Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 73: Quẻ Thứ Bảy Mươi Ba




【Tôi thật sự không phản bội】

o

“Con chim” màu đỏ vàng xuyên qua bóng tối, nháy mắt xua tan khí lạnh xung quanh, ngay cả không khí như thể cũng sắp bốc cháy.

“Vũ Trực” đang ngồi thong dong trên lưng quạ đen vốn không để ngọn lửa này vào mắt, mãi đến khi con chim đến gần, cảm giác nguy hiểm dồn thẳng tới thì sắc mặt gã mới thay đổi, đột ngột điều khiển quạ đen lùi về sau.

Không ngờ “con chim” theo sát không ngừng, trong mắt “Vũ Trực” lộ cơn thịnh nộ, khóe môi nhếch lên, dứt khoát đối đầu chính diện với “con chim”. Gã vẽ khắc văn từ hư không, lúc đối phương đánh tới thì thả một một lá chắn bảo vệ trong suốt.

Chung Hoài Nam ở bên cạnh nhìn kẻ đứng trên lưng quạ đen vẽ trận văn từ hư không, đồng tử đột nhiên co lại.

Tiết Phi Y đứng ngay bên cạnh Chung Hoài Nam, gần như cùng lúc nhớ tới một vấn đề mình từng hỏi ông —— hiện nay chỉ có hai người có thể vẽ khắc văn từ hư không, một người là hội trưởng Kỷ Đông Ca của Ủy ban huyền thuật, một người là Lục Hào.

Vốn Huyền Qua chỉ lờ mờ biết đối phương sợ Ly Hỏa của mình, bây giờ được chứng thực, con ngươi của hắn sâu lắng, một lần nữa cắn ngón tay Lục Hào, đầu lưỡi lại nếm thêm vị máu tươi.

Cùng lúc, hắn chạm ngón tay vào không khí trước mắt, gợn sóng màu vàng nhạt lan ra, chỉ thấy “con chim” sẫm màu hơn, sau đó đâm thẳng về phía lá chắn bảo vệ.

Một giây sau, “Uỳnh” một tiếng, lá chắn bảo vệ nháy mắt nổ tung, hóa thành vụn bạc rơi xuống lả tả. Mà “con chim” đã hóa thành vuốt lửa to lớn, hung hãn vồ tới “Vũ Trực”.

Trái tim của mọi người ở đây đều treo lơ lửng, Vũ Hàm thì muốn xông tới theo bản năng thì bị Chung Hoài Nam kéo lại cổ áo.

Huyền Qua và Lục Hào cùng nhìn về phía vuốt lửa, hắn kề bên tai cậu, “Mèo con, nhìn cho kỹ.”

“Vâng.” Lục Hào tập trung chú ý, lập tức thấy trong màn đêm đen kịt, bên dưới móng vuốt khổng lồ, ánh lửa sáng bỏng mắt. Theo móng vuốt khép lại, cơ thể Vũ Trực thụ động co lại như bị thứ gì đó hấp dẫn hết lần này tới lần khác. Khi ngọn lửa màu đỏ vàng sắp thiêu rụi thì một bóng người mơ hồ tách ra khỏi cơ thể Vũ Trực.

Sau đó, Vũ Trực rơi nhanh xuống, bà Long phản ứng nhanh nhất, dây nhỏ trên tay cấp tốc quấn tới giảm tốc độ. Cô giáo Tống đồng thời vung roi, trên mặt đất mọc lên một tầng đất xốp làm giảm xóc.

Bóng người mơ hồ một lần nữa rơi lên lưng quạ đen, thay đổi phương hướng. Huyền Qua siết chặt cánh tay ôm ngang eo Lục Hào, hỏi cậu, “Đuổi theo không?”

Lục Hào nhìn mấy người bà Long, do dự vài giây, “Đuổi theo!”

“Ôm chắc.” Tiếp đấy, Huyền Qua nhón chân trái vọt lên, lúc hắn đạp chân phải xuống, khí xung quanh nhanh chóng ngưng tụ lại cho hắn mượn lực.

