Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 48: Quẻ Thứ Bốn Mươi Tám




【Em đã chuẩn bị xong】

o

Tiết Phi Y cắn tăm trúc, run rẩy hai cái trong gió lạnh, “Sao mà gan thế, chúng ta đang đối mặt với âm mưu lớn nhất giới huyền thuật ư?” Anh tự dọa mình, vội vàng há mồm ăn một miếng cá viên.

“Cháu nói cũng không sai”

“Ế, mấy người nghe thấy không? Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng bà Long đó, kỳ ha, chẳng lẽ tôi nhớ bà ấy quá? Ha ha!” Tiết Phi Y nói xong, đã thấy ba người trước mắt nhìn ra phía sau anh, há to miệng, “Mấy người đừng đùa tôi nhé —— ặc, không phải chứ?”

Bà Long chờ anh quay đầu mới cười híp mắt, “Hóa ra Tiểu Tráng vẫn luôn nhớ ta à?”

“Sao bà lại ở đây ạ?” Tiết Phi Y khoa trương nhảy ra sau nửa bước, giơ tinh bàn ở trước ngực, trông thấy có một chiếc xe hơi màu đen đỗ sau lưng bà Long cách đó không xa, “Ôi ôi, sao bà tìm được tụi cháu vậy?”

Bà Long lấy mấy viên sô cô la từ trong túi, mỗi người hai viên, vừa chia vừa trả lời Tiết Phi Y, “Có phải các cháu bị điều tra hồ sơ ở đồn cảnh sát không? Chỉ cần có người tra hồ sơ của các cháu, bên Ủy ban huyền thuật sẽ tự động truy tìm. Nhưng mà hơn nửa đêm làm chúng ta vui vẻ, sắp cuối năm rồi, chỉ mấy người các cháu bị bắt vào đồn.”

Lục Hào bóc kẹo cho vào miệng, mùi vị ngọt ngào của sô cô la trắng nháy mắt tràn ngập, cậu cong mắt cười, “Bọn cháu vừa mới ra khỏi ảo cảnh thì đúng lúc gặp cảnh sát tuần tra ở hiện trường án án mạng, chạy một đoạn. Nhưng đối phương có chó nghiệp vụ, bọn cháu không chạy được thế là dứt khoát không chạy nữa.”

Dư Trường Sinh tiến hành tổng kết, “Kẻ thức thời, là tuấn kiệt.”

Mà Huyền Qua nhân lúc bọn họ nói chuyện, nhét một viên sô cô la trắng trong tay mình vào túi áo Lục Hào.

Bà Long làm bộ không thấy, lại hỏi, “Giờ các cháu đã ăn no chưa?’

“No rồi ạ no rồi ạ, cháu ăn Oden bốn mươi mấy đồng, Dư địa chủ đãi khách!”

“Ừ, ăn no là tốt.” Bà Long gật đầu, “Vậy thì đi thôi, đi kết thúc công việc.”

Xe bảy chỗ màu đen tiến thẳng vào đại học S, thời gian đã là nửa đêm, trong sân trường vắng tanh chỉ có đèn đường vẫn sáng.

Đi một mạch tới hồ nhân tạo, Lục Hào vừa xuống xe đã phát hiện cảnh sát vốn đứng gác ở bên hồ không thấy đâu nữa. Chắc là nghe được tiếng động, một người đàn ông cao lớn mặc quân phục tiến lên đón, gật đầu chào hỏi bà Long, “Bà Long, lâu rồi không gặp.”

“Không gặp mới tốt, không phải sao, vừa thấy mặt là lại có chuyện.” Hàn huyên đôi câu, bà Long chỉ mấy người Lục Hào, “Lần này là ta tránh quấy rầy, mấy đứa nhỏ này bận bịu cả đêm, còn tới đồn cảnh sát uống trà.”

Đối phương là một người trung niên ba mươi mấy tuổi, Lục Hào chú ý tới quân hàm của đối phương, hẳn là người của quân đội, chức vị rất cao.

“Tôi họ Phương, có thể gọi tôi là đội trưởng Phương.” Người này mặc dù quen nói năng thận trọng nhưng thái độ rất tốt, “Hôm nay các cậu vất vả rồi.” Thay vì nói là cảm ơn, chẳng bằng nói là tỏ vẻ hữu nghị thuận theo bà Long.

Bà Long và đội trưởng Phương đi đằng trước, cách một khoảng, loáng thoáng nghe thấy hai người đang bàn bạc gì đó. Tiết Phi Y ngẫm nghĩ, nắm tay ủ trong tay áo, đè thấp giọng, “Mấy người nhìn ra gì không? Nói thử xem.”

