Quái Phi Thiên Hạ

Chương 110: Bị Khinh Bạc




“Đây chẳng phải là pháp khí sao, Dao Dao sao nàng lại đưa nó cho ta?” Ôn Đình Trạm vẫn cho rằng pháp khí này rất quan trọng với Dạ Dao Quang cho nên cô mới tốn công sức để đi tìm nó, nhưng khi tìm được rồi thì cô lại đưa nó cho cậu.

“Vật này chỉ có thể trừ tà, nó không thể giúp tu vi của muội tăng lên được và nó cũng không thể làm vũ khí, muội giữ lấy nó ở bên người đâu có lợi ích gì?” Dạ Dao Quang lấy Lôi Kích mộc (1) còn thừa rồi đi tìm người tạo ra một chuỗi hạt châu, sau đó bắt đầu xuyên hạt Dương châu vào sợi dây. Mặc dù hiện tại dáng người của Ôn Đình Trạm cao khỏe nhưng cậu vẫn thấp hơn nửa đầu so với Dạ Dao Quang, vì vậy Dạ Dao Quang rất dễ dàng đeo dây Dương châu vào cổ của cậu.

“Mặc dù vật này không có lực tấn công nhưng nó lại có lực phòng ngự, cho dù gặp phải người giống như muội gây bất lợi cho chàng thì nó có thể bảo vệ chàng.”

Sau khi đeo vào trên người, khí tức bên trong Dương châu khiến cho Ôn Đình Trạm cảm nhận được một luồng cảm xúc ấm áp xuôi theo da thịt của cậu lan truyền khắp cả người. Rõ ràng cơ thể của cậu không lạnh nhưng cậu lại cảm giác được hàn khí trong cơ thể đang được hút đi, cả người giống như được thanh trừ chất bẩn vậy, cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu.

“Muội có làm thêm một chuỗi Phật châu để tặng cho lão hòa thượng.” Dạ Dao Quang lấy ra một chuỗi Phật châu đeo tay đã được mài nhẵn bóng.

“Nếu không có lão hòa thượng thì cũng sẽ không có chúng ta ngày hôm nay. Mặc dù lão hòa thượng đòi tiền của muội nhưng đưa tiền cho ông ấy thì chắc chắn ông ấy sẽ chướng mắt, cho nên muội đảm bảo ông ấy sẽ thích vật này.”

Dạ Dao Quang rất hào phóng dùng đến vật liệu gần giống với Dương châu, mặc dù nó không bằng một phần vạn của Dương châu nhưng những Lôi Kích mộc bình thường không thể so sánh được với nó. Không phải tất cả Lôi Kích mộc đều có thể hình thành Dương châu hay là Âm châu.

“Ngày mai là ngày đại hôn của Nghiêm thúc.” Đột nhiên Ôn Đình Trạm nghĩ đến chuyện này.

“Muội đã chuẩn bị lễ xong cả rồi.” Dạ Dao Quang gật đầu nói.

“Ngược lại La Thanh cảm thấy rất hứng thú với căn nhà này.”

Ở chỗ này đã hai ngày nhưng mãi chẳng thấy tin tức có người đến thăm căn nhà của cô.

Ôn Đình Trạm nghe xong lời này, cậu im lặng một lát mới nói: “Dao Dao, người phía sau của La Thanh...”

Ôn Đình Trạm kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Dạ Dao Quang nghe, bao gồm cả kế hoạch của cậu.

Sau khi nghe xong đôi mắt của Dạ Dao Quang híp lại, sau đó cô kích động ôm lấy cậu và mạnh dạn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ của cậu một cái thật kêu: “Trạm ca, sao chàng đáng yêu quá vậy!”

Vì Dạ Dao Quang quá vui vẻ mà không để ý đến hành động của mình khiến cho khuôn mặt của Ôn Đình Trạm đỏ đến rỉ máu, cả người cậu cứng đơ đứng một chỗ. Sau khi vui vẻ qua đi, lúc này Dạ Dao Quang mới nhớ đến thân phận hiện tại của cô, rồi lại nhìn sang dáng vẻ của Ôn Đình Trạm, cô chợt cảm thấy ngượng ngùng.