Lục Hào bị gió lạnh đêm đông thổi cho không mở nổi mắt, vùi mặt vào lòng Huyền Qua, bấy giờ mới đỡ hơn. Cậu nắm chặt áo Huyền Qua, hơi nghi hoặc, “Sao anh có thể bay được?” Tuy trước đó cậu được đối phương mang theo đứng trên chóp đèn đường, nhưng không giống với tình huống bay lên bây giờ.

“Không phải bay.” Huyền Qua hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi gió thổi, giọng nói rõ ràng, “Tôi khiến ‘khí’ xung quanh tụ lại dưới chân, không khác gì chạy nhảy trên đất bằng.”

Lục Hào chợt nhớ tới trước đây, mỗi lần Ly Hỏa Phù Minh bàn tạo một “tràng” thích hợp để xem bói, đều là ép buộc khí cùng thuộc tính xung quanh gom lại. Nhưng không chờ cậu nghĩ tiếp đã nghe thấy giọng của Huyền Qua, “Mau đuổi theo.”

Trong khi được Huyền Qua ôm chặt hơn, Lục Hào rõ ràng nhận ra tốc độ đuổi theo lại tăng nhanh.

Một bên khác, Vũ Trực rơi mạnh xuống đất, nhưng nhờ tầng đất xốp giảm xóc nên không bị thương.

Vũ Hàm vội vàng chạy tới, đưa tay ra nhưng lại không dám chạm vào ông nội mình, lo lắng quay vòng tại chỗ.

Cô Tống thu roi, ngồi xổm xuống nhìn tình huống của Vũ Trực.

Mà Tiết Phi Y đứng bên cạnh bà Long ngửa đầu nhìn về hướng Lục Hào và Huyền Qua biến mất, trong lòng cũng sốt ruột ghê gớm, “Bà Long ơi, hai người Tiểu Lục Hào đuổi theo kẻ kia ạ?”

Bây giờ anh không quan tâm vì sao Huyền Qua lai có kỹ năng “bay” cao cấp này. Anh sờ tinh bàn trong tay, phát hiện Thanh Hà vẫn chưa tỉnh lại.

“Chắc thế.” Bà Long nhéo ấn đường, cũng sầu lo, “Ly Hỏa là khắc tinh của tử khí, nhìn tình huống trước mắt, bóng người không rõ kia rất kiêng kị sức mạnh của Ly Hỏa. Có Huyền Qua ở đấy, Lục Hào sẽ không gặp nguy hiểm.”

Tiết Phi Y gật đầu nhưng lông mày vẫn nhíu lại, tâm thần không yên.

Tiếng của cô giáo Tống truyền tới, vừa chỉ huy Vũ Hàm đỡ người từ dưới đất dậy, “Lão Vũ tỉnh rồi!”

Qua nửa phút, Vũ Trực khó khăn mở mắt ra, hô hấp dồn dập. Tay ông nắm chặt cánh tay Vũ Hàm, vô thức dùng sức rất lớn, câu nói đầu tiên là, “Tôi không hề phản bội!”

Nói xong còn thề.

Vẻ mặt bà Long giãn ra, chậm rãi hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vũ Hàm rõ ràng nhận ra ông nội mình bình tĩnh lại, hô hấp cũng đều hơn, nghe ông nói “Dìu ông” thì vội vàng làm.

Vũ Trực đứng dựa vào Vũ Hàm, nhớ lại nói, “Lúc ấy quạ đen hiện thân trong sương đen, tôi đang bố trí trận pháp, vừa mới giao trận bài vẽ xong cho Vũ Hàm bảo nó đi đặt thì đột nhiên cảm giác mu bàn tay bị bỏng, như là bị bàn ủi đè lên. Tiếp đó toàn thân đau đớn kịch liệt, sau đấy ngũ giác biến mất.”

Ánh mắt ông thoáng hiện vẻ hoảng hốt rồi biến mất, rõ ràng trong lòng hãy còn sợ.

