Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1241




“A Trạm, chàng thật sự muốn thu Già La làm đồ đệ?” Không chỉ Già La, ngay cả Dạ Dao Quang cũng thấy khiếp sợ.

“Tất nhiên là thật.” Ôn Đình Trạm gật đầu.

“Vì sao?” Dạ Dao Quang không rõ.

“Có ba nguyên nhân.” Ôn Đình Trạm đối với Dạ Dao Quang nói lần lượt từng cái, “Thứ nhất, ta muốn hắn hoàn toàn chặt đứt quá khứ, từ đây quên ma quân Già La, chỉ có Thanh Hải đô thống chi tôn Hoàng Ngạn Bách; thứ hai, Dao Dao, hắn là ma ngàn năm, ma tính đã thâm nhập sâu vào linh hồn, hiện hắn không gặp biến cố lớn gì, tất nhiên là có thể tùy ý ngăn chặn bản tính của mình, nhưng ngày sau nếu hắn gặp phải chuyện làm tinh thần suy sụp, so với bất kỳ người nào hắn là người dễ dàng rơi vào ma đạo hơn cả. Ta hiểu Già La hơn ai khác, hắn nếu như không muốn thì không bao giờ có thể ép buộc. Một khi hắn thật sự bái ta làm thầy, liền sẽ kính ta như sư phụ, ta có thể áp chế được bản tính của hắn. ấtự nhiên, ta làm sư phụ của hắn, ta cũng sẽ vì hắn mưu cầu lợi ích, làm hết trách nhiệm của người làm vi sư.”

“Còn nguyên nhân thứ ba?” Dạ Dao Quang cảm thấy nguyên nhân thứ ba chỉ sợ không tầm thường.



“Thứ ba, ta nghĩ ta biết được nên làm như thế nào đêr Thanh Hải hoàn toàn an bình.” Ôn Đình Trạm ánh mắt hướng bầu trời đêm, phảng phất xuyên thấu qua ngàn dặm dừng ở Thanh Hải phía xa.

Hoàng Ngạn Bách là thân tôn của Hoàng Kiên, thân phận này thực sự tốt.

“Hắn, hắn sẽ đáp ứng sao?” Dạ Dao Quang có chút không xác định.

Ma quân từng ngạo thế quần ma, bị nhốt ngàn năm lúc sau bái làm môn hạ một phàm nhân.

“Nếu hắn đủ thông minh.” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang thừa dịp bóng đêm chưa xâm chiếm hẳn đi dạo.

Thẳng đến khuya hôm đó, Già La cũng không quay trở lại tìm Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm ngược lại một chút cũng không quan tâm, vẫn đạm nhiên như cũ, ngày hôm sau thần thanh khí sảng đi sớm vào triều đương trị.

Già La liên tiếp ba ngày bất kỳ phản ứng nào, cũng không thấy bóng dáng đâu. Dạ Dao Quang lại không biết ba ngày này, hắn mỗi ngày đều cùng Đơn Ngưng Oản ở bên nhau, bọn họ đi khắp phố lớn ngõ nhỏ Đế Đô, cái gì tò mò cũng tìm chơi một chút.

Mặt trời lặn là lúc hoàng hôn, Già La cùng Đơn Ngưng Oản đi vùng ngoại ô, ngồi ở dưới cành liễu xanh tung bay bên bờ sông, nhìn ánh sáng hoàng hôn từng tấc từng tấc vẩy đầy mặt sông, bọn họ lặng im ngồi, hồi lâu cũng chưa ai mở miệng.

Qua không biết bao lâu, Đơn Ngưng Oản mới lên tiếng: “Ngạn Bách, chàng nhìn những con chim đang bay trên trời kia tự tại biết bao nhiêu.”

Già La ngẩng đầu nhìn một đám chim chóc xẹt qua không trung, xoay quanh bay đi những hướng bất đồng.

Ánh sáng mặt trời rơi xuống nước, chiết xạ kim quang chiếu rọi dung nhan nàng. Nàng nghiêng đầu, đôi mắt như mặt hồ đong đưa từng gợn sóng nhìn hắn: “Ngạn Bách, bay đi, bay đến nơi chàng muốn. Nếu ta thành gánh nặng cho chàng, ta thà rằng nhìn chàng xa chạy cao bay,”

Già La thân mình chấn động, hắn có chút giật mình nhìn Đơn Ngưng Oản, hắn đích xác đã có ý chia ly. Hắn cảm thấy hắn có lẽ có thể kiên trì được nhất thời, nhưng kiên trì không được một đời, hắn sợ tới lúc hắn không thêr kiên trì được nữa, làm nàng tâm sinh sợ hãi. Hắn tự nhận là hắn đã che giấu rất tốt, nhưng nàng thế nhưng có thể nhìn ra.

“Nàng…… Nàng nếu biết được, đã nhiều ngày trôi qua, là vì sao……” Vì sao còn nguyện ý ở bên cạnh hắn.

“Nhân sinh khổ đoản, ký ức tốt đẹp luôn là quá ít, ta muốn kéo dài thêm một chút.” Nàng tươi cười điềm tĩnh giải thích, đôi mắt nàng thanh triệt, không có một chút oán trách cùng chỉ trích.

Trong nháy mắt kia, Già La cảm thấy mình là tên hỗn đản nhất thế gian, hoàn toàn không thể tha thứ. Ánh mắt hắn ngưng trọng, nghiêng đầu nhìn về phía Đơn Ngưng Oản: “Oản Oản, ta không phải người.”

