Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1117




Mà về liên quan tới pho tượng này, bên trong trí nhớ của Nguyên Cương một điểm cũng không có.

Ôn Đình Trạm lại lần nữa lâm vào trầm tư, Ma quân đã nói một luồng thần hồn của hắn bên trong pho tượng ba đầu, như vậy thứ suýt nữa làm Qua Mậu mất hồn phách rất có khả năng chính là luồng thần hồn kia của Ma quân.

“Có biện pháp nào lấy lại luồng thần hồn kia của ngươi không?” Ôn Đình Trạm luôn cảm thấy đồ vật này tính nguy hiểm rất cao, tốt nhất là giải quyết trước khi Nguyên Dịch tìm tới, bằng không hậu hoạn vô cùng!

“Ta nếu như có thể rút về thần hồn của mình, làm sao nhẫn nhục chịu sự quản chế của ngươi.” Ma quân mới là người rốt ruột nhất, thần hồn của mình ngay trước mắt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.

“Bang bang bang!”

Trống trải cung điện đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay thanh thúy, mọi người bỗng nhiên xoay người nhìn về phía một người thân trường bào màu vàng đang chậm rãi mà tới. Trong mắt hắn mang theo một tia tán thưởng nhìn Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm: “Ôn Doãn Hòa, Dạ Dao Quang, phụ thân nói các ngươi là khắc tinh của bộ tộc Nguyên thị chúng ta, ta nguyên bản còn không tin, mà lúc này lại không thể không tin, không nghĩ tới bị ta vây ở ám đạo, các ngươi còn có thể không kinh động tới Nguyên thị bộ tộc thủ hộ ở Ngọc Hoàng cung, lại bước trước ta một bước tiến vào nơi này, không tồi, thật sự không tồi.”

Người tới, không là người khác, đúng là Nguyên Dịch!

“Chờ đã lâu.” Ánh mắt tối đen sâu thẳm của Ôn Đình Trạm lạnh nhạt nhìn Nguyên Dịch.

Nguyên Dịch có được bản đồ trên đảo, chẳng qua do mấy trăm năm có sự biến hóa vượt qua những thông tin Nguyên quốc sư nắm trong tay mới có thể làm chậm bước chân hắn, nhưng những biến hóa này đều chỉ có ở bên ngoài, đến Ngọc Hoàng cung thì hết thảy mọi thứ đều không có biến hóa.

Ánh mắt của hắn đảo qua bầu trời đêm cùng tám mươi mốt căn kim trụ: “Không vội, không vội.”

“Ngươi có ý gì?” Dạ Dao Quang nhíu mày nhìn hắn.

“Chẳng phải các ngươi đều muốn nhìn thấy chi bảo trấn của Nguyên thị bộ tộc —— Ngọc Hoàng sao. Ở xa tới thì đều là khách nhân, ta làm sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia, đợi đến khi tất cả mọi người đến đông đủ, ta sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt.” Nguyên Dịch cười yếu ớt vui mừng.

“Chúng ta?” Dạ Dao Quang hồ nghi, “Ngươi là ý chỉ người Mặc tộc?”

“Con người của ta thích vui mừng náo nhiệt, so với đám người Đông hải Mặc tộc đi theo phía sau các ngươi đầu cơ trục lợi, ta càng xem trọng hơn chính là Bột Hải Minh tộc.” Nguyên Dịch nhẹ nhàng nhíu mày, một tay nhẹ nhàng sờ lên chiếc nhẫn nhỏ trên ngón tay. Chiếc nhẫn kia hiện ánh sáng lạnh âm u, đồng dạng với ánh sáng nơi khóe mắt hắn.

“Bột Hải Minh tộc...” Hàm Không đứng phía sau Dạ Dao Quang đè thấp thanh âm.

“Bột Hải Minh tộc cũng là một gia tộc lánh đời?” Dạ Dao Quang cũng không quan tâm Nguyên Dịch đang ở đây, nàng không biết nên muốn hỏi, bởi vì nàng là người thân của Duyên Sinh quan, những tông môn bên ngoài đều đã nghe nói qua, duy độc các gia tộc lánh đời phân tán, nàng hoàn toàn không biết.

“Đúng thế.” Hàm Không gật đầu, nhưng hắn thần sắc có chút quái dị bổ sung, “Bột Hải Minh tộc, là một gia tộc lánh đời sở hữu cấm chú. Bọn họ không dễ dàng ra ngoài thế tục, vừa ra khỏi có thể diệt sạch một gia tộc khác. Bọn họ được xưng là sứ thần Minh điện...”

Sứ thần Minh điện? Dưới sự giải thích của Hàm Không, Dạ Dao Quang đại khái hiểu Minh tộc không tu luyện Ngũ hành, bọn họ tu luyện chính là tinh thần lực, mạng người trong tộc sẽ không dài, tuy nhiên người người trong tộc đều làm Đại Thừa kỳ các tông môn phải e dè. Bọn họ làm việc cũng theo cách khác biệt, không dựa vào thế lực cùng gia tộc khác liên hợp, đi vào Ngọc Hoàng điện, Dạ Dao Quang thực sự bội phục không thôi, tự mình trải qua một lần, Dạ Dao Quang mới biết được có thể tiến vào cần bản sự cường đại cỡ nào.

