Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 135: Ta là Sư Tổ của ngươi




Lão vừa nói câu này thì tất cả mọi người ở đây đều nhíu mày. Bằng Hoặc cũng tham gia vào chất vấn lão:

- Vậy Tô Phát Lão Sư nghĩ mình khác họ sao, tất cả đều là mạng người.

- Lớn mật, ngươi dám so sánh lão sư mình với đám dân thường kia.

Một giáo sư khác trong điện đứng ra quát. Thế là lại tiếp tục khẩu chiến. Nhất Thành lạnh lùng nghe suy nghĩ của đám lão sư và đệ tử không chịu trợ giúp kia. Bọn họ sợ hãi, không dám chiến, nghĩ mình hơn hẳn người khác, nên không dám hy sinh. Người thường đều đáng chết. Càng tranh cãi, bản chất thối rữa kia của mấy tên lão sư kia cũng lộ ra. Đặt biệt, Nhất Thành đã phát hiện mục tiêu, Tô Phát lão sư, kẻ cầm đầu gia tộc họ Tô, một trong những lão sư có chiến lực cấp sáu sao Vũ Tiên ở thư viện. Trên mặt Nhất Thành nở một nụ cười lạnh.

Thu lại nụ cười, Nhất Thành nhìn Tiểu Tiểu bên cạnh hỏi:

- Tiểu Tiểu, trợ giúp hay không trợ giúp?

Nhất Thành phát hiện Tiểu Tiểu bên cạnh bỗng nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng, đã không còn vẽ hòa ái như thường ngày. Hắn không nhìn Nhất Thành mà nhìn chằm chằm đám lão sư phái chống đối trợ giúp kia nói:

- Việc này đã xảy ra một lần, cũng vì tranh cãi thế này mà làm chậm thời gian trợ giúp. Kết quả, lúc quyết định trợ giúp đã muốn. Thư viện sau mấy chục năm cũng không có thay đổi. Ta càng ngày càng không muốn ở lại thư viện.

Nhất Thành nghe vậy thì đoán chắc chắn việc lúc trước có ảnh hưởng đến Tiểu Tiểu, cũng có thể vì vậy mà hắn lại ẩn cư ở chổ kia mấy chục năm, ít khi ra ngoài. Nhất Thành nhếch mép cười nói:

- Tiểu Tiểu, muốn thấy thư viện khác biệt sao?

Tiểu Tiểu gật đầu:

- Ta thật sự muốn thấy thư viện thay đổi. Nhìn đám người kia, cứ nghĩ mình hơn người, đã dấu mình trong thư viện mấy trăm năm, đã mất đi bản tính con người.

- Vậy sao sư huynh không tự mình đứng ra thay đổi?

- Ta không đủ thân phận, địa vị cũng như thực lực để thay đổi.

Nhất Thành gật đầu hiểu, cảm giác bất lực này hắn đã cảm nhận trong bụng con rết kia một lần. Đúng là không thể làm gì ngoài bất lực đứng nhìn.

- Vậy nếu ta nói có cách để thư viện thay đổi? Tiểu Tiểu huynh sẽ ủng hộ ta chứ?

Tiểu Tiểu khó hiểu quay lại nhìn Nhất Thành:

- Ý sư đệ là….

Chưa đợi Tiểu Tiểu hỏi rõ, Nhất Thanh đã đi ra đứng bên cạnh Bằng Hoặc quát:

- Tất cả căm miệng cho ta.

Trong điện, đệ tử và lão sư đang tranh cãi kịch liệt thì một tiếng quát kia làm cho tất cả mọi người ngậm miệng. Sau một lúc sửng sốt, thì một lão sư lấy lại tĩnh tao nhảy ra chỉ vào Nhất Thành quát:

- Lớn mật, dám quát lớn trong này. Ngươi là ai?

Nhất Thành nhìn tên lão sư kia rồi cười:

- Ta là Sư Tổ của người. Còn không mau hành lễ.

Tên lão kia sửng sốt rồi nổi giận đùng đùng quát:

- Lớn mật, dám vô lễ phạm thượng. Ngươi đáng tội gì?

