Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1089




Sau một màn kinh tâm động phách thoát khỏi rừng cây, tu vi của nhóm người Dạ Dao Quang tiêu hao rất lớn, cũng may bọn họ còn tồn vài bông linh hoa có thể bù đắp. Dạ Dao Quang tốt hơn một chút, chuỗi hạt chứa khí Ngũ hành trên tay nàng vẫn còn rất sung túc, tu vi của nàng so với mọi người cũng là thấp nhất, do vậy mà nàng nhanh chóng đi khôi phục lại.

“Chúng ta không thể lại mở đường cho bọn họ.” Đáy mắt Dạ Dao Quang hiện ra ánh sáng lạnh.

“Bọn họ đi trước, cứ coi như là xung phong cho chúng ta, chúng ta đi trước thì sẽ coi như mở đường cho bọn họ.” Ôn Đình Trạm duỗi tay nắm lấy tay Dạ Dao Quang, nhẫn nại trấn an tức giận của nàng: “Như vậy những ám chiêu có thể dùng đối với chúng ta cũng không nhiều.”

Dạ Dao Quang sắc mặt hơi xám, nàng nhất định sẽ trả lại tất cả lần này!

Nghỉ ngơi một đêm, đợi đến sau khi Mạch Khâm cùng những người khác khôi phục, bọn họ sáng sớm liền xuất phát, chính như lời nói của Ôn Đình Trạm, những ám chiêu đã không còn, nửa ngày đi đường này thật bình tĩnh, trên đường cũng không có dấu vết đám người Mặc tộc lưu lại.

“A, mọi người mau đến xem, đây là cái gì?” Tới buổi chiều, dưới ánh nắng mặt trời mãnh liệt, xa xa có một vật phản quang hấp dẫn sự chú ý của Mạch Khâm, hắn nhanh chóng đi tới phía trước, nhìn đến là một cái phục trang có dấu hình ngọn lửa.

“Đồ vật này, ta cảm thấy có chút quen mắt?” Dạ Dao Quang nghi hoặc nhìn.

“Là đồ của Nguyên Dịch.” Ôn Đình Trạm vẫn còn nhớ, đây là một phối sức tùy thân của Nguyên Dịch.

“Bốn phía có dấu vết đánh nhau.” Tuy rằng không có vết máu, cũng không có nhiều hỗn độn, nhưng Qua Mậu vẫn là một mắt nhìn ra.

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đòng thời quay sang nhìn nhau, không phải là đám người Mặc Hành gặp Nguyên Dịch, hơn nữa còn ra tay quá nặng? Nhưng Nguyên Dịch làm sao có thể địch nổi Mặc Hành? Bốn phía không có vết máu, điều này chứng minh ít nhất Nguyên Dịch đấu với Mặc Hành không bị trọng thương.

Điều này rất không hợp với lẽ thường.

Đám người Tô Bát không suy nghĩ nhiều, mà tạm thời nghỉ ngơi để Dạ Dao Quang suy nghĩ thận trọng.

“Dao Dao, đang suy nghĩ chuyện Nguyên Dịch?” Nhìn một mình Dạ Dao Quang ngồi ở xa xa, Ôn Đình Trạm đi đến bên cạnh nàng thấp giọng hỏi.

“A Trạm, Nguyên Dịch vì lên đảo này biết rõ có người sai khiến hắn ngáng chân chúng ta nhưng hắn một chút cũng đều không để ý, vậy ở đây làm gì.” Dạ Dao Quang đem toàn bộ nghi hoặc nói ra, “Chúng ta một đường đi tới đã trải qua bao nhiêu sinh tử hiểm quan, nếu không phải chúng ta đồng tâm hiệp lực làm sao có thể vẫn ở đây? Nhưng Nguyên Dịch hắn đi một mình, nếu như cùng một nhóm người thì còn có khả năng, thế nhưng còn hoàn toàn không bị Tô Bát trưởng lão cùng đám người Mặc Hành phát hiện. Hắn là đơn độc đến, như thế nào đột phá nguy hiểm đi tới nơi này?”

“Hắn cũng cũng không gặp bất luận nguy hiểm nào.” Ôn Đình Trạm rủ mắt, “Chúng ta một đường đi tới, ngoại trừ đám người Mặc Hành ở phía trước, toàn bộ đảo không có một chút tung tích bóng dáng của người khác.”

“Cho nên, ý của chàng là, Nguyên Dịch có bản đồ của đảo này?” Dạ Dao Quang lớn mật nói ra phán đoán này. Hoặc là, Nguyên Dịch biết đảo này chỗ nào có nguy hiểm, làm cách nào có thể tránh né.

“Đúng thế, Dao Dao, nàng xem đảo này quái dị như thế, khoảng cách giữa nó và Lưu Cầu cũng không xa, nếu nó là do thiên nhiên hình thành, vì sao phải đợi đến khi sự tình linh ngọc bùng nổ mới được người Mật Nhược tộc phát hiện?” Ôn Đình Trạm đã hoài nghi điều này từ rất sớm.

“Ý của chàng là...”

“Đảo này rất có thể là Nguyên quốc sư dựng lên.”

