Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1114




“Nguyên quốc sư sẽ không lấy tự của mình là Ngọc Hoàng đại đế chứ?” Dạ Dao Quang lý giải ba chữ ‘Ngọc Hoàng điện’, trong lòng thực cực hạn không lời nói với Nguyên quốc sư.

“Không, là linh ngọc, nơi này có một khối Ngọc Hoàng!” Mạch Khâm chớp mắt đáp lại.

Ôn Đình Trạm còn đang chưa biết phải giải thích hàm nghĩa bảng hiệu này như thế nào, không nghĩ tới Mạch Khâm biết Ngọc Hoàng, nhíu mày nhìn về phía Mạch Khâm.

“Ngọc Hoàng...” mấy người Tô Bát hít một miệng khí lạnh.

“Ngọc Hoàng là như thế nào?” Dạ Dao Quang vẻ mặt mờ mịt, chưa từng nghe nói qua!

“Ngọc Hoàng, ngọc chi hoàng giả, dựng thiên chi linh, quét khí hư, giấu âm dương lực*.” (rose: chỗ này để nguyên phiên âm tiếng Hán cho nguy hiểm nhé:D) Mạch Khâm giải thích với Dạ Dao Quang, “Ngọc Hoàng dựng dục như thế nào không ai biết được, ta cũng chỉ là nhìn qua ghi chép ít ỏi từ bản chép tay của ông cố. Ngọc Hoàng được gọi là thiên thai, một khi nó thoát thai, thiên địa biến ảo, bất cứ sinh linh nào có thể đoạt được, linh hồn sẽ được tẩy rửa sạch sẽ.”

“Có thể tẩy rửa linh hồn?” Dạ Dao Quang thanh âm sửng sốt, “Đây chẳng phải là nghịch thiên?”

Vạn vật sinh linh, thiện ác đều theo thiên đạo, đây là phép tắc mà Dạ Dao Quang luôn theo đuổi.

Nàng chưa từng nghĩ tới, thế gian này còn có vật như vậy tồn tại. Có thể diệt sạch nhân tính đáng ghê tởm đi, Dạ Dao Quang khó có thể chấp nhận.

“Dạ Dao Quang, vận vật tồn tại trên thế gian này đều có cái lý của nó.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói, “Thứ này không dễ được phát hiện, nếu như thật sự xuất hiện, nàng xem, Nguyên quốc sư cũng không nhất định có thể lấy được. Tín ngưỡng của nàng không có sai, thị phi ưu khuyết điểm, ai cũng sẽ có. Chúng ta cuối cùng vẫn cứ là chính mình, kiên trì theo quy tắc sống.” Dừng một chút, Ôn Đình Trạm nói tiếp, “Nếu như Ngọc Hoàng được gọi là thiên thai, với vận số của Nguyên quốc sư, chưa hẳn hắn không si tâm vọng tưởng có thể trấn áp thôi thiên thai, nhưng lại rơi vào hoàn cảnh như vây giờ.”

“Chàng nói đúng.” Dạ Dao Quang chớp chớp mắt, gật đầu nói.

“Xem ra những người khác chưa vào được tới đây, chúng ta đi vào trước xem.” Qua Mậu mở miệng nhìn Tô Bát cùng Vân Dậu.

Hai người ngầm hiểu, bọn họ ba người đứng ở phía trước, hai tay vận khí đặt lên đại môn đỏ tươi, Hàm Không cùng Thái Hưu và Thương Liêm Súc che ở phía trước Dạ Dao Quang đề phòng sau khi cửa mở ra bên trong sẽ có ám khí.

Có lẽ do bên ngoài nguy hiểm trùng trùng nên hắn có lẽ không thích đem cung điện của mình biến thành nơi lung tung rối loạn, sau khi cửa hé mở, hoàn toàn không có bất luận cơ quan gì, dưới sự hợp lực của ba người Tô Bát, đạo môn cũng dễ dàng bị đẩy ra.

Đại môn mở ra hoàn toàn, là một tòa gồm các phòng trống rỗng. Mọi người đều dè dặt cẩn thận, mỗi một bước đều sẽ nhẹ nhàng bước, nhưng bọn họ ở trong cung điện đi một vòng cũng không gặp bất luận nguy hiểm gì.

“Nơi này chắc chắn còn có đường khác.” Ôn Đình Trạm đột nhiên lên tiếng.

Bởi vì dựa theo trí nhớ của Nguyên Cương về Ngọc Hoàng cung mà Ma quân đã truyền cho hắn, để không bị hoài nghi, hắn vẫn phải diễn một phen. Vách tường hình dạng ô vuông kỳ thực ẩn tàng vô số cơ quan, nhưng cũng là do nhờ vào trí nhớ của Nguyên Cương, Ôn Đình Trạm rất thuận lợi an toàn, rất nhanh hắn liền gõ đến một ô vuông rỗng. Tiếng vang không giống nhau kia nhất thời hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.

“Để ta.” Vân Dậu tiến lên một bước, lòng bàn tay vận khí, ô vuông bên ngoài dễ dàng bị đánh nát, xuất hiện một nút giống cánh hoa.

“Vân trưởng lão, ta đến xem.” Ôn Đình Trạm ra tiếng.

Vân Dậu nhường lại vị trí cho Ôn Đình Trạm. Hắn quan sát một lát, mới thân thủ bắt đầu vặn nút.

“Răng rắc răng rắc...” Thanh âm giống tiếng bánh răng chuyển động vang lên, tim mọi người một trận nhảy loạn, chỉ sợ Ôn Đình Trạm vô ý sẽ làm cơ quan khởi động.