Chính anh mở miệng trước, “Sao thứ sáu Văn Xương, Tư Lộc, người này số làm quan, phất lên nhanh, một đường thuận buồm xuôi gió, ít khó khăn. Phạt Tinh đại thịnh, chủ sát, trên tinh tượng, rất gần Đế Tinh, nhân vật thực quyền đấy.”

Dư Trường Sinh nói tiếp, “Cha chú bốn đời trở lên, đều là quân tướng, giết chóc sâu, công đức cũng thâm hậu, hẳn là vì nước vì dân. Phúc phận kéo dài, trong hai đời sẽ không suy tàn. Khoảng thời gian này cơ thể có bệnh nhẹ, trong mười lăm ngày chắc có thể trị hết.”

Tiết Phi Y vẫn luôn nhìn cái người tự xưng là đội trưởng Phương kia, có lẽ nghe thấy được bọn họ “thì thầm” nên bước chân rõ ràng ngừng hai giây.

Nhìn biểu cảm của Tiết Phi Y, Lục Hào hiểu ngay —— đây là muốn tạo áp lực tâm lý cho đối phương, thế là cẩn thận nhớ lại, cũng nhỏ giọng hơn, “Gần đây lập công trạng, có lẽ sẽ còn thăng một cấp. Nhưng có tiểu nhân cản trở, cho nên ở giữa xuất hiện khó khăn, song đã tìm được cách đối phó, về sau sẽ một đường suôn sẻ. Bị bệnh dạ dày, bệnh cũ cũng tái phát, gia đình hòa thuận nhưng con trai bị bệnh, bởi vì nguyên nhân này mà không khí trong nhà không tốt.”

Lục Hào ngẫm nghĩ, còn bổ sung, “Trong vòng một giờ, có lẽ sẽ thua lỗ tiền tài, không quá năm trăm.”

Lúc này, bà Long đi ở phía trước dừng lại, quay người nhìn bọn họ, giọng điệu mang theo chút bất đắc dĩ, “Đúng là mới ăn no xong, tinh thần đều tốt thế. Ở đằng sau thì thầm gì nữa, lên hết đi.”

“Tới rồi tới rồi!”

Mấy người đi một đoạn, cuối cùng đứng ở cạnh bệ tròn bên hồ, bà Long chỉ, “Tượng đá ở ngay đây.”

Đội trưởng Phương liếc nhìn bệ đá trống rỗng, không nói gì.

Như thể không chú ý tới thái độ của đối phương, bà Long vẫy Lục Hào, “Lục Hào, nào, nói cho ta nghe, thứ đó vẫn còn chứ?”

“Còn ạ.” Lục Hào nhìn tượng đá trên bệ, “Tượng đá vẫn còn, nhưng so với trước đó thì mặt ngoài phủ đầy vết nứt.” Cậu lại nhìn kỹ hơn, “Bị Huyền Qua thương tổn là phần cổ, tượng đá cũng bị phá hủy cùng một chỗ. Vốn là tám chân giờ chỉ còn bốn, sừng thú cũng gãy.”

Nói rồi cậu còn chỉ ngón tay vào chỗ chân đứt.

Bà Long gật đầu, “Giống với suy đoán của các cháu, thứ này đúng là linh vật, nhưng có lẽ rất lâu trước đây đã mất đi linh tính.” Rồi lại gọi Dư Trường Sinh, “Trường Sinh, cho đội trưởng Phương nhìn heo vòi đựng trong hộp của cháu đi.”

Dư Trường Sinh gật đầu, lấy ra một vật chứa hình vuông màu đồng thau từ trong túi. Dưới đèn đường có thể trông thấy hoa văn hết sức phức tạp khắc bên trên. Anh ta bình tĩnh mở nắp hộp, đưa cho đội trưởng Phương.

Chỉ liếc một cái, đội trưởng Phương đã vội vàng dời đường nhìn.

Dư Trường Sinh thu tay về, còn nói thêm, “Không cần phải lo, đã hết nguy hiểm rồi.”

“Đội trưởng Phương, nhìn từ phạm vi cả nước, thêm lễ hội âm nhạc ở gần Giang Thành, sơn trang nghỉ dưỡng ở thành phố B, án tự sát rạng sáng ở đây, tính ra, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, đều vượt một năm trước.” Trên mặt bà Long vẫn là nụ cười, nhưng ánh mắt sắc bén, ngữ điệu thong thả ung dung, “Sự việc không nhỏ đâu.”

