Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 8: Quẻ Thứ Tám




【Sợ ma, chen chúc với cậu】

o

“Mắt nó lại biến thành màu đỏ rồi! Mau… mau nhốt nó vào cái phòng đó đi——“

“Tử khí bị niêm phong trong mắt nó, giờ tử khí rò ra rồi, nó sẽ giết người… Nó sẽ giết người thật đấy! Nó hoàn toàn không phải người của Lục gia! Nó là con quỷ bò ra từ địa ngục!”

Tiếng gào hốt hoảng, tiếng bước chân nhốn nháo, cùng với tiếng cửa mở ra rồi lại đóng vào, ầm ĩ, hết lần này đến lần khác, không có hồi kết.

Lục Hào chỉ cảm thấy toàn thân rất khó chịu, vừa lạnh vừa đau, mỗi một khúc xương mỗi một tấc thịt đều như đang bị dao băng tỉ mỉ nghiền cắt. Mà hình như có người đẩy cậu từ phía sau, cậu thuận theo lực đó, vô thức bước một bước, lại chẳng ngờ bổ nhào cả người xuống đất.

Tiếng kim loại va chạm.

Trên mắt cá chân có xiềng xích.

Lục Hào bỗng không muốn di chuyển nữa, xung quanh vẫn có rất nhiều người đang nói chuyện, âm thanh sắc bén, nhưng cậu chẳng buồn quan tâm. Cứ để họ nói đi, dù sao đáng nhẽ mình phải chết từ lâu rồi, bất kể nói lúc mình sinh ra phải chết yểu cũng được, nói mình là quỷ cũng được, chẳng sao hết…

Có một âm thanh xuất hiện trong đầu đang mê hoặc cậu, “Nhìn đi, bọn chúng bảo mày là quỷ, bảo mày đáng chết, chúng chỉ muốn lợi dụng mày mới để mày sống thôi! Giết chúng đi, chúng ồn quá, chúng nó chết sạch rồi thì sẽ không làm tổn thương mày nữa!”

Sau một hồi im lặng, Lục Hào chậm rãi mở mắt ra ——mình vẫn còn chuyện muốn làm, mình không thể chết được.

Đèn chân không treo trên trần nhà phát ra tiếng điện lưu yếu ớt, có con ngài lởn vởn quanh ánh đèn. Huyền Qua ngồi quỳ cạnh sô pha, chân đã tê rần. Hắn nhìn chăm chú không biết bao lâu mới thấy Lục Hào mở mắt ra lần nữa.

Mắt trái vẫn là con ngươi màu đỏ.

Theo lý thuyết hắn phải cảm thấy kinh khủng mới đúng, nhưng lạ thay, hắn lại thấy màu sắc này rất đẹp, rất dễ nhìn, thậm chí không có chút cảm giác bất ngờ nào.

Huyền Qua nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, nhưng không dám tùy tiện chạm vào đối phương, chỉ hạ giọng, vừa chú ý nét mặt của Lục Hào, “Tôi cứ tưởng cậu lại ngất xỉu, tỉnh là tốt rồi, giờ——”

Giọng Huyền Qua đột nhiên bị chặn lại ở cổ họng. Đôi con ngươi khác màu của Lục Hào nhìn chòng chọc vào mắt hắn, mà một cái tay lạnh thấu xương đã dùng tốc độ tia chớp, chộp lấy cổ hắn!

Lục Hào!

Xuất phát từ bản năng, trong nháy mắt Lục Hào đánh úp, tay trái của Huyền Qua bất thình lình chống người ra sau, tay phải hướng lên trên nắm chặt cổ tay Lục Hào, lực rất lớn. Nhưng mà chẳng những không thể ngăn cản mà lúc buộc Lục Hào buông tay ra, lại càng không thể dao động!

Cổ họng trượt khó khăn, phải một lúc lâu hắn mới bật ra được vài tiếng khàn khàn, “Lục——Hào.”

Ngón tay trên cổ càng bóp càng chặt, không khí như bị ngăn chặn, hít thở càng khó khăn hơn. Năm ngón tay trái của Huyền Qua bám chặt mặt đất, nổi gân xanh, tay phải cùng lúc dùng sức, muốn xoay chuyển tình trạng lúc này.