Đơn Ngưng Oản sắc mặt xìu xuống, nhưng cũng quá lâu, nàng liền bình tĩnh hỏi: “Là yêu hay là quỷ?”

Già La không nghĩ tới Đơn Ngưng Oản có thể bình tĩnh tiếp nhận như vậy.

Nhìn Già La giật mình, Đơn Ngưng Oản cười: “Ta tuy chưa từng cùng Chước Hoa tỷ tỷ trải qua những chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng ta nghe rất nhiều chuyện từ Chước Hoa tỷ tỷ, kỳ thật ta đã sớm biết có thể có quan hệ với Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ lệ là người cực nhỏ. Tiểu thúc từng nói với ta chàng trúng một loại độc không thể giải, nhưng chàng từ Tây Ninh đến Đế Đô chỉ mất không đến hai ngày.”

Điều đó cho thấy, chàng không phải người.

“Nàng đã biết mà nàng còn……” sự khiếp sợ của Già La đã vô pháp diễn tả bằng lời.

“Ta biết, nhưng chàng chưa từng thương tổn ta, còn vì ta suýt nữa bỏ mạng, ta vì sao phải sợ hãi, lại vì sao không thể động tình với chàng?” Đơn Ngưng Oản nhẹ giọng cười, “Ta nghĩ, ngày ấy sau giờ ngọ ta đi tìm Chước Hoa tỷ tỷ, có lẽ liền chú định ta và chàng nên duyên, bất luận có duyện không phận, ta đều cảm ơn trời xanh để ta có thể quen biết chàng.”

“Ta không phải là yêu cũng không phải quỷ, ta là ma……” Già La bình tĩnh nhìn Đơn Ngưng Oản, đem toàn bộ quá khứ của hắn nói cho nàng. Cả quá trình hắn đều không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, hắn muốn nhìn thấy một chút sợ hãi cùng chán ghét trong mắt nàng, như thế hắn liền có thể yên tâm thoải mái phất tay mà đi, nhưng hắn chung quy không thể thấy.

Già La nói xong lúc sau, Đơn Ngưng Oản dại ra một hồi lâu, nàng có chút tiêu hóa không được tin tức lớn như vậy. Sắc trời dần dần ám xuống dưới, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, gió lạnh phất qua, Già La đem áo ngoài khoác của hắn khoác lên người nàng, lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, nàng quan tâm nhìn hắn: “Vậy chàng ngày sau thật sự sẽ tân sinh sao?”

“Đúng thế.” Già La gật đầu, “Oản Oản, ta là một con ma sống ngàn năm. Ta hiện tại tuy là phàm nhân, nhưng ta nghĩ ta vô pháp từ bỏ nhập ma.”

“Người và ma không thể bên nhau sao?” Nàng có chút thấp thỏm hỏi.

“Người ma có thể kết hợp, cũng có thể bên nhau. Nhưng mà Oản Oản, ma không được thế tục chấp nhận. Nàng nếu muốn cùng ta kết hợp, có lẽ liền phải vứt bỏ hết thảy những thứ  nàng quen thuộc, đi tới nơi nàng chưa từng nghĩ tới cũng không thể tưởng tượng, thậm chí không thể tuỳ tiện đi lại.” Già La nhắm mắt đem sự thật hắn không muốn tiếp thu nói ra.

Đơn Ngưng Oản trầm mặc, nhưng thời gian nàng trầm mặc nhanh chóng xẹt qua: “Già La, ta có thể ma tu sao?”

“Nàng……” Già La không thể tin.

“Già La, nếu như ta có thể ma tu lúc sau, chàng có nguyện chờ ta cả đời?” Đơn Ngưng Oản hỏi tiếp, “Ân cha mẹ ta còn chưa báo đáp, ta không thể vì chính mình mà cô phụ ơn dưỡng dục của bọn họ. Nếu như ta nhập ma tu, thọ mệnh của ta có phải liền sẽ kéo dài. Vậy đợi ta tẫn đủ rồi hiếu đạo, phụng dưỡng bọn họ cả đời, sau đó ta liền tự do.”

Già La rốt cuộc nhịn không được trong lòng run rẩy, hắn một tay đem Đơn Ngưng Oản ôm vào trong lòng ngực: “Oản Oản, ta cũng chưa từng làm việc thiện, nhưng trời xanh vẫn đưa nàng đến bên cạnh ta, ta nếu cố chấp không hiểu, không quý trọng, vậy đến lúc đó ông trời cũng không muốn thu ta. Xin lỗi, Oản Oản, ta không nên lui bước. Ta đáp ứng nàng, ngày sau bất luận phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ không bỏ rơi nàng.”

Cô nương ngốc nghếch, nàng có biết sau khi nhập ma tu, sẽ không bao giờ có thể phụng dưỡng cha mẹ, mà lúc nào cũng có thể bị những người tu luyện hạ đao biến thành vong hồn.

Già La đem Đơn Ngưng Oản đưa về Đơn phủ, nhìn thân ảnh của nàng biến mất ở sau cánh cửa mới thân chạy như bay trở lại hầu phủ. Sau khi trở về hắn thẳng tới thư phòng Ôn Đình Trạm, vừa vào cửa, hắn liền xốc bào quỳ gối trước mặt Ôn Đình Trạm, đối với Ôn Đình Trạm vững chắc dập đầu lạy ba cái: “Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi nhất bái.”

Nàng nguyện vì ta nhập ma, ta nguyện vì nàng hồi tâm.

Từ đây, thế gian này không còn có ma quân Già La.

Hắn họ Hoàng, danh Ngạn Bách, Thanh Hải đô thống chi tôn.