“Bà Long ——“

“Cậu hiểu ý ta mà”

Nhìn hai người vừa tản bộ bên hồ vừa lên giọng, Tiết Phi Y dẫn đầu, tận chức tránh làm quần chúng hóng hớt.

“Để ý tới lời bà Long vừa nói không? Thế đạo khó khăn mà! Em nói đúng lắm Tiểu Lục Hào, kẻ đứng đằng sau đích xác đang làm chuyện lớn, chậc chậc chậc”

Mấy người đều im lặng.

Một lúc sau, Lục Hào cũng bắt chước nhỏ giọng, “Anh Tiểu Tráng ơi, đội trưởng Phương kia, lai lịch thế nào ạ?”

“À, nhắc tới.” Tiết Phi Y sờ tinh bàn, “Theo như tiểu thuyết võ hiệp, Ủy ban huyền thuật chính là liên minh võ lâm, phía sau đội trưởng Phương chính là Bộ binh, có vẻ cũng không đúng lắm, dù sao cũng gần gần thế.”

“Bộ binh từ trước tới nay đều nửa tin nửa ngờ, cảm thấy người đọc sách không nói chuyện ma quỷ, chúng ta đều là lừa đảo tuyên truyền tư tưởng mê tín chiếm lợi. Nhưng sự thật bày ra trước mắt lại không thể không tin, thế là đành phải tìm tới Ủy ban huyền thuật. Nhưng cái loại thái độ này rất phiền phức, bởi vì vào thời điểm then chốt, Bộ binh cuối cùng sẽ như xe bị tuột xích”

“Hiện tại, phòng hờ, để cho đối phương vào lúc quan trọng, đừng thêm phiền.” Dư Trường Sinh tổng kết một câu.

“Ừ đúng, như Dư địa chủ nói đấy”

Bên kia xem như hòa thuận, đám Lục Hào đứng tại chỗ không có gì làm, dứt khoát thảo luận nên xài thù lao như thế nào.

“Anh muốn đi mua một mô hình mô tô màu bạc để ở đầu giường, order tám, mười bộ quần áo ngủ cho Tiểu Thanh Hà, à, còn phải mua nôi cho Thanh Hà nữa”

“Tiết Phi Y!”

“Rồi rồi rồi ba không nói không nói, đây là bí mật của chúng ta!” Tiết Phi Y ôm tinh bàn vào lòng, đuôi mắt hẹp dài cong lên, giọng điệu cực kỳ lấy lòng.

“Sư phụ tôi mấy ngày nay, muốn qua đây, dẫn ông ấy ăn gì đó”

“Ờ… Này này, sư phụ cậu sắp qua á? Tôi đoán năm mươi nghìn này chắc đét không đủ ăn đâu.” Tiết Phi Y nhìn về phía Lục Hào, “Em và Huyền Qua thì sao?”

Lục Hào suy nghĩ, lại nhìn người đàn ông đang vuốt ngón tay mình, “Bọn em tạm thời chưa có ý định gì.”

“Anh thấy, hai người có thể chuyển nhà này, phòng cũ ẩm thấp, quan trọng nhất là cách âm không tốt, buổi tối đùa giỡn nhau này kia, nhà bên cạnh có thể dễ dàng nghe được tiếng động.” Tiết Phi Y bày vẻ mặt đứng đắn thảo luận.

Mới đầu Lục Hào còn chưa kịp phản ứng “đùa giỡn nhau” nghĩa là sao, chờ tới lúc nhìn vẻ mặt suy tư của Huyền Qua, rõ ràng là đang nghiêm túc cân nhắc, cậu mới đột nhiên hiểu ra.

Tiết Phi Y thực hành kém nhưng lý luận trâu bò, “Giường cũng thế, nhỏ quá không đủ phát huy. Còn có phòng khách, ban công, phòng bếp nữa chứ, đều cực kỳ quan trọng!”

Huyền Qua gật đầu, “Đúng là giường hơi nhỏ.”

Tiết Phi Y đắc ý, “Đúng không, cho nên nhà tôi mua cái kiểu giường đôi lớn, lăn thế nào cũng không rớt xuống đất.”

“Cậu, từng thử rồi?” Dư Trường Sinh nói trúng tim đen.

“…”

Tiết Phi Y nghẹn một chốc, giống như nhớ ra cái gì đó, “Không được phép phát huy trí tưởng tượng à?”

Huyền Qua vòng tay qua eo Lục Hào, đầu ngón tay nhúc nhích, kề sát lỗ tai đối phương, “Mèo con, em thích kiểu nào? Mình về đổi ga giường trước, có được không?”

Đối phương hà hơi quá mập mờ, Lục Hào nghiêng đầu đáp, “Ga giường, em muốn đổi thành màu đen.”

