Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1105




Gió đêm vù vù thổi qua những ngọn cây sàn sạt rung động, tiểu quỷ liên tục không nói gì, ở lúc Dạ Dao Quang hết nhẫn nại để chờ, nó mới cất giọng nhỏ bé yếu ớt giống như Văn Tử: “Ta cùng ngươi đi.”

Dạ Dao Quang giương lên mi, đem tiểu quỷ thu vào Thiên lân, mang theo nó hoả tốc chạy tới sơn động.

Giờ phút này phía trong sơn động, hai cương thi đã bị Tô Bát cùng Thái Hưu cuốn lấy có chút phiền chán, chúng phát ra tiếng thét chói tai, công kích càng mạnh. Tô Bát cùng Thái Hưu nhớ đến lời nói lúc trước của Dạ Dao Quang, không thể đem chúng nó tách ra quá xa, nhưng cũng là tự làm bản thân có chút bó tay bó chân.

Ngược lại là cho hai cương thi một một cơ hội. Cương thi đen nhanh chóng đánh vỡ hộ thể khí của Tô Bát, móng vuốt bén nhọn hướng tới bả vai Tô Bát chộp tới.

Dạ Dao Quang mới trở về vừa đúng thấy một màn như vậy, nhanh chóng đem Thiên lân ném ra. Vừa kịp chống đỡ lại móng vuốt của cương thi đen, thấy vậy, Dạ Dao Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu như là thi độc thì thực sự không thể nào đùa được, nói không chừng người sống cũng sẽ biến thành cương thi. Mà sau khi tiểu quỷ kia hiện ra đến, cương thi đen cùng cương thi trắng nhất thời bất động, ánh mắt chúng lõm xuống nhìn thẳng lăng vào tiểu quỷ, tựa hồ có một sự giãy dụa.

Dạ Dao Quang nhanh chóng lấy ra la bàn, đối với Tô Bát đang ngưng chiến nói: “Tô trưởng lão, phiền ngươi trợ ta bày ra một hóa âm trận!”

Tô Bát nhìn hai cương thi đang bất động, xoay người mà đến, Thái Hưu theo sau một bước nhíu mày: “Vì sao không phải là âm thiêu trận.”

Trực tiếp đem hai con cương thi này thiêu chết không phải là rất tốt sao, còn muốn hóa giải âm khí của chúng.

“Thái trưởng lão, ngươi nếu muốn làm, mời tới.” Dạ Dao Quang lui nhường một bước.

Chưa nói loại cương thi này nước lửa không xâm, còn bảo nàng dùng âm thiêu trận, đến lúc đó chẳng những thiêu không chết, còn có thể chọc giận chúng, nếu như tiểu quỷ chưa đồng ý giúp, nàng ngược lại cũng chưa muốn vội xử lý hai cương thi này.

Thái Hưu lão mặt đỏ lên, trầm mặc thối lui.

Dạ Dao Quang cũng không muốn nhiều lời, nhanh chóng liên thủ với Tô Bát bày ra một hóa âm trận pháp. Tu vi của nàng sợ là hóa giải không xong hai cương thi thân đầy âm khí u nguyệt. Cho nên chẳng những mời Tô Bát hỗ trợ, còn lấy ra Âm châu phòng bị bất cứ tình huống nào.

Trận pháp sau khi được kết thành, Dạ Dao Quang nói với tiểu quỷ: “Đưa cha mẹ ngươi dẫn vào đi, cha mẹ ngươi không phải là cương thi tự nhiên hình thành, ta chỉ có thể cố gắng làm tốt nhất, là hóa giải âm khí trên thân bọn họ, làm bọn họ trở về hình dáng trước khi chết, đợi đến khi đưa ngươi tiến vào luân hồi, ta sẽ tìm một nơi tốt an táng cho bọn họ.”

Tiểu quỷ nhìn cha nương chính mình, do dự hồi lâu, theo như lời nói của Dạ Dao Quang, kỳ thực nó biết Dạ Dao Quang có thể bắt nó để uy hiếp cha mẹ nó, không cần nó khuyên bảo cũng vẫn có thể dẫn cha mẹ nó vào trận pháp, nhưng Dạ Dao Quang nói chuyện tâm tình với nó, nếu như nó còn có tâm tư khác, có lẽ cha mẹ nó đến cuối cùng thật sự đến thi cốt cũng không còn.

Hai con cương thi thật sự là tiểu quỷ thổi về hướng nào, chúng cũng đuổi theo tới hướng đó, cuối cùng bị tiểu quỷ từng bước một dẫn vào trong trận pháp. Dạ Dao Quang dùng Thiên lân nhanh chóng đem tiểu quỷ từ trong trận pháp hút ra ngoài, khởi động trận pháp. Ở trong trận pháp hai con cương thi nhất thời phát ra tiếng thét, thân chúng bắt đầu tản ra từng đợt hắc khí âm lãnh, làm chúng cảm giác được nguy hiểm theo bản năng, bất chấp rống to lên, dùng sức muốn thoát khỏi trận pháp.