“E hèm, trời không còn sớm nữa, chắc là Điền tẩu đã nấu cơm xong rồi, hay là chúng ta đi...”

“Tiểu thư, thiếu gia cơm đã dọn xong rồi.” Giọng nói của Ấu Ly vang lên khiến cho Dạ Dao Quang cảm thấy giống như tiếng của ông trời vậy.

“Đi thôi đi thôi, muội đói sắp chết rồi.” Dạ Dao Quang bước nhanh đến.

Mặc dù người cổ đại rất chú trọng đến việc ăn không nói và ngủ không nói nhưng từ khi đến đây Dạ Dao Quang luôn nói nhảm, ngay cả Ôn Đình Trạm cũng dần dần bỏ qua quy củ này. Thế nhưng hôm nay hai người đều im lặng chẳng nói câu nào, bên kia Ấu Ly đang ầm ĩ với Nghi Ninh vì cứ nghĩ rằng có phải thiếu gia và cô nương đang giận nhau không?

Không thể trách bọn họ lại nghĩ như vậy, mặc dù thiếu gia chưa bao giờ làm chuyện gì trái với quy tắc nhưng tiểu thư lại rất thích ức hiếp thiếu gia. Nếu như có chuyện gì không vui thì thiếu gia sẽ không để ý đến.

Sau khi Dạ Dao Quang ăn cơm xong liền nhanh chóng trở về phòng, sau đó cô buồn bực gãi đầu nói: “Chẳng phải mình chỉ hôn một cái vào mặt thôi sao? Sao chàng ấy lại có phản ứng như vậy khiến cho cả người mình đều không được thoải mái.”

Trong lòng buồn bực nên Dạ Dao Quang hoàn toàn không có tâm tư để đi quan tâm đến chuyện khác, đặc biệt là ở đây lại có khí giới rất vững chắc cho nên vốn dĩ Ôn Đình Trạm có việc muốn tìm Dạ Dao Quang nhưng cậu cứ mãi đứng ở cửa. Một lát sau cậu nghe được tiếng nói lẩm bẩm của Dạ Dao Quang, cậu dừng lại một chút rồi yên lặng xoay người trở về phòng mình.

"Thiếu gia, sao người trở về nhanh quá vậy?" Vương Lâm đang trải giường cho Ôn Đình Trạm thì hắn nhìn thấy thiếu gia đang buồn bực quay trở về, sau đó lại thấy thiếu gia chỉ ngồi bên cạnh trầm tư không hề để ý đến hắn. Hắn nghĩ rằng thiếu gia đang suy nghĩ chuyện gì đó cho nên hắn định nhỏ giọng lui ra ngoài.

“Đợi một chút.” Ngay lúc Vương Lâm chỉ còn nửa bước đã đi ra ngoài thì Ôn Đình Trạm lên tiếng gọi hắn lại.

“Thiếu gia có gì dặn dò?” Vương Lâm vội vã quay lại.

“Ngươi...” Ôn Đình Trạm muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không biết nên nói như thế nào.

“Ngươi lớn hơn ta hai tuổi.”

Vương Lâm và Nghi Ninh là song thai, cả hai đều đã mười hai tuổi.

"Vâng, năm nay tiểu nhân đã được mười hai tuổi.”

Ngày đó Vương Lâm trở về, thiếu gia còn tự mình tặng lễ sinh nhật cho hắn, sao đột nhiên hôm nay thiếu gia lại nói ra một câu như vậy. Hắn chờ đợi nhìn thiếu gia nhưng đợi mãi thiếu gia chưa nói câu nào đã bảo hắn lui ra ngoài.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Ôn Đình Trạm, cậu đưa tay lên sờ vào chỗ mà Dạ Dao Quang vừa hôn lúc nãy, cặp lông mày xinh đẹp của cậu nhíu lại, không nhịn được tự hỏi: "Chẳng lẽ là do mình chuyện nhỏ xé ra to?"