Có lẽ là nhận ra con mồi bị tóm lấy đang phản kháng, Lục Hào hơi nghiêng đầu, một sợi tóc mai lắc lư theo chuyển động của cậu. Sau đó, Huyền Qua chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh ập tới, bất thình lình bị đè xuống đất, xương sống đập mạnh vào sàn nhà, toàn bộ phần lưng đau buốt.

Đau vãi, nát mẹ lưng rồi!

Lần này Huyền Qua đau đến thở gấp, mấy giây mới chậm lại. Đường nhìn tập trung vào một điểm, hắn thấy ngay Lục Hào đang cưỡi trên người mình, đồng tử giãn ra, trong con ngươi hiện một vẻ lạnh lẽo âm trầm của chất vô cơ, hiển nhiên ý thức không rõ ràng. Mà cái tay siết chặt cổ hắn cũng chẳng có xu thế thả lỏng chút nào.

Bởi vì thiếu oxy kéo dài, huyệt thái dương của Huyền Qua căng như thể đâm một cái thôi là sẽ nổ tung, trước mắt bắt đầu biến thành từng mảng màu đen. Hắn vùng vẫy lần nữa, lại phát hiện bây giờ sức lực của Lục Hào càng kinh người hơn, khiến hắn căn bản không có cách nào cử động. Nhưng kỳ quái, tay đối phương cũng không bóp chặt nữa, tạo ra cơ hội.

Giọng Huyền Qua đã hoàn toàn khản đặc, mỗi lần dây thanh quản và khí quản rung lên đều đau đến muốn ói. Hắn đứt quãng bật ra những âm tiết không tính là phức tạp, “Huyền——Qua, tôi… Huyền Qua!”

Dứt câu cuối cùng, đương lúc Huyền Qua cho là không có bất kỳ tác dụng gì, chợt phát hiện cái tay trói buộc cổ mình nới lỏng trong nháy mắt!

Ngay lúc này!

Tay trái Huyền Qua bất thình lình dùng sức, tay phải nắm chặt cổ tay Lục Hào, thuận lực quăng mạnh một cái. Nháy mắt, Huyền Qua nhảy lên, xoay người đè Lục Hào xuống đất, tình thế thay đổi trong tích tắc.

Ngay lúc Huyền Qua định hít thở một hơi, Lục Hào lại động đậy lần nữa. Cậu cong cái chân dài lên thúc mạnh vào bụng Huyền Qua, cổ tay dùng một độ cong cực kỳ đáng sợ, trở tay siết chặt cổ tay Huyền Qua, dùng sức xoay tròn. Nếu không phải trước đó Huyền Qua dùng phản lực thì giờ không đứt tay cũng phải trật khớp.

Thân hình hai người một trên một dưới giằng co, đọ sức với sức, chỉ nghe một tiếng “Ầm”, lại va thẳng vào chân giường. Eo Lục Hào còn bị đụng mà không có giảm xóc, nhưng cậu dường như không có bất kỳ cảm giác đau nào, thậm chí còn chẳng mảy may nhíu lông mày, lợi dụng thời cơ Huyền Qua buông lỏng, một lần nữa giữ chặt người.

Dưới gầm giường tích bụi bặm, bám lên mặt Huyền Qua, hắn ho sặc sụa hai tiếng, cuống họng đau muốn nôn khan. Nhưng không hiểu sao, cho dù bị áp chế hoàn toàn, hắn vẫn chẳng mảy may hoảng sợ.

Cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt Lục Hào, Huyền Qua bỗng thả lỏng toàn thân, phơi bày trạng thái không hề phòng bị, sau đó nở nụ cười, giọng khản đặc, “Lục Hào, cậu xem, giờ tôi đã không thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì với cậu rồi”.

Phát hiện tầm mắt Lục Hào dịch xuống từng chút từng chút một, rơi xuống môi mình, Huyền Qua giảm tốc độ nói, lặp lại bốn lần, lúc này mới phát giác sức mạnh kìm hãm hai tay mình lỏng ra một chút.

Huyền Qua vẫn không dám thở phào, hắn hoàn toàn thả lỏng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt Lục Hào, “Tôi là Huyền Qua, buổi sáng ngày đầu tiên gặp nhau, tôi đã làm cho cậu một đĩa cơm rang trứng, có thể thấy, cậu rất thích——”

Chịu đựng cổ họng đau buốt để nói chuyện chẳng dễ chịu gì, nhưng hiệu quả rất tốt, sức mạnh áp chế tay Huyền Qua từ từ giảm đi. Hắn không dám kích thích Lục Hào, đầu tiên là giật giật ngón tay mang tính thăm dò, phát hiện tầm mắt Lục Hào vẫn luôn dừng trên mặt mình, như thể không hứng thú với cái gì khác, bấy giờ mới chậm rãi rút tay về, vừa tiếp tục nói.