Nhất Thành vẫn cười nói:

- Vô lễ phạm thượng là người. Ngươi có thể Câm miệng và cút sang một bên.

Tên Lão sư kia nổi giận đùng đùng, khí thế phát ra kịch liệt đè ép về phía Nhất Thành. Nhìn qua là cấp năm sao Bắc Miện. Hắn nghĩ tên đệ tử này vô lễ phạm thượng, hắn có quyền xuất thủ dạy bảo.

Lúc Nhất Thành quát lớn, cả điển sửng sốt, người sửng sốt nhất là đám người Tiểu Tiểu. Chưa có ai dám bảo tất cả mọi người ở đây câm miệng như vị tiểu sư đệ này. Vạn năm qua, đây là người thứ nhất dám làm như vậy ở Huyết Nguyệt Điện.

- Bốp

Ngay khi lão kia định xuất thủ giáo huấn Nhất Thành thì một thân ảnh đã đến bên cạnh lão. Cho lão một đạp từ phía sau làm lão ngã lăn lóc trên đất. Lão mới đứng dậy thấy người đánh mình từ phía sau thì nói:

- Đổ Tư Lão Sư, ngươi…

Đổ Tư lão sư nảy giờ chỉ ngồi im lặng, tranh cãi kịch liệt gì cũng không ảnh hưởng gì đến hắn. Nhưng vừa rồi Đổ Tư xuất thủ thì làm tất cả mấy vị lão sư trong điện đều rất giật mình. Tô Phát lão sư kia cũng trợn mắt giận giữ quát:

- Đổ Tư ngươi làm gì? Đệ tử kia vô lễ phạm thượng nên đáng bị giáo huấn nhưng ngươi lại ra tay động thủ với lão sư? Đây là ý gì?

Nhưng lão vừa nói xong thì đã thấy Viện Trưởng, Phó Tông chủ, mấy vị Viện Chủ và hai vị Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ đã đứng dậy. Đi xuống chắp tay trước người Nhất Thành nói:

- Tham kiến Sư Thúc, sư huynh.

Nhất Thành chỉ ‘uh’ nhẹ một tiếng rồi nghênh ngang cùng bọn họ đi lên trên. Hắn không thèm liếc nhìn đám người Tô Phát lấy một cái. Thấy Hồng lão đang ngồi đó cười nhìn mình thì Nhất Thành cười tươi đi đến hỏi:

- Sư Huynh, huynh sao rồi? Đã hồi phục như xưa rồi chứ?

Hồng lão cười nói:

- Ta đã hồi phục kha khá, sức chiến đấu đã trở lại. Nếu gặp con Linh Thú sơ cấp kia cũng có đủ sức ngăn một lúc để mọi người chạy thoát. Ha..Ha..ha.. Sư đệ có vẻ như đã lấy lại được phong thái năm xưa rồi nhỉ? Ta nghe sư đệ bế quan mấy năm nay, có đạt được kết quả như mong muốn không?

- Đa ta sư huynh quan tâm, đúng là sư đệ đã đạt được thành quả mình muốn. Thực lực cũng tăng lên một mảng lớn.

- Thế Vô Hạn Chi Đao sư đệ tu luyện đến đâu rồi?

Nhất Thành cười thần bí nói:

- Đây là bí mật!

Hồng Lão nghe vậy như hiểu gì đó chỉ cười tươi. Nhất Thành đến kế bên lão ngồi xuống ghế trống bên cạnh, hai người bắt đầu hàn huyên. Phía dưới, tất cả đệ tử và lão sư đều im lặng, trừng lớn mắt nhìn một lớn một nhỏ trên kia. Đám người Viện Trưởng trở lại chỗ ngồi, không ai lên tiếng chỉ ngồi im lặng, nghe hai người kia trao đổi. Phía ngoài, tất cả đệ tử đang theo dõi diễn biến trong điện cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn lên cái kính lớn trên không.

Sau một lúc hỏi thăm sức khỏe, Nhất Thành đi vào vấn đề chính hỏi Hồng Lão:

- Sư Huynh, thư viện chúng ta lúc nào cũng vậy sao? Lão sư không có tư cách lão sư, đệ tử không có tư cách đệ tử.