“Sau đấy tôi không có cách nào điều khiển cơ thể của mình.” Ông ngừng mấy giây, chờ hết chóng mặt mới nói tiếp, “Mới đầu còn thỉnh thoảng có thể cảm giác được ý thức của một người khác, càng về sau thì hoàn toàn chẳng biết gì.”

Biểu cảm của mấy người bà Long vô cùng nghiêm túc ——một kẻ địch có thể chiếm lấy quyền khống chế cơ thể của một người khác, cho dù loại “cướp đoạt” này có điều kiện hay hạn chế không thì cũng vô cùng đáng sợ. Bởi vì nó làm người ta hoàn toàn không phân biệt được rốt cuộc ai là thật, ai là giả, thậm chí khiến người ta nghi ngờ lẫn nhau, lúc nào cũng đề phòng.

Lại nghe Tiết Phi Y kể Dịch Thuật xảy ra chuyện, mấy người đều im lặng. Vũ Trực như muốn rách cả mí mắt, cơ mặt run run, phẫn nộ nhưng lại không có cách nào xoay chuyển.

Bọn họ cố kỵ quá nhiều, luôn vô thức tránh giẫm vào vết xe đổ năm đó, nhưng rồi lại trở thành ngồi chờ chết.

Bà Long nháy mắt như bị bệnh nặng, cả người cũng mất sức sống, đi theo mấy người Tiết Phi Y nhìn Dịch Thuật. Bà đứng tại chỗ im lặng rất lâu, miễn cưỡng dậy tinh thần mở miệng.

“Thế nên bây giờ có thể xác định, lần đầu tiên xử lý quạ đen lão Vũ đã bị kẻ nào đấy cướp quyền điều khiển cơ thể. Mà dựa theo những gì kẻ nọ nói, gã muốn tới xem chúng ta xử lý tình huống”

“Đúng thế.” Chung Hoài Nam nhìn về phía đống đổ nát, “Đồng thời gã gọi quạ đen là ‘quạ nhỏ’, nói là mình nuôi. Cho nên rất có thể suy đoán trước đấy của Lục Hào chính xác ——kẻ này mang theo không ít thứ từ trong mộ, tất cả đều nuôi dưới công trình kiến trúc của Ủy ban huyền thuật, dùng trận pháp che giấu.”

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Không một ai ngờ rằng, ngay dưới tòa nhà của Ủy ban huyền thuật lại giấu đồ.

Chung Hoài Nam sờ lên chuôi kiếm gỗ, ánh mắt bình tĩnh, “Bây giờ việc làm người ta lo nhất là gã có thể cướp quyền không chế cơ thể của người khác, lại còn hoàn toàn không để lộ sự khác thường.”

Đằng sau dãy núi là một dòng sông uốn lượn, Huyền Qua mang theo Lục Hào đuổi sát không buông, ngọn lửa hóa thành chim trong màn đêm cực kỳ lóa mắt.

Đến trên dòng sông, quạ đen đột nhiên dừng lại, bóng người mơ hồ dùng trận bài nhanh chóng bố trí tường chắn, tạm thời chặn công kích của Ly Hỏa.

“Ta nói này, tội gì phải đuổi theo không buông như thế?” Gã nhìn Huyền Qua và Lục Hào đứng trên vách đá, “Rốt cuộc Ủy ban huyền thuật cho các ngươi lợi ích gì để các ngươi ra sức đến vậy?”

Huyền Qua chỉ che chở Lục Hào, không có ý định mở miệng nói chuyện.

Mà Lục Hào không định nói nhảm, “Trả lại linh tủy đây.” Cậu nhìn chằm chằm kẻ cách đó không xa, ánh mắt bình tĩnh không hề e ngại.

“Ta còn tưởng gì, hóa ra là vì linh tủy.” Kẻ kia đổi tư thế ngồi, “Sao ngươi lại khẳng định linh tủy ở chỗ ta?”

