Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1238




"Con là muốn thuyết phục ta.” Đơn Cửu Từ lập tức phát hiện ý đồ của Đơn Ngưng Oản.

“Đúng, là con muốn thuyết phục tiểu thúc, bởi vì chỉ cần tiểu thúc nguyện ý, cho dù con có gả cho người buôn bán nhỏ ven đường thì phụ thân cũng không dám nhiều lời nửa chữ.” Đơn Ngưng Oản thừa nhận.

“Lý do của con không đủ.” Đơn Cửu Từ lạnh nhạt nói.

“Vậy chất nữ liền nói tiếp.” Đơn Ngưng Oản khí thế bừng bừng, được ăn cả ngã về không, “Lúc trước con đã đề cập Vương gia thủ thắng cục diện, con nghĩ lúc đó tiểu thúc hẳn là vô pháp phản bác. Nhưng hiện tại chất nữ có thể nói, có sự tồn tại của Minh Duệ hầu thì không còn chắc chắn nữa. Tiểu thúc cùng Phúc Vương điện hạ nếu như bại, tiểu thúc có từng nghĩ tới Đơn gia?”

“Sao, con không tuân theo an bài của cha mẹ, vẫn là vì toàn bộ Đơn gia sao?” Đơn Cửu Từ lãnh trào nói.



“Chất nữ không dám, cũng không có bản lĩnh lớn như thế.” Đơn Ngưng Oản cụp mi rũ mắt nói, “Con đường Đế vương, chưa bao giờ là được làm vua thua làm giặc, mà là người thắng lên ngôi người thua phải chết, tại Đơn gia từ nhỏ thúc cùng Phúc Vương điện đã thành tri kỷ tương giao, lúc đó đã chú định phải lên thuyền của Phúc Vương điện hạ. Thế nhưng, chất nữ không muốn lên một con đường nếu không sống thì chỉ có chết, chất nữ là muốn tồn tại.”

“Cho nên, con lựa chọn hướng về phía Ôn Đình Trạm?” Đơn Cửu Từ ánh mắt thêm lãnh.

“Không, chất nữ không dựa vào bất kỳ ai, chỉ là lựa chọn đứng ngoài cuộc.” Đơn Ngưng Oản cúi đầu, “Chước Hoa tỷ tỷ là nữ tử quang minh lỗi lạc làm người khác nhịn không được muốn thân cận, tỷ ấy không bởi vì con là người Đơn gia mà bài xích, trong khi đó rõ ràng cùng tiểu thúc đối địch. Tỷ ấy đối với con cùng Dĩnh tỷ nhi giống nhau, đây là một sự nhiệt thành đáng quý, không sợ con lợi dụng cùng cô phụ. Con thường tới tìm Chước Hoa tỷ tỷ, cảm thấy thân thiết như họ hàng gần gũi. Cho nên, lúc con biết được mọi người tính toán đem con gả cho Phúc Vương điện hạ làm trắc phi, con liền có thể không chút nghĩ ngợi tới tìm tỷ tỷ. Bởi vì con biết được, một khi con gả cho Phúc Vương điện hạ, con sẽ không bao giờ có thể cùng tỷ tỷ thân cận.”

“Con thích nàng như vậy……” Ánh mắt Đơn Cửu Từ đột nhiên trở nên thâm thúy cùng ảm đạm.

“Thích, chính mình cũng không biết vì sao thích.” Đơn Ngưng Oản bật cười nói, “Minh Duệ hầu cùng tiểu thúc giống nhau, là người thủ đoạn cực hạn tàn nhẫn, cũng rất quyết đoán, nhưng cũng có nhiều điểm cùng tiểu thúc lại không giống nhau, Bên cạnh Minh Duệ hầu có một Chước Hoa tỷ tỷ, hắn trong lòng bởi vì Chước Hoa tỷ tỷ, vì cách sống của tỷ ấy ảnh hưởng mà trong tâm có nơi mềm mại. Con chỉ cần không gả cho Phúc Vương điện hạ, ngày sau Phúc Vương điện hạ vinh đăng đại bảo, có tiểu thúc ở đây, con vĩnh viễn là cô nương Đơn gia. Ngày sau nếu là Phúc Vương điện hạ bại, có Chước Hoa tỷ tỷ, dù cho con họ Đơn, con cũng đã là nữ nhi xuất giá. Chất nữ không có trí tuệ hơn người, không có dã tâm. Những thứ vinh hoa phú quý chất nữ cũng đã được hưởng thụ, những thứ vinh hoa tranh đua cùng mưu kế không thích hợp với chất nữ, chất nữ cũng không muốn tham gia. Con đã từng nhắc nhở chính mình, nếu một ngày kia có một nam tử có thể vì con không màng tánh mạng, con sẽ gả làm vợ hắn, chẳng sợ hắn đối với con có tình có tâm hiện tại nhưng ngày sau hắn sẽ rời khỏi con mà đi, con cũng sẽ không phàn nàn, chỉ vì không trên đời này có được mấy ai giữ tình suốt kiếp.”