“Được, vậy thì màu đen.” Giọng Huyền Qua mang theo ý cười, “Da em rất trắng.”

Lúc này bà Long đã nói chuyện xong, đội trưởng Phương trực tiếp rời đi từ bên kia hồ.

Khẩn cấp chấm dứt chủ đề hoàn toàn đi lệch, chờ bà Long quay về, bọn họ lại đang thảo luận về tình hình vật giá bây giờ.

Tâm trạng của bà Long rất tốt, “Trước đấy mấy đứa ở phía sau thì thầm tính lai lịch của đội trưởng Phương, nói đúng không sai tí nào. Đội trưởng Phương nghe được một nửa, sắc mặt đã thay đổi.” Rồi bà lần lượt khen bọn họ.

“Nhưng hồ nước này, cho dù lấp hay không thì nước hồ cũng đã bị ô nhiễm, cho nên mấy đứa thuận tiện tinh lọc thử xem”

Tinh lọc là một việc rất hao tổn tinh lực, ba người cùng làm cũng phải tới năm giờ sáng mới xong. Lục Hào đi theo Huyền Qua về nhà, ngả đầu là ngủ ngay, chiều hôm sau mới tỉnh.

Mùa đông không có mặt trời, ngoài cửa sổ tối tăm mờ mịt không phân rõ đến cùng là sáng hay chiều. Lục Hào ôm chăn trở mình, vùi mặt vào trong gối, lại kéo chăn lên chóp mũi, ngửi được mùi vị quen thuộc, trong lòng mới an ổn.

Cậu duỗi tay ra từ trong chăn, cầm điện thoại nhìn giờ, kết quả phát hiện đã gần ba giờ.

Cơn buồn ngủ tức khắc chạy sạch, Lục Hào xuống giường mang dép lê, vừa ngáp vừa đi vào toilet, quả nhiên, lúc đi qua tủ lạnh thì thấy tờ giấy Huyền Qua để lại.

“Tôi ra ngoài, dậy thì uống một cốc nước ấm, cơm trưa trong nồi, bật lửa lớn tám phút, yêu em.” Phía cuối còn ký tên, chữ viết đẹp cực kỳ.

Chính bản thân Lục Hào cũng không phát hiện khóe miệng mình cong lên, giật tờ giấy xuống nhét vào túi.

Đương lúc tâm trạng rất tốt ăn cháo gà xé sợi nóng hổi, ở cửa truyền đến tiếng động. Lục Hào nắm thìa sứ nghiêng đầu nhìn, cửa mở, là Huyền Qua.

Cậu bưng bát qua, “Anh đã về.”

“Ừ.” Huyền Qua cực kỳ tự nhiên cúi đầu hôn một cái trên mặt cậu, “Ngon không?”

“Ngon.” Lục Hào lại theo tới bên cạnh tủ áo như cái đuôi nhỏ, nhìn đối phương thay quần áo, có phần tò mò thứ trong túi giấy dai Huyền Qua xách về là gì, “Anh ra ngoài à?”

“Ừ, đi mua ga giường mới”

Rõ ràng ngữ điệu của đối phương vô cùng tự nhiên, nhưng tay cầm thìa của Lục Hào ngừng lại, “Ga giường?”

“Ga giường. Không phải hôm qua em bảo muốn màu đen à? Sáng nay tôi đi mua, sau đó giặt, vừa mới sấy khô xong.” Huyền Qua nói rồi cúi đầu, nuốt nửa thìa cháo trong tay Lục Hào vào miệng, tiện thể hôn môi cậu một cái, “Ra ngoài một lát lại nghĩ đến em.”

Trong đầu Lục Hào vẫn đang xoay quanh ga giường màu đen, “Nghĩ đến em gì?”

“Nghĩ đến lúc tôi vắng mặt, em có ngủ ngon không, có gặp ác mộng không, có lăn xuống giường không, lúc dậy không thấy tôi có bất an không, có thể đói đến khó chịu không, có nhớ tôi không”

Liên tiếp “có không”, Lục Hào trực tiếp tựa đầu trên vai Huyền Qua, bật cười, “Có, tất cả đều có.”

Chờ Lục Hào ăn xong, Huyền Qua cầm bát vào bếp, chỉ chốc lát đã truyền tới tiếng nước. Lục Hào chần chừ vài giây, vẫn mở túi giấy lấy ga giường đựng ở trong.

Thế là chờ đến khi Huyền Qua đi ra, phát hiện ga giường đã đổi, màu đen thuần túy.

