Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1181




“Được rồi.” Dạ Dao Quang phi thường cao lãnh lên tiếng, tiếp tục hỏi, “Các ngươi vậy có từng nhìn thấy Thôi cốt hoa?”

“Tôn giả là tới tìm Thôi cốt hoa?” Ngạc Trung hỏi lại một câu, sau đó liền chỉ về một phương hướng, “Tôn giả đi tới Tiểu Hổ khẩu nhai là có thể tìm được.”

Dạ Dao Quang nhàn nhạt gật đầu với hắn rồi sau đó liền hướng tới hướng hắn chỉ rời đi.

“Sử trường, ngài vì sao không nhắc nhở tôn giả ở Tiểu Hổ khẩu nhai có một con hổ yêu?” Chờ đến khi Dạ Dao Quang đi xa, người đi theo Ngạc Trung mở miệng hỏi.

“Con hổ yêu kia bất quá chỉ ở Ngưng hồn kỳ, gặp phải tôn giả chỉ sợ tránh còn khong kịp nói chi tới gần, cớ gì nói điều thừa thãi, chúng ta vẫn là làm tốt việc của mình trước.” Ngạc Trung giải thích một câu liền đưa theo nhóm người tiếp tục tìm kiếm.

Chỉ là một con hổ yêu Ngưng hồn kỳ thôi, U Cung bọn họ cũng lười đến đối phó, giữ nó lại ở Phục Ma Phong coi như chó trông cửa cũng tốt.

Với yêu tu, yêu đan sẽ không có Nguyên Anh kỳ, trực tiếp tiến thẳng Hóa Thần kỳ, sau Hóa Thần kỳ là Ngưng hồn kỳ, tương đương với Luyện Hư kỳ của tu luyện giả.

Dạ Dao Quang thực mau liền tìm được Tiểu Hổ khẩu nhai, bởi vì địa phương này giống như hàm răng của một con hổ trưởng thành, có lẽ vì thế mà có tên gọi này. Vòng qua một phong cốc, Dạ Dao Quang liền nhìn thấy đối diện con đường nhỏ, cách không xa vách núi có những khóm hoa rũ xuống màu trắng, giống hoa nhài, nhưng trắng hơn, cánh hoa giống như từng đoạn xương cốt, chính như lời nói của Ninh Anh, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra là Thôi cốt hoa.

Thôi cốt hoa cũng không phải bảo vật gì, chẳng qua đối với người tu luyện mà nói là một loại dược tương đối đặc thù, có thể tăng cường căn cốt, ngoại trừ người luyện đan, những người khác dù nhìn thấy cũng sẽ không ngắt xuống.

Dễ dàng như vậy liền tìm được Thôi cốt hoa, Dạ Dao Quang vui mừng quá đỗi.

Nàng nhanh chóng hướng tới mục đích phía trước mà đi, bốn phía đều có rắn độc, loại rắn này không có tu vi, Dạ Dao Quang bắn ra một đạo ám kình đem giải quyết một lần. Nàng thả người nhảy lên, duỗi tay lật qua liền hái được một chuỗi hoa dài trên tay, cũng không biết cần nhiều hay ít, Dạ Dao Quang vẫn vẫn nên chuẩn bị nhiều chút thì tốt hơn.

Làm xong hai lần như vậy, đang lúc Dạ Dao Quang chuẩn bị rời đi lại cảm giác một cổ kình phong hướng tới phía nàng quét tới, nàng nhanh chóng xoay người tránh. Tránh thoát được một cái lại có một cái khác đánh tới hòn đá bên cạnh, nàng nhìn lại hướng phát ra.

Không phải có người muốn công kích nàng mà hai người một lớn một nhỏ giao chiến với nhau, đột nhiên trước mắt chợt lóe mấy đạo ánh sáng sắc nhọn, Dạ Dao Quang mới nhìn ra một người giống nam tử có lưng hùm vai gấu một đầu tóc vàng, là yêu!

Cùng với sự công kích mãnh liệt của hắn, từng đợt yêu khí nồng đậm khuếch tán ra. Mà nàng sở dĩ trước đó không cảm giác được yêu khí, chính là bởi vì bên còn lại kia thoạt nhìn giống một tiểu nam hài bảy tám tuổi, chính hắn đem ma khí áp chế yêu khí.

“Nhìn như một đứa trẻ ngoan ngoãn mà lại có lượng lớn ma khí như vậy.” Dạ Dao Quang không khỏi tặc lưỡi.

Một yêu một ma này thoạt nhìn lực lượng ngang nhau, Dạ Dao Quang nhún vai, mặc kệ ai cao ai thấp, cùng nàng không có quan hệ gì, chỉ cần yêu vật không làm hại nhân loại mà đối thủ của nó là ma tu thì cho dù đối phương chỉ là một tiểu hài nhi, Dạ Dao Quang cũng không có chủ tâm đi cứu tế.

Xoay người lại, Dạ Dao Quang đang chuẩn bị rời đi đột nhiên một đạo kình phong xuất hiện bên tai, nam hài giương đôi mắt lãnh ngạo đã nhảy đến phía trước nàng, chặn nàng đường đi, không đợi nàng kịp nói, lưng chợt lạnh, kình phong cương mãnh từ sau lưng nàng lại đánh úp lại.

