Quái Đàm Radio

Chương 12-13: 12: Thi Thể Biến Mất 1 - 13: Thi Thể Biến Mất 2




12: Thi Thể Biến Mất 1


Kể lể xong, viện trưởng Tần lại tha thiết khách sáo một phen.Sau khi hiểu được đại khái tình huống là thế nào, Trần Mặc thấy thời gian không còn sớm bèn ngỏ ý cảm ơn vì sự giúp đỡ của viện trưởng Tần rồi đứng dậy ra về.Khi anh trở lại văn phòng thì đã là tầm xế chiều.Có lẽ do hôm nay là cuối tuần nên phía trước toà nhà không có nhiều người qua lại.

Dưới ánh chiều tà, tấm biển Thời Báo Giang Thành tản ra ánh sáng tiêu điều xác xơ.

Trần Mặc đi vào phòng làm việc vắng tanh không một bóng người, anh rót cho mình một ly nước rồi bật máy tính lên.Không biết tại sao, công việc hôm nay cực kỳ trúc trắc, không hề thuận lợi một tí nào.

Trong đầu Trần Mặc giống như có vô số mảnh vỡ bay tới bay lui, khiến anh cảm thấy rất khó tập trung vào công việc được.


Viết chưa được mười phút, cảm giác buồn rất chi là khó hiểu cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu anh.Theo bản năng, Trần Mặc luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng cảm giác buồn ngủ kia thật sự khó mà cưỡng lại được.

Anh cứ giữ tư thế ngồi trước máy tính như vậy, không biết từ lúc nào đã nhắm mắt lại.Hình như là đã mười phút hoặc mới chỉ mới có một phút trôi qua, dù sao cũng cũng là một khoảng thời gian rất ngắn mà Trần Mặc giật mình tỉnh giấc.

Anh mở mắt ra, có hơi kinh ngạc, không biết tạo sao tự nhiên mình lại ngủ gật.Từ từ đã.Sắc mặt Trần Mặc lập tức xanh lè, bởi vì anh chợt phát hiện ra một điều: Tuy anh vẫn ngồi trước bàn máy tính nhưng hoàn cảnh xung quanh lại lạ hoắc lạ huơ.Áo blouse trắng treo trên tường, tài liệu xếp chồng chất trên mặt bàn, còn có mùi thuốc sát trùng quen thuộc đang xộc vào mũi.Trần Mặc cố đè nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, từ từ đứng dậy quan sát bốn phía xung quanh.

Sau đó anh phát hiện ra đây là một căn phòng làm việc khoảng mười mét vuông rất bình thường.

Trước mặt là một chiếc bàn làm việc, bên trên có máy tính, vài tập tài liệu và một cái khung ảnh.

Bên cạnh là tủ cất tài liệu, phía bên khác là móc treo quần áo, trên đó còn đang treo một chiếc chiếc áo blouse trắng.Khung cảnh này không giống như mấy toà nhà văn phòng bình thường, nó giống đang ở trong bệnh viện hơn.Không phải chứ!Chẳng lẽ mình lại bị kéo vào cái nơi kỳ quái nào nữa rồi?Trần Mặc hít sâu một hơi, cố ép bản thân phải tỉnh táo lại.

Tuy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột lại vô cùng quỷ dị nhưng trải qua sự kiện đêm qua, phản ứng đầu tiên của anh lại là tự nói với bản thân: Lúc này, cho dù thế nào cũng không được hoảng loạn.Trần Mặc cúi đầu quan sát bản thân, trên người anh đang mặc áo blouse trắng, cổ còn đeo thẻ công tác.

Anh cầm lên xem thử, đó là một người đàn ông trung niên trông khá nhã nhặn, phía dưới là ba chữ Triệu Hòa Bình và chức danh bác sĩ chủ nhiệm.Triệu Hòa Bình? Sao cái tên này nghe quen dữ vậy?Sau khi lẩm nhẩm đọc lại thêm lần nữa, Trần Mặc chợt nhớ ra.Triệu Hòa Bình, bác sĩ Triệu.Lần này, thế giới anh tiến vào thế mà lại liên quan đến chuyện đã trải qua lúc ban ngày.