“… Sau đó tôi tỉnh lại, thấy trong tay cậu cầm cái khăn mặt ướt, chăm sóc tôi cả đêm, dựa sát vào ghế sô pha ngủ…”

Huyền Qua giơ tay lên, mất một lúc lâu, cuối cùng mới tới gần, chạm cực nhẹ lên hai má Lục Hào.

Không có chống cự.

Đầu ngón tay từ từ di chuyển lên trên, mãi cho đến đuôi mắt trái. Chắc là không thoải mái, Lục Hào nhẹ nhàng nghiêng đi, hơi có ý từ chối.

Vốn cũng bởi vì bản năng mới làm thế, trong lòng kỳ thực không xác định tính khả thi. Huyền Qua hơi do dự, đương lúc hắn muốn rút tay về, Lục Hào lại hơi chau mày, cẩn thận cọ cọ bụng ngón tay cái của hắn.

Sau mấy lần cọ, hình như là thấy thoải mái, cậu thậm chí vùi thẳng mặt mày vào lòng bàn tay Huyền Qua, lông mi cong dày như lông chim quét một cái, khiến cho lòng bàn tay ngưa ngứa.

Nhận ra tay Huyền Qua cứng đờ không nhúc nhích, Lục Hào còn nghiêng mặt sang bên, dùng đôi mắt hai màu không hiểu nhìn đối phương, có một loại cảm giác khờ dại.

Huyền Qua lấy lại tinh thần rất nhanh, thử dùng bụng ngón tay vuốt ve trên mí mắt trái của Lục Hào, quả nhiên đổi lấy tần suất cọ của Lục Hào càng nhanh hơn.

Huyền Qua nhìn, chỉ cảm thấy Lục Hào hơi híp đôi mắt hai màu, cực kỳ giống một con mèo Ba Tư. Hắn hơi rút tay về, Lục Hào sẽ di chuyển theo ngón tay, lặng lẽ không lên tiếng, ngoan ngoãn trêu ghẹo người, không hề nhìn ra dáng vẻ ra tay tàn nhẫn chết người trước đó.

Tầm mắt Huyền Qua rơi vào nốt ruồi màu đỏ son trên mí mắt trái, cứ cảm thấy, màu sắc nốt ruồi kia của Lục Hào hình như nhạt đi một chút.

Không chờ Huyền Qua so sánh với dáng vẻ trong trí nhớ, đã phát hiện Lục Hào như kiệt sức, bỗng nhắm hai mắt lại, ngã thẳng vào người hắn. Hắn nhanh chóng đỡ được người, nhưng lần này xương sườn vẫn bị đập cho nhức nhối.

Huyền Qua ôm người nằm trên đất một lúc mới bình thường trở lại. Hắn đứng dậy, bế cái người đã hoàn toàn mê man đặt lên giường, lại sờ lòng bàn tay Lục Hào, cảm thấy vẫn lạnh, Huyền Qua cầm hai tấm chăn mỏng đắp lên cho cậu.

Nhìn người nọ rốt cuộc cũng yên tĩnh, lúc này hắn mới dựa vào tường, thở phào nhẹ nhõm.

Huyền Qua sờ vết bầm trên cổ, vào buồng tắm, dội nước cho hết một thân mồ hôi. Hắn lấy khăn mặt lau nước trên người, trong gương, dấu năm ngón tay tím đỏ trên cổ vô cùng dễ thấy, có thể tưởng tượng khi ấy rốt cuộc Lục Hào dùng sức lớn đến nhường nào định giết chết hắn.

Vậy nên đóa hoa tổ quốc này do ăn nhiều phân quá, đã biến thành hoa vua* hung dữ rồi?

*Hoa vua hay hoa bá vương, tên khoa học là Rafflesia Arnoldii là loài hoa lớn nhất thế giới, mọc trong rừng nhiệt đới trên các đảo Java và Sumaitra của Indonesia; Malaysia

Huyền Qua tiện tay vắt khăn mặt lên giá, đi ra lại nhìn Lục Hào, xác định đối phương không có dấu hiệu tỉnh dậy, còn ngủ rất sâu, bấy giờ mới ngã xuống ghế sô pha.