Không biết Ôn Đình Trạm xoay bao nhiêu lần, trên trán Thái Hưu cùng Hàm Không lấm tấm mồ hôi, lúc này lại nghe được thanh âm rầm rập truyền đến, mà vách tường phía sau bọn liền kéo thẳng lên, lộ ra một thông đạo.

Mọi người cùng nhìn nhau, trầm mặc không tiếng động trật tự đi vào thông đạo. Thông đạo bảy cong tám ngoặt, cuối cùng bọn họ tiến nhập một cung điện lộ thiên u ám.

Cung điện mênh mông bát ngát chỉ có duy nhất một nguồn sáng, bắt đầu từ khe hở lớn phía trên ẩn tiết xuống dưới vô số tinh quang.

Hơn mười kim trụ cao tới trăm trượng đứng sừng sững tại đây mà mờ mịt như hư không, giống như chạy thẳng lên trời.

“Đây là… làm thế nào có thể hình thành?” Tô Bát là tông trưởng lão Tinh Túc, Tinh Túc bọn họ cũng có một tinh đài vĩ đại, so với Duyên Sinh quan có thêm khí thế rộng rãi, nhưng nếu như so sánh với ở đây thì tinh đài của bọn họ chỉ như tiểu hài tử chơi nháo ở đồng ruộng, thật khó coi.

Không chỉ Tô Bát, trong lòng những người khác cũng là rung động vô cùng.

“Đây không phải là ảo giác, thật là bầu trời đêm chứ?” Thương Liêm Súc có chút không xác định, hắn nhớ thời điểm bọn họ vào hoang hải chính là buổi chiều, phá băng môn quả thật hao phí một canh giờ, nhưng không đến mức bỗng chốc qua một ngày một đêm, nhưng tinh không này chân thật như vậy làm người ta rung động.

“Là tinh tượng đại trận ảo diệu vô cùng, Nguyên quốc sư lấy nó đến áp chế Ngọc Hoàng thoát thai.” Tô Bát giải thích nói, “Tinh tượng đại trận này, khí tự bốn phía đều bị đảo lộn, ở trong này vĩnh viễn là đêm đen, vĩnh viễn chỉ có chí âm khí, thiên thai đã là thai, vậy cần âm dương luân phiên mới có thể nuôi dưỡng.”

“Nguyên quốc sư thật đúng là bối đệ nhất nhân.” Vân Dậu không khỏi lạnh giọng thở dài.

Thân là quốc sư thế tục, dám đối với giao long sắp hóa chân long mà rút gân đào cốt giam cầm thần hồn, còn dám dùng tinh tượng đại trận đại nghịch thiên như vậy đến áp chế thiên thai...

Việc này, bất luận là ai, bọn họ cũng đều không dám nghĩ!

“Một, hai, ba... Bảy mươi chín, tám mươi, tám mươi mốt.” Dạ Dao Quang không chú ý tới tinh không, mà là đếm bàn long kim trụ* trong đại điện một lần: “Có tám mươi mốt căn.”

*Bàn long kim trụ: là những cột trụ bên trên khắc một con rồng vàng ngũ trảo

Đứng dưới một căn kim trụ, trên người Dạ Dao Quang phản chiếu tinh mang đứng lặng yên. Trên người nàng như phủ thêm một bộ lụa mỏng, làm cho dáng người nàng càng thêm thướt tha nổi bật. Vầng sáng thánh khiết phảng phất từ trên người nàng tản ra, gió thổi bay những sợi tóc cũng nhuộm thành màu bạc

Ở tiết dưới tinh quang, mơ hồ có thể thấy được toàn địa cung, chi trận như đế vương thời cổ tế thiên.

Bên ngoài tám mươi mốt căn bàn long kim trụ, xung quanh bốn phía đều có giao thoa.

Một như chữ thập (十) như sợi tơ kéo dài, còn có bốn thái dương thần văn, đối ứng với tám phương vị càn, đoài, ly, chấn, tốn, khảm, cấn, khôn*.

* Bát quái: Ngũ hành gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Quái khảm (nước) và quái ly (lửa) tương ứng trực tiếp với hành thủy và hành hỏa. Hành thổ tương ứng với quái Khôn (địa) và Cấn (núi). Hành mộc tương ứng với quái Tốn (gió) và Chấn (sấm). Hành kim tương ứng với quái càn (trời) và đoài (đầm).

Địa cung u lạnh, khí hàn tỏa ra từ kim trụ.

Sắc mặt Ôn Đình Trạm bỗng nhiên khẽ biến, một cỗ khí nóng rực lan tràn trong cơ thể, như lửa địa ngục thiêu đốt toàn thân: “Ngươi này là có ý gì?”

Đây là do Ma quân bên trong Dương châu không chịu khống chế, nhìn Dạ Dao Quang đang bị cung điện này hấp dẫn, hắn không dấu vết nghiêng người, để Dạ Dao Quang không dễ dàng nhìn thấy hắn, dụng ý chất vấn Ma quân

“Nơi này có linh hồn của ta ấn ký.” Thanh âm Ma quân có chút kích động ức chế truyền đến.

Từ một tên bừa bãi vô danh đến danh chấn thiên hạ, ra sống vào chết, năm đó hắn vì sao bị nhốt ở Âm Dương cốc bức bách tự bạo thân thể, sau đó hắn bị rút đi một luồng thần hồn. Lại không nghĩ tới luồng thần hồn này thế nhưng bị phong ấn tại chỗ này.