Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1112




Hai người nhìn nhau một mắt, Dạ Dao Quang vội vàng vỗ vỗ Trường Mao Ngư: “Đại gia hỏa, chúng ta đi bên kia.”

Phương hướng này chính là nơi Trường Mao Ngư vừa ném bạch tuộc khổng lồ qua, có lẽ là do sức lực của Trường Mao Ngư quá lớn, trực tiếp đập mở nơi này. Trường Mao Ngư lập tức lao giống như tên bắn xuyên qua, Ôn Đình Trạm nhảy xuống, là một cái động cao ước chừng mét rưỡi, rộng một thước, từ dưới động nhìn lên, là một đường ống dẫn.

“A Trạm, chàng cùng đại gia hỏa ở chỗ này chờ muội, muội đưa theo Kim Tử đi lên bên trên xem xem.” Có Trường Mao Ngư ở lại, Ôn Đình Trạm khẳng định không có nguy hiểm.

Dạ Dao Quang đối với động này rất tò mò, nàng liên tưởng đến quãng đường Trường Mao Ngư mang theo bọn họ một đường xâm nhập, nếu như nàng đoán không sai, nơi này rất có khả năng chính là trung tâm của đảo nhỏ. Nếu như đây là một đường tắt, như vậy phía bên trên rất có khả năng chính là đáy địa cung.

“Được.” Giờ phút này Ôn Đình Trạm sẽ không thể hiện.

Dạ Dao Quang mang theo Kim Tử vận khí lên ống dẫn, tu vi của nàng tuy rằng không hoàn toàn khôi phục, nhưng không còn nội thương, nàng vận khí ngăn cách hơi nước là không có vấn đề, Kim Tử ở phía trước dò đường.

Ống dẫn cũng không dài, ước chừng dài năm mươi mét, rất nhanh Dạ Dao Quang cùng Kim Tử tù trong một cái đầm nước ló đầu ra ngoài, nhìn bên trên là một thế giới băng khắc, bốn phía đều là băng lãnh liệt, tuy rằng không có bất luận đồ vật gì bài trí, nhưng dựa vào dấu vết thì nơi này không thể do thiên nhiên hình thành.

“Chúng ta lên bên trên đi xem xem.” Dạ Dao Quang cùng Kim Tử dè dặt cẩn trọng bò ra khỏi đầm nước, giẫm lên mặt băng trơn ẩm, Dạ Dao Quang chậm rãi đi tới cánh cửa duy nhất, toàn bộ đều được khắc bằng băng. Hai tay Dạ Dao Quang chống lên mặt trên, cảm giác được một cỗ khí Ngũ hành chi thủy rất nặng di động trên cửa.

Cửa này nàng đẩy không mở, tu vi không đủ.

“Đi, chúng ta trở về.” Dạ Dao Quang vội vàng mang theo Kim Tử đường cũ quay lại.

“Thế nào rồi, Dao Dao?” Ôn Đình Trạm vội vàng tới đón nàng.

“Hẳn là cửa vào cung điện trên đảo.” Dạ Dao Quang mặt lộ sắc vui mừng, “Bất quá một đạo đều dùng khí Ngũ hành chi thủy kết băng môn, không biết người niêm phong cửa có tu vi thế nào, muội đánh không mở, chỉ có thể xem xem Thương tông chủ bọn họ có thể mở được không, nếu như có thể mở ra, toàn bộ chúng ta sẽ có thể một bước tiến vào địa cung!”

Tốt nhất là Nguyên Dịch chưa lấy được linh ngọc, bọn họ đem linh ngọc thần không biết quỷ không hay lấy đi, có đại gia hỏa ở đây, bọn họ từ nơi này đi ra, là có thể trực tiếp để đại gia hỏa đưa bọn họ tới nơi ban đầu họ gặp gỡ, không, thậm chí có khả năng trực tiếp rời khỏi đảo tu la này, trở lại Lưu Cầu cũng có thể.

Ý tưởng của Dạ Dao Quang rất rõ ràng, Ôn Đình Trạm cũng nghĩ đến, hắn tất nhiên đồng ý.

“Đại gia hỏa, mau đưa ta đi tìm ta đồng bạn!” Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ngồi trên người đại gia hỏa, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Trường Mao Ngư.

Trường Mao Ngư cho rằng Dạ Dao Quang lại muốn đi, vì thế không vừa ý, nhất định không động đậy.

“Đại gia hỏa, ta tạm thời không đi. Ta muốn đưa đồng bạn của ta theo tiến vào từ lối này để đi tìm đồ vật. Sau khi tìm được, ta lại đến tìm ngươi, để ngươi đưa ta về nhà có được không?” Dạ Dao Quang ôn tồn nói.

[ rose gac sach ]

“Ô ~~~~” Trường Mao Ngư lúc này mới động, nhanh chóng đưa bọn họ chìm xuống dưới mặt biển.

Đám người Mạch Khâm vẫn như cũ khoanh chân tu luyện, cảm giác thấy Dạ Dao Quang trở về, liền thu lại hơi thở, Mạch Khâm hơi có chút nghi hoặc: “A, Dao Quang, bọn muội như thế nào nhanh như vậy đã trở lại?”