Dạ Dao Quang vì muốn chúng được yên tĩnh một ít, để tiểu quỷ đang trôi nổi ở trên Thiên lân cố hết sức tới gần trận pháp, làm cả nhà ba người chúng tới gần nhau một chút. Sau đó thừa dịp tiểu quỷ hấp dẫn sự chú ý của chúng, thúc giục Âm châu, lợi dụng Âm châu hấp thu âm khí.

Âm châu vốn là âm khí ngàn năm ngưng tụ mà thành, nó ẩn chứa âm khí so với hai con cương thi này lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần, hấp thu âm khí cũng là vô cùng nhanh chóng, không có bao lâu đã hút hơn phân nửa âm khí của cương thi. Hai con cương thi không còn sức phản kháng, cuối cùng chúng nó ngoan ngoãn mềm ra trên đất, nhưng hai vẫn nhìn tiểu quỷ.

Tiểu quỷ cả người cũng quanh quẩn một dòng khí bi thương, một màn này làm mọi người bốn phía nhìn đều có chút không đành lòng. Nhưng là bọn hắn cũng không có phương pháp nào khác, chỉ có thể phát ra một miệng thở dài.

“Thương tông chủ, chúng ta đi truy bắt yêu vật kia, thừa dịp nó bị trọng thương.” Vân Dậu cũng không muốn tiếp tục nhìn cảnh này vì thế nói với Thương Liêm Súc bên cạnh.

Thương Liêm Súc gật đầu, hai người nhanh chóng xâm nhập vào trong động.

Dạ Dao Quang đem âm khí của hai con cương thi toàn bộ tán đi, nhìn hai thi thể khô héo không nhắm mắt nằm thẳng tắp trên mặt đất, cũng thở dài một tiếng, sau đó dùng khí Ngũ hành đem hai cỗ thi thể xuất ra khỏi động. Cũng may phần địa lý xung quanh quan tài cũng không bị phá hư, đưa bọn chúng để lại vào trong, sau khi kéo hai nắp quan tài mới dùng la bàn tìm một phương vị đưa bọn chúng an táng. Hết thảy những việc này đều diễn ra trước mặt tiểu quỷ, bao gồm cả thi thể của tiểu quỷ, chính là hợp táng.

Thuận tiện bày ra một trận pháp, để tránh nhà bọn họ thi thể lại bị tách ra. Vừa làm xong động tác cuối, Dạ Dao Quang mệt thở, mắt thấy trời cũng gần sáng, nàng cũng không dám nghỉ ngơi: “Ta đưa ngươi vào luân hồi.”

Tiểu quỷ quyến luyến nhìn bọn họ một nhà ba người trong mồ, nhưng sắc trời không còn sớm, cũng không dám trì hoãn. Dạ Dao Quang đem nó đưa vào luân hồi, Dạ Dao Quang thu nhận được thêm một công đức.

Đợi đến khi Dạ Dao Quang xong xuôi, Thương Liêm Súc đuổi theo cùng đám người Tô Bát đã trở lại, sáu người hợp lực, cuối cùng bắt được một người không ra người quỷ không ra quỷ gì đó. Nhìn một người bị dây thừng trói chặt, Dạ Dao Quang nhìn bộ quần áo của hắn không biết mặc từ bao giờ bị rách tung toé nhiều chỗ, trên lưng lộ ra một ấn ký hình ngọn lửa.

“Ngươi là người bộ tộc Nguyên thị!” Dạ Dao Quang cao giọng nói.

Giọng nói Dạ Dao Quang vừa dứt, đám người Thương Liêm Súc biến sắc, không có khả năng là Nguyên Dịch mang vào, vậy chỉ có thể là đã luôn sinh hoạt tại đảo này.

“Ha ha ha ha...” Đáp lại lời nói của Dạ Dao Quang, giọng nói của quái nhân ồm ồm phảng phất như phá phong cầm, “Không nghĩ tới, còn có người nhớ được chúng ta...”

“Các ngươi!” Dạ Dao Quang buột ra hai chữ.

“Không sai, là chúng ta, chúng ta là kẻ đáng thương bị ép lưu thủ ở chỗ này, là bị Nguyên gia cho rằng chỉ là kẻ ngốc giống những con rối!” Người nọ tiếp tục nói, chợt hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, mái tóc bết dính được kéo ra, lộ ra khuôn mặt hắn.

Tất cả mọi người đồng tử co rụt lại, khuôn mặt kia đã không thể gọi là mặt, hoàn toàn màu xám, từng tơ máu có thể nhìn rõ ràng, trên trán nhô lên lên là mạch máu giăng khắp, ánh mắt càng là đáng sợ không cách nào hình dung, phảng phất lúc nào cũng có thể đem tròng mắt lấy ra.

“Không phải dọa các ngươi, vượt qua mảnh biển phía trước kia, các ngươi sẽ nhìn thấy hàng trăm ngàn như ta.” Người nọ nhếch miệng cười, màu đỏ tươi tràn đầy răng nanh, quả nhiên là quỷ mị còn thêm khủng bố ba phần!