Tiểu thiếu niên không hiểu tình là gì, chỉ một lòng học theo những hành vi trong lễ giáo (2) và lấy nó làm chuẩn mực. Cậu cảm thấy hành động hôm nay của Dạ Dao Quang thật sự đã khiến cho cậu hoảng sợ nhưng khi cậu nghe được những lời oán giận của Dạ Dao Quang thì trong lòng cậu không nhịn được tự trách mình. Có phải là do cậu quá nghiêm khắc rồi không, cho nên mới khiến cho Dao Dao không được thoải mái? Nếu như Dao Dao vì chuyện này mà không bao giờ để ý đến cậu nữa thì cậu nên làm gì bây giờ?

Cũng bởi vì chuyện này mà một người luôn có quy định như Ôn Đình Trạm lại mất ngủ. Hôm cậu xuất hiện với đôi mắt gấu trúc luyện công với Kim Tử, cậu còn bị Kim Tử trêu chọc.

Đến giờ dùng cơm, Dạ Dao Quang nhìn thấy Ôn Đình Trạm như vậy, cô giật mình la lên: “Đêm qua chàng đi ăn trộm hả?”

Ôn Đình Trạm ngẩng đầu nhìn Dạ Dao Quang, trông thấy sắc mặt của cô tự nhiên, dáng vẻ bình thường hoàn toàn chẳng giống như cô không được thoải mái hay không được tự nhiên gì cả. Cậu chợt cảm thấy nữ nhi rất giỏi thay đổi, chỉ qua một buổi tối đã khiến cho cậu rối rắm chán nản về chuyện cô không để ý đến cậu.

"Đêm qua ta đọc sách không để ý đến thời gian." Ôn Đình Trạm buồn bực nói.

Cậu sẽ không nói rằng cả đêm qua cậu không ngủ chỉ vì nghĩ đến cách làm thế nào để cô vui vẻ. Rõ ràng người bị khinh bạc là cậu nhưng chẳng những cậu tự trách bản thân mình mà cậu còn phải vắt óc nghĩ đến vô số cách để giúp cô thoải mái, cuối cùng khiến bản thân mình trở thành như thế này, kết quả vốn dĩ người ta không hề để ý trong lòng.

“Vậy chàng ăn nhanh đi rồi đi ngủ bù, chậm một chút chúng ta vẫn có thể đến kịp.” Dạ Dao Quang quan tâm căn dặn.

Ôn Đình Trạm rầu rĩ gật đầu, sau đó cậu bắt đầu dùng cơm. Dạ Dao Quang cho rằng do cậu ngủ không được ngon giấc nên tinh thần mới không tốt nên cô cũng không nghĩ nhiều. Chuyện ngày hôm qua nếu ở kiếp trước của cô là chuyện vô cùng bình thường, hơn nữa Ôn Đình Trạm trong mắt của cô chỉ là một đứa bé cho nên cô mới không kìm lòng được mà có hành động như vậy. Sau đó cô nhìn thấy phản ứng của Ôn Đình Trạm thì cô mới nhớ đến thân phận hiện tại của mình, vì vậy mà cô có chút không thoải mái, một đêm trôi qua đối với người vô tư như Dạ Dao Quang mà nói, tất nhiên sẽ quên sạch sẽ mọi chuyện.

Đợi sau khi Ôn Đình Trạm ngủ hai canh giờ, Dạ Dao Quang ngồi xe ngựa đi lên trấn cùng với cậu. Hôn lễ của Nghiêm Lăng được diễn ra tại nhà của hắn, Dạ Dao Quang cảm thấy theo kế hoạch của La Thanh có lẽ sẽ động thủ vào ngày hôm nay. Ôn Đình Trạm dẫn La Kỳ đi một vòng có thể ngày mai hắn mới trở lại, Dạ Dao Quang rất muốn xem nếu không có La Kỳ chỉ huy chiến đấu thì La Thanh có thể làm nên chuyện xấu gì!

***

(1) Lôi Kích: Sét đánh

(2) Lễ giáo: Những truyền thống cổ xưa trói buộc những tư tưởng, hành động và lễ nghi theo đạo đức.