Thân phận anh được giao cho lần này lại là một người đã chết trong thực tế.Không đúng, phải nói là…Thế giới linh dị anh tiến vào lần này đã đảo ngược thời gian, quay về mấy chục tiếng trước, cũng chính là sáng sớm ngày hôm qua.Một ngày trước khi bác sĩ Triệu bỏ mạng.Cùng lúc đó, trên tờ giấy trắng ở trước mặt Trần Mặc dần hiện lên một ít ‘nòng nọc’ đen.Ban đầu Trần Mặc còn tưởng mình hoa mắt, có điều mấy đường cong màu đen đó đã nhanh chóng vặn vẹo, tổ hợp lại ngay trước mắt anh, tạo thành mấy dòng chữ.[Hoan nghênh tiến vào thế giới chuyện kh ủng bố, một chương mới đã bắt đầu.][Lần này, bạn sẽ sắm vai một bác sĩ.

Mà bệnh viện nơi bạn công tác lại xảy ra sự kiện thi thể mất tích rất kỳ lạ, bất thường.][Câu chuyện lần này cung cấp cho người tham dự hai lựa chọn.

Thứ nhất, câu chuyện chủ động kết thúc vào 1 giờ sáng ngày hôm sau, người tham dự sẽ tự động truyền tống rời khỏi thế giới linh dị.


Thứ hai, khai quật ra chân tướng của sự việc và giải quyết nó.

Có thể kết thúc sớm cốt truyện lần này.][Câu chuyện đã bắt đầu, chúc bạn may mắn.]Vài giây sau, chữ viết bắt đầu vặn vẹo thành một đám ‘nòng nọc’ đen thui rồi biết mất không còn chút dấu vết.Quả nhiên lại là sự kiện linh dị…Trần Mặc đứng trong phòng, có hơi bất đắc dĩ quan sát xung quanh.

Anh đã không chấp nhận lời mời kết bạn WeChat kia, thế mà vẫn chẳng thể thoát khỏi mấy chuyện quỷ dị này.Khoảnh khắc này, không phải là trong đầu anh không xuất hiện suy nghĩ khác, ví dụ như: lập tức rời khỏi cái bệnh viện quỷ quái này.Có điều những suy nghĩ như vậy cũng chỉ chợt loé lên mà thôi.Hoàn cảnh xung quanh trông thì có vẻ bình thường, nhưng trên thực tế, Trần Mặc tin là mình đã nằm trong phạm vi bao phủ của sức mạnh linh dị..

13: Thi Thể Biến Mất 2

Trong câu chuyện lần trước, sức mạnh linh dị này có thể tùy ý thay đổi hoàn cảnh xung quanh. Thế thì lần này cũng vậy thôi, nó cũng sẽ có vô số biện pháp phong tỏa bệnh viện này.

Lui lại vạn bước mà nói, cho dù anh có thể rời đi thì sợ là cũng không thể gánh nổi hậu quả khi cố tình vi phạm cốt truyện.

Trần Mặc ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Hiện giờ ánh nắng ngoài cửa sổ đang độ rực rỡ nhất, thế nhưng nó lại chẳng mang đến cho anh tí ấm áp nào.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ bỗng truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.

Trần Mặc đi đến phía trước cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra một khe nhỏ. Anh lập tức phát hiện, ở cửa chính bệnh viện cách đó không xa đang có một đám người chen chúc tụ tập. Trong đó có một cặp vợ chồng già dìu dắt nhau vô cực kỳ thu hút sự chú ý, trên mặt họ đều mang vẻ đau đớn khiến người ta nhìn phải lo lắng.

Những người xung quanh thì giơ cao một tấm biểu ngữ trắng trên tay. Tám chữ to “SỐNG PHẢI THẤY NGƯỜI, CHẾT PHÁI THẤY XÁC” trên đó nhìn mà giật mình.

Trong đầu của Trần Mặc tức khắc nhảy ra mấy chữ.

Tranh chấp với bác sĩ.

Không khó để đoán được cặp vợ chồng kia chính là ba mẹ của người chết. Người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh vốn đã là thảm kịch nhân gian, giờ còn sống không thấy người chết không thấy xác nữa chứ. Chuyện này bên phía bệnh viện đúng là khó ăn nói được mà.

Có điều lúc này tâm trạng của Trần Mặc lại không có nhiều đồng cảm cho lắm. Cái này không phải do tính cách lạnh lùng, mà bởi dù thế nào thì anh cũng không quên được một điều: bản thân đang ở trong một thế giới linh dị nguy hiểm cực kỳ.


Trần Mặc hít sâu một hơi, đang định sửa sang lại suy nghĩ thì đúng lúc này cửa phòng làm việc lại vang lên tiếng gõ dồn dập.

Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ vang lên mấy lần.

Không đợi Trần Mặc mở miệng thì nắm cửa phòng đã bị người bên ngoài vặn ra.

Người mới đến trước cửa nhìn thấy Trần Mặc đang đứng trước cửa sổ thì tức khắc giật mình.

“Bác sĩ Triệu?”

Trần Mặc xoay người lại, cùng lúc đó cũng đánh giá cô gái mới đẩy cửa vào.

Cô ra khoảng tầm hai mươi tuổi, làn da trắng nõn. Ngực tấn công mông phòng thủ khiến bộ đồng phục y tá trở nên chật ních, lúc cử động vô thực lộ ra vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành. Thấy Trần Mặc nhìn mình từ trên xuống dưới, khóe miệng cô cong lên một nụ cười rất chi là gợi cảm: “Ngại quá bác sĩ Triệu, tôi cứ nghĩ anh không có ở đây.”

Ánh mắt Trần Mặc làm như lỡ đãng, anh nhanh chóng nhìn thoáng qua thẻ nhân viên trước bộ ng ực căng tròn của cô gái, quét được mấy tin tức về thân phận của đối phương.

Dương Tiểu Ngọc, y tá khoa Nội tim mạch.

Tuy biết cô gái này cũng được tính là ‘đồng nghiệp’ của mình, tiếc là trông đầu Trần Mặc không hề có mẩu ký ức nào của Triệu Hòa Bình. Thế nên cũng chỉ đành vừa than thở cái câu chuyện mất nết lừa đảo này, bắt diễn mà không cho kịch bản, vừa thử mở miệng thăm dò: “Có chuyện gì không?”


“Cũng không có gì…” Cô y tá tên Dương Tiểu Ngọc nhún vai: “Trong bệnh viện mới xảy ra chuyện, không phải là viện trưởng thông cảm nên mới cố ý cho anh nghỉ ba ngày à? Không ngờ anh lại…” Dương Tiểu Ngọc ấp úng: “Vẫn đi làm.”

Dương Tiểu Ngọc vô tâm nói nhưng người nghe như Trần Mặc lại có ý. Viện trưởng cho mình nghỉ à? Bởi vì chuyện ồn ào kia ư? Nhưng cũng không thể vì chuyện đó mà cho bác sĩ trong bệnh viện nghỉ hết chứ? Hơn nữa, hồi nãy cô y tá đó còn dùng hai chữ ‘cố ý’, nói cách khác, việc cho nghỉ này chỉ nhắm vào mỗi một mình anh mà thôi.

Cảm giác được “chiếu cố đặc biệt” này không hề khiến Trần Mặc thấy thoải mái một tí nào.

Thân ở trong thế giới câu chuyện, bất kỳ một dấu vết nào cũng đều có thể ẩn chứa nguy hiểm. Trần Mặc suy nghĩ một lát, trên mặt lập tức lộ ra cười ấm áp: “Tôi không ngồi yên được, nên tới phòng làm việc đi loanh quanh xem thử có giúp được gì không.”

Khóe miệng Dương Tiểu Ngọc hơi nhếch lên, cười duyên: “Ôi, bác sĩ Triệu biết quan tâm đ ến người khác thật đấy! Có điều chúng tôi đâu dám nhờ vả anh cái gì chứ. Huống hồ bây giờ người nhà bệnh nhân vẫn còn đang đứng cản ngoài cổng kia kìa, anh cứ tránh tạm tạm tránh đầu sóng ngọn gió trước đi đã. Không lại kéo một đống phiền phức vào người, bệnh viện chúng ta cũng khó mà xử lý được.

“Hở? Ờ…”

Trần Mặc hàm hồ gật đầu khiến ánh mắt Dương Tiểu Ngọc xoay chuyển, nhìn anh với vẻ đầy ẩn ý.

“Bác sĩ Triệu, có phải gần đầy áp lực công việc lớn quá nên có tâm sự gì à?”

“Không, không có gì.” Trần Mặc lập tức ổn định những suy nghĩ trong đầu, nhanh chóng cười với Dương Tiểu Ngọc.

“Không sao là tốt rồi, tôi đi làm trước đây.” Nói xong, Dương Tiểu Ngọc làm như chuẩn bị rời đi. Chẳng qua khi bước tới cửa thì cô lại đột nhiên quay người lại.