Lời nói của Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang không mưu mà hợp, lúc trước nàng cảm thấy đảo này khó có thể chỉ do thiên nhiên hình thành, nhất định là có người tận lực làm ra. Nàng chính là chưa từng suy nghĩ tới Nguyên quốc sư, nhưng hôm nay nhớ tới thấy rất hợp tình hợp lý. Điều này chứng minh Nguyên quốc sư vẫn chưa cho mình một đường lui, mà khối linh ngọc trên đảo rất có khả năng liên quan đến sự phục sinh của hắn, Nguyên Dịch mới có thể khẩn trương như vậy, khẩn trương đến mức không tiếc tuôn ra sự tình tại Lưu Cầu, dùng Lưu Cầu chuyển hướng ánh mắt của triều đình, mà hắn thì vụng trộm lẻn vào đảo này.

Cũng có thể giải thích rõ ràng, vì sao Nguyên Dịch lẻ loi một mình có thể tiến vào tới tận đây, hơn nữa còn có thể dưới sự công kích của tu hành giả đỉnh Đại Thừa kỳ là Mặc Hành chạy trốn!

“Chúng ta nhất định phải lấy được linh ngọc.” Khoảng khắc này, Dạ Dao Quang hạ quyết tâm.

Linh ngọc tuyệt đối không thể rơi vào tay Nguyên Dịch, bằng không không biết sẽ có hậu quả thế nào.

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm nói chuyện chuyên tâm bởi vì thấy sự tình vữa diễn ra, mỗi lần phu thê hai người bọn họ trò chuyện cùng nhau, đám người Tô Bát đều có ý cách xa một khoảng cách không nghe được, để tránh làm Dạ Dao Quang ngượng ngùng, cũng giành cho phu thê hai người có một khoảng thời gian nho nhỏ, bởi vậy bọn họ cũng không có nghe được phỏng đoán của Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm.

Mà Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang tạm thời cũng không nói cho bọn họ, dù sao phỏng đoán vẫn chỉ là phỏng đoán, đợi đến sau khi chứng thực nói ra cũng không muộn.

Sau khi nghỉ ngơi đi tiếp, bọn họ thấy một dãy núi kéo dài khoảng bảy ngọn, hướng tới địa thế phía trước trải dài.

Theo quan sát biến hóa từ mắt thường, chỉ thấy thế núi kia như nghìn phong xếp kích, sau đó là một đại dương mênh mông đập thẳng vào mắt.

Dạ Dao Quang cũng là âm thầm hiểu, cũng không quay sang góc độ khác nhìn lại, nhưng sau đó phát sinh càng nhiều biến hóa, hơn nữa còn chứng kiến hoa thụy cỏ, u điểu cầm thú không ngừng tăng lên.

Kim Tử đột nhiên ở trên bả vai Ôn Đình Trạm phát ra tiếng kêu kinh hỉ: “Ô ô nha!”

“Chu linh quả?” Là thứ đồ chơi gì, Dạ Dao Quang chưa từng nghe nói qua,

Ở ngay phía trước đám người, bên cạnh dòng sông có những cây thấp bé, bên trên treo rất nhiều quả màu hồng như mã não, sắc màu tươi đẹp, còn trong suốt.

“Ô ô nha!” Kim Tử giải thích với Dạ Dao Quang, đại ý là một loại quả có thể bổ sung thể lực cho tu luyện giả, nói cho dễ hiểu, chính là một loại quả ẩn chứa Ngũ hành chi linh.

Dạ Dao Quang thân thủ lấy tay sờ sờ, nhưng không dò được khí Ngũ hành hoặc Ngũ hành chi linh. Kim Tử tiếp tục giải thích, nàng biết đây giống như một loại thuốc bổ, nó kỳ thực không ẩn chứa Ngũ hành chi khí hoặc Ngũ hành chi linh, nhưng có thể bổ sung thể lực tu luyện giả.

Dạ Dao Quang cũng không cảm thấy quá rối rắm, đồ vật này là thứ tốt: “Chu linh quả nhiều như vậy, nhìn thật đẹp!”

Những trái cây kia đều lớn nhỏ cỡ ngón cái, giống như hạt lựu cùng sáng bóng như đá quý, ước chừng phải tới trăm quả.

Dạ Dao Quang nghe thấy tiếng nuốt nước miếng ừng ực của Kim Tử, đôi mắt của nó còn sáng lấp lánh. Nàng biết, Kim Tử đây là thèm quá rồi, bất quá ngửi qua mùi vị mê người kia, nàng cũng cảm thấy bụng đói kêu vang.

Kim đồng hồ của la bàn đột nhiên vừa chuyển, Dạ Dao Quang lấy mở ra, kim cũng đang chỉ hướng những thứ linh quả kia, hơn nữa còn run nhè nhẹ. Hẳn là long mạch trong la bàn cũng muốn hấp thu những trái cây thuần túy chi linh này.

Tô Bát nói: “Đảo này sản vật cùng với những nguy hiểm của nó đều nhiều như nhau. Bên cạnh phụ cận là vài ngọn núi dài liên miên cỡ xa ngàn dặm. Tục truyền từ thời viễn cổ, nơi này liền thành một mảnh. Ta từng đọc một quyển sách cổ trong sư môn có ghi chép lại, tựa hồ là hòn đảo này có tên là Tu La đảo”

Nói xong, hắn thân thủ hái xuống ba trái, đưa thẳng vào miệng nhai chầm chậm rồi nuốt vào.

Dạ Dao Quang tâm động: “Tu La đảo? Quả không phụ danh tiếng của nó.”

- --------

Rose: Không hiểu sao đoạn cuối không được liền mạch lắm với đoạn Nguyên Dịch. Theo dõi tiếp chương sau vậy cả nhà.