Thấy Lục Hào không trả lời nhưng vẻ mặt chắc chắn, gã khẽ nói một câu, “Đúng là không thú vị.” Sau đó làm động tác đập tay, “Không thì chúng ta giao dịch đi? Ngươi giao Nguyên Thủy cho ta, ta trả lại linh tủy cho ngươi, có lợi đúng không?”

Lục Hào không trả lời câu hỏi này, trái lại nói một câu, “Nguyên Thủy không ở chỗ ta.”

“Hơ, nói đùa gì đấy!” Kẻ kia bật cười, trong giọng nói tràn đầy sự tàn bạo, “Ngươi tưởng nếu không phải Nguyên Thủy ở trên người ngươi, ta sẽ từ bỏ Lục Minh Đức, còn giết chết lão á?”

Gã đứng dậy, “Ngươi rời khỏi Lục gia hai năm mà không hề bị tử khí ăn mòn, trừ Nguyên Thủy đang bảo vệ ngươi thì hoàn toàn không có khả năng thứ hai, cho nên đừng mở miệng nói linh tinh.”

Gã lại đổi giọng, “Ngươi xem, ta giúp ngươi giết chết Lục Minh Đức và Lục Trạch Lâm, xem như báo thù giúp ngươi, cũng coi như cứu được cái mạng của ngươi. Ngươi giữ Nguyên Thủy mà lại không dùng, vậy chẳng bằng giao dịch đổi lại linh tủy, tốt biết bao. Vả lại bây giờ ngươi đã có quái bàn hoàn chỉnh, cũng chẳng cần Nguyên Thủy nữa.”

“Thế ngươi lấy Nguyên Thủy để làm gì?”

Lục Hào vừa hỏi, trong đầu vừa phân tích cực nhanh tin tức lộ ra trong lời nói của đối phương.

Đầu tiên, kẻ này nhắc đến Lục Minh Đức và Lục Trạch Lâm, vậy chứng tỏ gã chính là kẻ đứng đằng sau Triệu Thù và Lục gia, khắc văn thuật con rối cũng là gã cho Lục gia.

Sau đó, gã dựa vào tình huống cậu rời Lục gia hai năm, suy đoán Nguyên Thủy ở trên người cậu, cho nên thay đổi kế hoạch ban đầu, vứt bỏ con cờ Lục Minh Đức và Lục gia. Về sau phát hiện Lục Trạch Lâm làm chuyện mờ ám thì lấy mạng hắn.

Mặt khác, thêm hai lần trước đó gã muốn làm giao dịch với cậu chứng tỏ hai điểm. Một là Nguyên Thủy vô cùng quan trọng với gã, hai là Nguyên Thủy chỉ có thể do chủ nhân tự nguyện chuyển giao, cậu chết thì có lẽ đối phương cũng không lấy được Nguyên Thủy.

Lúc này, Huyền Qua đang viết mấy chữ trong lòng bàn tay Lục Hào, “Không có thân thể”.

Lục Hào rùng mình, cậu vẫn cho rằng không thấy rõ diện mạo, toàn bộ bóng dáng đều rất mơ hồ là bởi đối phương dùng phương pháp đặc biệt nào đó, vậy mà là do không có cơ thể ư?

Chắc là thấy Lục Hào mãi không đáp, ngữ điệu của kẻ này rõ ràng cũng mất đi sự kiên nhẫn, “Chớ hỏi nhiều những gì không nên biết, ta chỉ hỏi ngươi đã nghĩ xong chưa? Đối với linh khí, linh tủy là vật vô cùng quan trọng.”

Rồi lại ẩn chứa hàm nghĩa khác, “Quả nhiên trong mắt ngươi, bản thân vẫn quan trọng hơn.”

Lục Hào không đáp lời mà đổi thành một câu hỏi, “Lúc ngươi điều khiển con rối Huyền Qua giả tới gần ta, cũng là vì Nguyên Thủy?”