Ánh mắt Đơn Cửu Từ bình tĩnh nhìn cô nương do hắn một tay nuôi nấng, một tiểu nữ trước nay nhu thuận, không ngờ lại có thể suy nghĩ sâu xa như vậy, hắn thế nhưng chưa bao giờ phát hiện. Duỗi tay xoa mái tóc của Đơn Ngưng Oản: “Oản Oản, con đã trưởng thành.”

“Oản Oản là do tiểu thúc nuôi lớn.” Đơn Ngưng Oản đối với Đơn Cửu Từ có càng nhiều tình cảm thân thiết hơn phụ thân thân sinh của nàng.

“Con có điều chưa biết, Ôn Đình Trạm không lâu nữa sẽ ngoại phóng nhận chức tri phủ Tây Ninh.” Đơn Cửu Từ thấp giọng nói, “Tổ phụ Hoàng Ngạn Bách chính là đô thống Thanh Hải, nắm giữ toàn bộ quyền quân chính Thanh Hải, chẳng những có binh mã còn có chức sắc, lần đi này của hắn chính là muốn thay đổi cục diện độc quyền của Hoàng gia hiện tại. Nếu hắn thành công, Hoàng gia rất nhanh sẽ tòng quyền lưu lạc không khác gì tù nhân, cho dù là như thế, con vẫn muốn gả cho Hoàng Ngạn Bách sao?”

“Con gả.” Đơn Ngưng Oản không do dự, “Con cảm thấy hắn rất hảo, có lẽ ở trong mắt tiểu thúc, hắn văn không được võ không xong, nhưng hắn tâm tư đơn thuần, ở cạnh hắn con có thể nói những gì mình muốn. Ngày sau, là Hoàng gia nghèo túng, chỉ cần hắn không phụ con, cơm canh đạm bạc con cũng nguyện ý một đời tương tùy.”

“Nhớ kỹ những lời hôm nay con nói.” Đơn Cửu Từ để lại một câu liền xoay người rời đi, trường bào màu lục đậm của hắn ở trong gió tung bay.

Đơn Ngưng Oản nhìn thân ảnh cao dài đi xa, trong mắt lập loè lệ quang, nàng phảng phất như bị rút cạn sức lực dựa vào hành lang. Lớn tới như vậy, đây là lần đầu tiên nàng đấu tranh cho chính mình, nàng biết nàng đã thành công.

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tất nhiên không hiểu được câu chuyện hai thúc cháu nói với nhau. Cháo Dạ Dao Quang vừa mới nấu xong, Đơn Cửu Từ liền đi tới chỗ bọn họ nướng thịt trong viện, Dạ Dao Quang cho rằng hắn muốn cáo từ, lại không nghĩ đến hắn ở trong sân đảo qua một vòng rồi nói: “Cách làm món ăn hoang dã của hầu gia rất mới mẻ.”

“So với Đơn công tử phóng ngựa trên thảo nguyên, thích ý tiêu sái của ta còn kém quá xa.” Ôn Đình Trạm ôn hòa cười, “Đơn công tử nếu như không bận, không bằng lưu lại ăn một bữa cơm đạm bạc.”

“Hầu gia thịnh tình mời, Đơn mỗ nào dám cự tuyệt.” Đơn Cửu Từ thuận thế đồng ý.

Lập tức Lục Vĩnh Điềm cùng Hà Định Viễn liền có chút câu nệ, ngay cả Văn Du mặt đang tươi cười cũng vài phần đông cứng. Không khí có như vậy trong nháy mắt không theo kịp, cũng may Đơn Ngưng Oản lúc này đi ra, tuy rằng bọn họ phòng bị Đơn Cửu Từ, nhưng đối với Đơn Ngưng Oản vẫn không có gì khác, vì thế Đơn Ngưng Oản cùng Đơn Cửu Từ ngồi gần nhau, Chử Phi Dĩnh cũng rất có nghĩa khí đi bồi Đơn Ngưng Oản, không khí cũng coi như là sinh động hơn chút, cũng không có vẻ cô lập Đơn Cửu Từ.

Thời điểm ăn được nửa bữa tối, Vệ Kinh đột nhiên tới tìm Ôn Đình Trạm, nói khẽ với Ôn Đình Trạm mấy câu, Ôn Đình Trạm liền đứng lên nói với mọi người xin lỗi vì không thể tiếp tục tiếp đãi, cùng Vệ Kinh đi tới thư phòng.

Mọi người cũng không quá để ý, bởi vì ở trong mắt bọn họ, không có chuyện gì Ôn Đình Trạm không thể giải quyết, nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì uống, nên nháo thì nháo.

Nhưng thật ra có một mình Dạ Dao Quang ngồi ở một chỗ tay chống cằm, hơi có chút buồn chán, Đơn Cửu Từ đột nhiên đứng lên đi đến bên cạnh người Dạ Dao Quang: “Ôn phu nhân.”

“Đơn công tử có việc?” Dạ Dao Quang giương mắt nhìn hắn.

“Tuy rằng sự tình đã qua hồi lâu, nhưng Đơn mỗ vẫn là phải đối Ôn phu nhân nói một câu, Thực anh cổ không phải Đơn mỗ làm.” Đơn Cửu Từ trầm giọng nói.