“Mạch đại ca, Thương tông chủ, các vị trưởng lão, chúng ta ở dưới nước phát hiện một lối vào từ bên dưới thẳng đến địa cung, mọi người mau xuống dưới, chúng ta một đạo đi.” Dạ Dao Quang ngồi ở trên lương Trường Mao Ngư, che giấu sự kích động nói với mọi người.

Mọi người lập tức đứng lên, sắc mặt hoàn toàn là ánh sáng của sự vui mừng, Thương Liêm Súc không khỏi cười ha ha không ngừng: “Quả nhiên, Dạ cô nương là phúc tinh a!”

Không ai muốn chậm trễ, vội vàng nhảy lên lưng Trường Mao Ngư, để Trường Mao Ngư đưa bọn họ đi vào trong nước, sau khi đưa toàn bộ bọn họ chìm vào trong nước, Dạ Dao Quang mới thân thủ sờ sờ Trường Mao Ngư: “Đại gia hỏa, ta đi lên một lúc rồi sẽ xuống dưới tìm ngươi, ngươi chờ ta.”

“Ô ~~~” Trường Mao Ngư tuy có chút mất hứng, nhưng vẫn không ngăn trở Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang sau khi cọ xát nó, liền cùng Ôn Đình Trạm theo đường dẫn lại lần nữa bò lên. Sau khi lên trên, liền gặp Thương Liêm Súc cùng Mạch Khâm đã hợp lực vận khí, bọn họ hai lòng bàn tay phóng xuất ra khí Ngũ hành chi lửa đầy đặc, từng chút hòa tan cửa băng cực lớn.

“Mạch thiếu tông chủ cùng Thương tông chủ ngũ hành chi lửa chính là dị hỏa, vừa đúng cùng cửa này trung dị là thủy tương khắc.” Thấy Dạ Dao Quang tới gần, Tô Bát giải thích một câu.

Dạ Dao Quang gật đầu, liền khoanh chân ngồi tại chỗ, nàng nhanh chóng bổ túc thêm khí Ngũ hành, không thể hỗ trợ cũng không làm vướng chân vướng tay. Trên người không có thương tổn, Dạ Dao Quang trực tiếp hấp thu khí Ngũ hành vào vòng ngọc trên tay, chỉ dùng nửa canh giờ, liền khôi phục tu vi.

Đợi đến sau khi Dạ Dao Quang mở mắt, Mạch Khâm cùng Thương Liêm Súc vẫn chưa mở được cửa băng thạch.

“Cửa này có lẽ là do Độ Kiếp kỳ phong ấn.” Qua Mậu nhíu mày thở dài nói.

Quả nhiên thế gian này đường tắt thường không dễ đi, trên mặt cửa này Ngũ hành chi thủy quá thuần hậu, bọn họ đã luân phiên thử qua, đều không mở được. Không khỏi tâm sinh phiền muộn, chỉ có một cửa nhưng không cách nào mở.

Cuối cùng do tu vi hao tổn không nhỏ, Mạch Khâm cùng Thương Liêm Súc đều dừng lại, Thương Liêm Súc sắc mặt ngưng trọng lắc đầu: “Chúng ta bất lực.”

Mắt thấy có thể dễ dàng tiến vào cung điện như vậy, lại bị một cửa này ngăn lại, chẳng lẽ muốn bọn họ trơ mắt nhìn, lại không thể lui ra phía sau, làm lại cảm thấy bất an tứ phía từ trên đảo, chẳng lẽ trên đảo không có cách nào có thể mở được cửa sao?

Dạ Dao Quang không cam lòng, nàng đi lên phía trước, thân thủ sờ băng môn.

Ôn Đình Trạm trầm tư suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: “Nếu dùng lực đạo làm tan 1 phần cửa này, Thương tông chủ cùng Mạch đại ca có thể mở ra?”

“Nếu như có thể đem lực đạo tan một chút, có thể thử.” Mạch Khâm cùng Thương Liêm Súc liếc nhau rồi gật đầu.

Đáp lại ánh mắt như mỉm cười của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nhất thời ngầm hiểu, nàng đem Thiết hút linh lấy ra: “Thử xem!”

“Dạ cô nương, Thiết hút linh này có thể hút Ngũ hành chí linh phía trên băng môn, nhưng khối Thiết hút linh còn chưa được luyện chế, có thể lực hút còn hữu hạn...” Thương Liêm Súc suy nghĩ một lát mới nói, “Chỉ sợ hút không đủ.”

“Thương tông chủ yên tâm, ta tự có biện pháp.” Dạ Dao Quang nói xong liền xoay người, dùng Ngũ hành chi khí thúc giục Thiết hút linh, đem Thiết hút linh dán lên cửa băng, mà sau một cỗ Ngũ hành chi thủy lạnh như băng thông qua Thiết hút linh dũng mãnh tiến vào tay Dạ Dao Quang làm tay Dạ Dao Quang một trận run run.

Nhưng cỗ linh khí kia cũng không tiến vào trong cơ thể Dạ Dao Quang đã bị vòng ngọc trên cổ tay Dạ Dao Quang hút vào.

Đây là Độ Kiếp kỳ Ngũ hành chi linh, ai cũng đều không thể tán đi, ai cũng không chịu nổi, may mắn Dạ Dao Quang có chuỗi hạt này đeo tay, có thể đem Thiết hút linh hút thẳng một mạch vào, hơn nữa nàng hấp thu vài lần, chuỗi hạt đeo tay cũng vừa đúng có không gian tồn trữ.