Gã không mấy hứng thú với câu hỏi này, “Gần thế, chờ ngươi tin tưởng con rối của ta, nói một câu kiểu như ‘em tặng Nguyên Thủy cho anh’, không phải rất đơn giản ư?” Giọng gã mang theo ý cười, “Chẳng qua tuổi ngươi không lớn mà lòng phòng bị lại rất mạnh, thật là đáng tiếc cho tác phẩm kia của ta.”

“Một câu hỏi cuối cùng, ta và ngươi thực hiện giao dịch quan trọng như vậy, ta cần phải biết ngươi là ai”

Bóng người trên lưng quạ đen xua tay, “Cái này thì không được, đây là bí mật, nếu nói ra thì ta thiệt quá.”

“Vậy thì giao dịch này, không làm.” Lục Hào vừa dứt lời, xung quanh đã bùng lên từng ngọn lửa màu đỏ vàng, hợp thành đường vòng cung nhốt họ ở giữa. Quạ đen cảm nhận được uy hiếp nên nóng nảy.

“Không ngờ các ngươi nói là làm luôn.” Hiển nhiên kẻ trên lưng quạ đen rất kiêng kị Ly Hỏa của Huyền Qua, tốc độ cười của gã chậm dần. Đang nói chuyện, bỗng gã ném ra một miếng trận bài, một xúc tu dài nhỏ nhô ra từ trên trận bài, bao lấy gã và quạ đen lại cùng một chỗ. Tốc độ biến mất của đối phương quá nhanh, chỉ để lại âm thanh như có như không, “Hôm nay không chơi với các ngươi, lần sau gặp lại.”

Lục Hào nhìn chằm chằm vị trí trước đó của quạ đen, nắm chặt ngón tay Huyền Qua. Đối phương hiểu ý điều khiển Ly Hỏa kiểm tra khu vực xung quanh một lần.

“Chạy thật rồi.” Huyền Qua vỗ tay cái bốp, mấy chục ngọn Ly Hỏa tụ lại cực nhanh cùng một chỗ rồi biến thành một quả cầu nhỏ màu đỏ vàng bay trở về trên tay hắn.

Thấy Lục Hào tò mò nhìn ngọn lửa chằm chằm, Huyền Qua trực tiếp đưa Ly Hỏa cho cậu, “Cầm.”

Lục Hào không sợ chút nào, hai tay nâng ngọn lửa, cảm thấy nhiệt độ vừa vặn có thể sưởi ấm tay.

“Về nhé?”

Lục Hào gật đầu, “Vâng.”

Một bên khác.

Căn phòng tuy rộng nhưng lại nhồi nhét đầy ắp lộ vẻ chật chội. Trong góc chất đống con rối, tượng người thạch cao. Cửa số trên bốn bức tường đều bị đóng kín, không thể thông thoáng không khí.

Người nằm trên giường bỗng mở to mắt, mấy phút sau, con ngươi mới linh hoạt chuyển động lên xuống. Ông ta chậm rãi ngồi dậy nhìn tay mình, co duỗi cử động, xác định các khớp không có cảm giác rít mới xuống giường.

Kỷ Đông Ca đi chân trần trên sàn nhà, không cảm giác được cái lạnh. Ông ta vòng qua tượng thạch cao, lại tùy ý đá con rối cụt tay sang bên cạnh, đứng trước một chiếc bàn gỗ lớn.

Kỷ Đông Ca tìm một cuốn sổ thật dày, viết hai chữ “Ly Hỏa”. Ngón tay cầm bút không linh hoạt, chữ viết ra cũng xiên vẹo. Ông ta nhìn chằm chằm mặt giấy mấy giây, bất thình lình xé trang giấy đó, phát ra tiếng “Roẹt” vô cùng chói tai trong căn phòng im lặng.

Ông ta vò giấy thành cục ném vào trong sọt rác, viết hai chữ một lần nữa, sau đó đặt sổ ghi chép về lại chỗ.

Kỷ Đông Ca tìm trong tủ quần áo một chiếc khăn ca rô dày, che vết máu ngang gáy rồi mở cửa đi ra ngoài.