạ Dao Quang mới không đành lòng sát hại. Cây hoa sen này cũng như thế, nó ngay lúc linh nguyên đứt đoạn gặp gỡ nàng, đây có lẽ cũng là một loại duyên phận, nàng tạm thời mang về tận lực thử tìm cách.

“Vệ Kinh.” Ôn Đình Trạm hô một tiếng, “Ngươi đi xuống nhổ tận gốc cây hoa sen kia cho phu nhân.”

“Không được, Vệ Kinh không được.” Dạ Dao Quang vội vàng ngăn lại, “Để muội đi.”

“Nàng vừa mới xuống nước?” Ôn Đình Trạm nghe vậy liền nhìn kỹ lại Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang nịnh nọt nói: “Chàng yên tâm, muội đã dùng khí Ngũ hành ngăn cách, hàn khí ở đáy hồ không thể xâm nhập cơ thể. Trên người Vệ Kinh có hơi thở của con người, hoa sen kia còn cực kỳ yếu ớt, nhổ tận gốc sẽ gây ra thương tích, lại lây dính hơi thở khác, càng dễ dàng héo tàn. Khí Ngũ hành của Tiểu Dương cùng nước cũng tương khắc, hắn nếu vận khí sẽ làm rễ cây tổn thương.”

“Vậy để Kim Tử đi.” Ôn Đình Trạm kiên trì.

Dạ Dao Quang ghét bỏ nhìn Kim Tử: “Động tay động chân không cẩn thận, làm hoa của muội thương tổn.”

Dạ Dao Quang cũng không biết vì sao, nàng chính là có một loại thôi thúc không hiểu, nàng muốn đem cây hoa này nuôi nấng, hơn nữa còn dè dặt cẩn trọng sợ nó bị tổn hại. Nàng đã qua hai kiếp nhưng chưa từng nghĩ sẽ quan tâm để ý tới một vật như vậy.

Nhìn vào đáy mắt thê tử, thấy được mong muốn của nàng, cuối cùng Ôn Đình Trạm vẫn phải thỏa hiệp.