Hắn nhắm mắt lại, nhưng cũng không dám ngủ quá say, lo lắng lát nữa Lục Hào tỉnh dậy lại lên cơn. Nhưng ngày hôm nay hắn đã mệt mỏi quá rồi, trong chốc lát đã mơ màng.

Tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt” vang bên tai, Huyền Qua cảm giác như có khối băng dán lên người mình, lòng đề cao cảnh giác. Hắn đột nhiên mở mắt ra, dựa vào tia sáng không sáng lắm thì thấy Lục Hào nhắm mắt lại, giống như con mèo con, không ngừng ủi về phía lồng ngực hắn.

Ghế sô pha không rộng, hai người nằm rất chật chội, nhưng Lục Hào vô cùng kiên trì. Vì động tác này quá lớn, tiếng ghế sô pha cũ phát ra cũng không nhỏ, chẳng kém cạnh gì nhạc đệm.

Không hiểu vì sao xác định được hệ số nguy hiểm của Lục Hào lúc này là không, người ở phía trên ủi tới ủi lui, Huyền Qua bị lạnh cũng quen rồi, dứt khoát quơ eo người ta, trực tiếp ôm lấy, nhét cả người vào trong ngực mình, xong.

Chắc là tư thế không thoải mái, Lục Hào vẫn hơi nhúc nhích.

Huyền Qua híp mắt, buồn ngủ phát sợ, dùng lòng bàn tay vuốt lung tung tóc người trong ngực, giọng vẫn khàn như cũ, mang theo cảm giác nham nhám không trôi chảy, “Mèo con ngoan, ngủ đi.”

Chắc là vỗ về có tác dụng, Lục Hào không nhúc nhích nữa, chẳng qua tư thế kỳ quặc, hô hấp rất nhanh đã ổn định, thật sự thiếp đi.

Hôm sau, Lục Hào tỉnh dậy do ngộp thở.

Trong tích tắc cậu mở mắt ra, đập vào mắt là cơ bắp màu tiểu mạch! Sau mới phát hiện mình bị hai cánh tay của Huyền Qua quấn chặt, da kề da, hoàn toàn không có kẽ hở. Mà mũi cậu dán trên lồng ngực của đối phương, lúc hít thở vào đều là mùi và nhiệt độ xa lạ.

Thậm chí chắc là để phòng ngừa cả hai đều rớt khỏi ghế sô pha, hai chân cậu còn bị chân của Huyền Qua quắp lấy, kẹp chặt.

Tư thế này cũng rất là độc đáo.

Lục Hào chỉ hơi nhúc nhích, Huyền Qua đã tỉnh dậy, trong mắt không hề có chút mơ màng vừa mới tỉnh ngủ. Hắn nhìn về phía mắt trái Lục Hào trước, phát hiện quả thực đã biến về màu đen nguyên bản, bấy giờ mới yên lòng.

Mèo con có quái lực hung dữ thật, không đối phó nổi!

Lục Hào nhìn Huyền Qua để trần nửa thân trên, chỉ mặc một cái quần ngụy trang quân đội ngồi trên ghế sô pha, lộ cơ bụng, tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt” của ghế sô pha lại vang lên liên tục.

Mu bàn tay cậu xoa cái hông đau nhức, còn chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào, đã nghe thấy Huyền Qua nói chuyện, cân nhắc từ ngữ.

“Về vấn đề tại sao tôi không ngủ trên giường mà lại chen chúc trên sô pha với cậu, là có lý do.” Đối diện với ánh mắt khó tả của Lục Hào, Huyền Qua vô thức sờ cổ mình——không có tí cảm giác nào, dấu tay chắc chắn đã biến mất rồi.

Khả năng khôi phục quá mạnh, bằng chứng đều mất sạch, thất sách.

“Lý do?”

“Ừ.” Huyền Qua gật đầu, thành khẩn đưa ra đáp án, “Tôi sợ ma, không ngủ được, thế nên mới chen chúc với cậu.”

o

Chú thích:

(1) Hoa vua hay hoa bá vương, tên khoa học là Rafflesia Arnoldii là loài hoa lớn nhất thế giới, mọc trong rừng nhiệt đới trên các đảo Java và Sumaitra của Indonesia; Malaysia