Lục Hào đang bỏ ga gường cũ vào máy giặt, đột nhiên bị ôm ngang hông. Cậu vô thức vòng tay qua cổ Huyền Qua, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị đối phương ném thẳng lên giường, sau đó người đàn ông trực tiếp đè lên.

“Mèo con à, em đừng tự giác như thế.” Huyền Qua vùi ở cổ Lục Hào, hít sâu một hơi, “Lúc tôi nhìn thấy tấm ga giường này, trước mắt đều là dáng vẻ em nằm ở trên.”

Giọng nói hơi khàn, nhẹ nhàng bổ sung, “Không mặc quần áo.”

Cơ thể Lục Hào cứng đờ, sau đó nhanh chóng nóng lên. Cậu hơi không thoải mái cựa chân, trong lúc lơ đãng, cảm nhận được một sự tồn tại hết sức rõ ràng.

Huyền Qua trực tiếp luồn tay vào dưới vạt áo của Lục Hào, chầm chậm vuốt khẽ, lại cẩn thận hôn vành tai cậu, “Yêu tôi không?”

“Yêu.” Hơi thở của Lục Hào cũng loạn.

Nghe được câu trả lời này, ý nghĩ nóng vội tuôn trào trong lòng bị ép xuống, Huyền Qua hôn mạnh bờ môi Lục Hào, định đứng dậy.

Lục Hào ôm lấy eo hắn.

Động tác của Huyền Qua nháy mắt ngừng lại, “Mèo con, biết điều này có nghĩa là gì không?” Hắn nói, tay luồn vào trong quần Lục Hào nhưng không nhúc nhích.

Ánh mắt Lục Hào nhìn đối phương chăm chú, gật đầu, “Em biết.”

“Ừ, biết là tốt”

Tay Huyền Qua tạo ra kích thích liên tiếp không ngừng, khiến Lục Hào giống như đang trôi nổi trên sóng biển, không biết thời gian rốt cuộc đã trôi qua bao lâu. Động tác của đối phương chậm lại, tay cậu mềm nhũn khoác lên bờ vai căng đầy của Huyền Qua, cảm giác đối phương cắn xương quai xanh của mình một cái, sau đó thở dốc nói chuyện ở bên tai.

“Mèo con này, chúng ta chuyển nhà nhé, được không em?”

Lục Hào hơi mơ màng, “Được ạ, nhưng mà chỗ này không tốt ư?”

“Ừ, một mình tôi thì không sao, nhưng có em thì khác.” Huyền Qua hôn cậu, “Thật sự, muốn làm em, muốn đến điên rồi.”

Lục Hào hơi mở mắt, lông mi hoàn toàn ướt nhẹp, cậu bỗng mở miệng, “Chỗ này cũng được mà.”

Cảm giác sự tồn tại bên đùi càng mãnh liệt hơn, giọng Lục Hào rất nhỏ, “Em đã chuẩn bị xong rồi, có thể thanh toán một lần.”

Cùng lúc đó, Dư Trường Sinh tới sân bay, nhìn đồng hồ, đang định gọi điện cho sư phụ thì chợt nhận ra gì đó. Anh ta quay đầu lại, đã thấy sư phụ mình cực kỳ tiếc nuối giơ tay phải, suýt chút nữa đã vỗ vai anh ta.

Dư Trường Sinh vờ không thấy vẻ mặt “đùa ác thất bại khó chịu quá”.

“Sư phụ.” Tầm mắt của Dư Trường Sinh chuyển sang kiếm gỗ bọc bằng lụa ở trong lòng đối phương, “Sư mẫu.”

“Ngoan ngoan ngoan.” Tâm tình của Chung Hoài Nam lập tức tốt lên, đi cùng Dư Trường Sinh ra chỗ bãi đậu xe. Trên đường nghe đồ đệ kể chuyện tối qua, ông trầm ngâm nói, “Gần đây đúng là không thái bình, sư phụ con vốn không muốn tới, nhưng Long Mộc Đường giục ghê quá, vừa khéo ta bấm tay tính đã hơn ba tháng không gặp con rồi, thế nên mới tới thăm đồ đệ bảo bối của ta.”

Dư Trường Sinh bỏ hành lý vào cốp sau, vừa cẩn thận cài chặt dây an toàn cho Chung Hoài Nam vừa nghe đối phương hỏi, “Trường Sinh à, có phải con quen bạn mới rồi không?”

“Vâng.” Dư Trường Sinh gật đầu, “Lục Hào, bạn mới quen.”

“Ờ, nó đó, hai ngày này con hỏi xem nó có rảnh gặp mặt tí không, ta có thứ muốn đưa cho nó”