Dạ Dao Quang đã theo bản năng dùng tốc độ nhanh nhất né tránh, nhưng cánh tay vẫn dội lên một trận nóng rát đau nhức. Nàng xoay người đứng vững ở một bên lúc sau, liền nhìn thấy ba vết trảo, sâu tới mức có thể nhìn thấy xương.

“A?” Liền thấy tiểu nam hài kia kinh ngạc một tiếng, liền quay lại chiến đầu với hổ yêu, không hề có ý muốn truy kích Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang cúi đầu nhìn vết thương nóng rát, cũng may móng vuốt hổ yêu tuy rằng sắc bén nhưng không có độc, nàng nhanh chóng lấy thuốc trị thương đắp lên, sau đó băng bó lại, rồi rời đi.

Bởi vì nàng phát hiện tiểu hài tử kia hay chỉ là hổ yêu thì tu vi cũng đều ở phía trên nàng, đặc biệt là tiểu nam hài rõ ràng đã phát hiện nàng ở đây, hơn nữa cảm ứng được trên người nàng có ma khí nồng đậm, nghĩ lầm nàng thật sự là ma tu Độ Kiếp kỳ, cho nên mới phi lại đây, muốn mượn tay nàng tay giúp hắn đang mệt mỏi ứng phó với hổ yêu.

Lại không hề biết nàng chỉ là cái giàn hoa, một chiêu thử như vậy liền lộ tẩy a.

Nhưng tiểu ma đầu kia quyết không buông tha nàng, nàng vừa mới nhích người một cái, hắn lại nhảy đến phía sau nàng, móng vuốt sắc bén của hổ yêu lại một lần đánh úp lại. Có kinh nghiệm lần trước, Dạ Dao Quang lúc này đây trở nên thông minh hơn rất nhiều, nàng vừa thấy tiểu ma đầu lắc mình lại gần, cơ hồ cũng đồng thời xoay qua, hơn nữa là hướng tới vị trí của tiểu ma đầu kia.

Vì thế, công kích của hổ yêu lại một lần nhào hướng tiểu ma đầu.

Dạ Dao Quang hừ lạnh một tiếng, nàng nhanh chóng thả người dựng lên, nhưng khi nàng vừa lên cao thfi trong nháy mặt cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi.

“Lĩnh vực Ma chi!” Ngọa tào* (ĐM theo VN:D), tiểu hỗn đản này từ nơi nào chui ra, nhỏ như vậy đã có thể thi triển lĩnh vực Ma chi, nháy mắt Dạ Dao Quang cùng hổ yêu đã bị vây bên trong.

“Đây là lĩnh vực ta dùng thần hồn ngưng tụ, chỉ có thể duy trì trong một nén nhang, ngươi mau giết hắn!” Thanh âm thanh thúy của tiểu hài tử truyền vào trong đầu Dạ Dao Quang lạnh băng đến thấu xương.

“Tiểu ma đầu đáng chết, chờ lão nương giết con hổ yêu này, ta làm thịt ngươi!” Dạ Dao Quang chửi ầm lên.

Tiểu ma đầu này rõ ràng là nỏ mạnh hết đà, hắn cùng hổ yêu không biết vì sao không chết không ngừng, nhưng chính là hắn giết không được con hổ yêu này, ngay cả thi triển lĩnh vực Ma chi cũng phải dùng tới thần hồn, nhưng cũng chỉ là vây khốn hổ yêu được một lúc.

Dạ Dao Quang nghiêng người, nhìn đến hồ yêu ở trong lĩnh vực Ma chi trực tiếp bị ma khí ảnh hưởng hóa thành hiện thận thạt. Một lão hổ cường tráng mà cuồng bạo, phảng phất như con mãnh thú bị nhốt ở bên trong lồng giam đói khát. Nó thả người nhảy tới Dạ Dao Quang phát động công kích mãnh liệt.

Dạ Dao Quang chỉ có thể nhanh chóng né tránh, lão hổ cho dù bị bắt hiện hình, nhưng tu vi Ngưng hồn kỳ của nó tương đương với người tu chân Luyện Hư kỳ, chính là so với Dạ Dao Quang cao hơn một bậc thang, hơn nữa tiểu hài tử công phu cũng chưa có được bao nhiêu, tuy rằng không biết vì sao có thể thi triển lĩnh vực Ma chi, nhưng chỉ là làm hổ yêu hiện ra nguyên hình, căn bản không có đụng được đến nó.

Hổ chưởng rắn chắc mà lại uy vũ, mỗi một chưởng đánh ra, Dạ Dao Quang đều cảm thấy phảng phất không khí như bị đông cứng lại, nàng mỗi một lần đều khó khăn tránh thoát. Hổ yêu thân thủ nhanh nhẹn, căn bản không cho nàng cơ hội phản công cùng thở dốc.

“Ngu xuẩn!” Tiểu hài tử kia đột nhiên phát ra giọng nói phi thường phẫn nộ cùng khinh thường.

Dạ Dao Quang sắc mặt không đổi, ngoảnh mặt làm ngơ, chuyên tâm tiếp tục né tránh thế công của hổ yêu. Không biết có phải do bị Dạ Dao Quang trơn như cá chạch, đánh thế nào cũng không trúng được đã chọc giận hổ yêu kia hay không, lại một lần không trúng tới thân Dạ Dao Quang, liền dừng lại trên mặt đất phát ra một trận hổ gầm bạo nộ.

Bất chợt, hai móng chân phía trước trên mặt đất hung hăng một chảo, tấn mãnh hướng tới Dạ Dao Quang.