Trong lòng càng tăng thêm tò mò với gia tộc được xưng là sứ thần Minh điện này.

Cũng không để đám người Dạ Dao Quang chờ bao lâu, ước chừng qua hai canh giờ, bởi vì nơi này nhìn không tới mặt trời, lúc nào cũng là tinh không, cho nên Dạ Dao Quang chỉ có thể đại khái phỏng đoán thời gian.

Người Minh tộc so với Mặc tộc đến còn sớm hơn, dẫn đầu bọn họ thình lình bất ngờ là một nữ tử. Nữ tử này một thân bạch y, một đầu tóc như tuyết trắng, khuôn mặt đồng dạng giống như mang bệnh nặng, một đôi mắt so với người bình thường con ngươi tối và đen hơn, mặc dù dung mạo nàng có chút không tầm thường, nhưng như vậy xem ra không giống như người sống, chỉ sợ đi ra bên ngoài có thể dọa mấy đứa trẻ nhỏ.

“Minh Đại tư tế, biệt lai vô dạng.” Nguyên Dịch tựa tiếu phi tiếu nhìn nữ tử dẫn đầu Minh tộc mà đến. Nữ tử kia không nói gì, ánh mắt hơi nhấp nháy, sau đó không tiếng động gật đầu chào hỏi, thái độ có chút cao lãnh, Nguyên Dịch liền xoay người nói với Dạ Dao Quang, “Làm chủ nhà, ta giới thiệu một chút, vị này là Minh tộc Đại tư tế, Minh Hi.” Nói xong, lại nhìn về phía Minh Hi, “Vị này là...”

“Nàng không phải là người.” Minh Hi thanh âm lạnh lẽo như không phải của một nữ tử, không giống như giọng nói thanh lãnh của Qua Vô Âm lúc mới gặp, đây là một loại u lạnh tới xương.

Bốn chữ *Minh Hi vừa nói làm toàn bộ mọi người sửng sốt, chợt sắc mặt không đồng nhất nhìn Minh Hi.

*Bốn chữ: 她不是人 dịch ra là “Cô ấy không phải người”.

“Ta không là người thì là cái gì?” Dạ Dao Quang không hiểu cười hỏi.

“Thiên ngoại tinh, chuyện xấu hằng cổ,” Minh Hi cho tám chữ, sau đó mí mắt cụp xuống, “Ngươi không phải người thuộc thế gian này.”

Dạ Dao Quang nghe xong không khỏi nhíu hàng mày đẹp, cũng có chút tài năng, một mắt liền có thể nhìn thấu nàng, nhưng nàng tuyệt không hoảng: “Đại tư tế, ngươi nói với ta ai mới là người thuộc về nơi này?”

Minh Hi không rõ Dạ Dao Quang vì sao câu hỏi này, đôi mi tuyết trắng hơi thu lại.

Dạ Dao Quang nói tiếp: “Đại tư tế, phu quân ta nói, tồn tại tức là hợp lý, bất luận ta có nên đến hay không đến, nếu thiên ý an bài, ta vì sao lại không thuộc về thế gian này?”

“Ngươi sẽ làm thay đổi quỹ vận mệnh của rất nhiều người.” Minh Hi lông mày càng nhăn càng sâu.

“Có thể thay đổi thì không phải là mệnh định. Mệnh định là bất luận kẻ nào cũng đều không thể thay đổi.” Dạ Dao Quang lời nói sâu trọng, “Đại tư tế, ngươi nghĩ xem.”

“Ngươi thật lớn mật!” Một nữ tử cũng tóc trắng bạch y đứng phía sau Minh Hi giận dữ.

Minh Hi thân thủ ngăn lại: “Lui ra.” Sau đấy nhìn về phía Dạ Dao Quang, “Mạng của ngươi ta nhìn không tới, bất quá ngươi thay đổi càng nhiều vận mệnh, gông xiềng trên người ngươi càng nặng, thời gian ngươi sử dụng cũng sẽ không được bao lâu...” Ánh mắt Minh Hi đảo qua Ôn Đình Trạm, “Ngươi sẽ mất đi người ngươi quý trọng nhất.”

Nói xong, Minh Hi cũng không nhìn lại Dạ Dao Quang, mà nhắm lại đôi mắt đen làm người ta sợ hãi.

Nhưng Dạ Dao Quang tâm đã rối loạn. Minh Hi nói nàng cái gì nàng đều có thể lạnh nhạt, nhưng l Minh Hi lại nói Ôn Đình Trạm, nếu không phải nàng cảm giác được Minh Hi tuy rằng ngữ khí không tốt, nhưng là một phen hảo ý, nàng nhất định sẽ không khống chế chính mình mà cùng Minh Hi động thủ.

“Dao Dao, việc nên đến thì không phải tránh né, lòng vòng dạo quanh cuối cùng vẫn sẽ gặp, thay vì lo sợ không đâu, vì sao không cười mà đối đầu?” Giọng nói Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng truyền đến, lòng bàn tay ấm áp xúc cảm tản ra, “Ta không tin cái gọi là tiên tri.”