Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 43: Quẻ Thứ Bốn Mươi Ba




Sáng ngày mới, hai chiếc ô tô màu đen đi qua công trường xây dựng của sơn trang nghỉ dưỡng, chạy thẳng lên núi.

Đường đất vẫn chưa xây xong rất xóc nảy, bà Long vịn tay nắm trần xe, “Đúng là già rồi, đường này tròng trành đến xương xẩu cũng sắp long hết ra.”

Ông Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe lời này thì mở mắt bật cười, “Già khọm từ lâu rồi giờ mới phát hiện à? Chịu đựng một chút đi, sắp tới rồi.”

Xe tới lưng chừng núi thì không có cách nào lái tiếp lên trước nữa, tắt máy, có năm người đi ra từ trong hai chiếc xe, trên tay đều xách theo túi hoặc hòm. Bà Long và ông Vũ mỗi người tìm cành cây khô làm gậy, phân biệt phương hướng đi vào trong rừng.

Đi hơn nửa tiếng mới tới chỗ trước đó đám Lục Hào bố trí trận pháp.

Núi đá lởm chởm, cây rừng rất tươi tốt, bên trên lồng ánh sáng gần như trong suốt loáng thoáng có tia chớp, bên trong giam cầm sương đen cuồn cuộn, giương nanh múa vuốt muốn phá ra một vết nứt.

Ông Vũ đi một vòng, châm điếu thuốc, “Thằng nhóc Tiểu Tráng cũng khá đấy, nếu không phải lão già Tiết gia kia thì tôi đã cướp nó làm đồ đệ từ lâu rồi.”

Bà Long cũng cười híp mắt, “Mấy đứa trẻ đó đều rất giỏi, nhưng mà chẳng phải từ nhỏ thằng bé Tiểu Tráng đã bảo muốn một lòng một dạ với Thương Mộc Cửu Tinh bàn nhà nó, đến chết cũng không đổi sao? Chắc chắn sẽ không theo ông học trận pháp đâu.” Nói rồi lại hỏi, “Trụ âm văn cũng nứt rồi, ông cảm thấy trong núi này có cả thảy bao nhiêu cột trụ?”

“Ít nhất cũng phải hai mươi mốt cái.” Ánh mắt ông Vũ trở nên sắc bén, “Cũng lâu lắm rồi tôi không thấy cái trụ này. Lần trước là trận lồng Ngư Hạc trận, lần này là trụ âm văn, rốt cuộc kẻ đứng đằng sau có lai lịch gì?”

Bà Long cũng không trả lời, chỉ lấy công cụ từ trong một chiếc hòm.

Bảy cái chày đồng đen đầy khắc văn, bà cắm từng cái dựa theo vị trí Bắc Đẩu, lại cầm một cái bình hình tròn cùng chất liệu, đặt vào vị trí chính giữa, tốc độ kết ấn trên tay cực nhanh, còn có tâm tư nói chuyện với ông Vũ.

“Tôi nhớ sau khi Dư Trường Sinh xem phong thủy của chỗ này, nói là nghi ngờ có âm mạch ẩn bên dưới, nhưng sau tìm người qua đây xem lại bảo không có, về sau chuyện này cũng không được giải quyết”

“Ý của bà là?”

“Ông cứ nói đi.” Bà Long dừng động tác trên tay, bên tai bỗng dưng có một tiếng “Coong”, sương đen trong lồng ánh sáng đột nhiên xao động. Bảy cái chày đồng cùng rung động, sau đó sương đen bị bình tròn chậm rãi hút vào, giống như rồng hút nước, không mảy may thoát khỏi.

Xác định không có sai lầm, ngữ điệu của bà Long chậm lại, “Khả năng đây là chỗ đột phá, không phải sao?”

Theo sương đen bị hút đi, mặt đất lõm xuống một độ sâu cao cỡ nửa người, bên trong cũng xuất hiện hai người. Mấy người vẫn luôn canh giữ cách đó không xa tiến lại đây, nhảy vào trong hố, chốc lát đã truyền ra tiếng, “Đã chết rồi.”

“Có nhìn ra được là nguyên nhân gì không?”

“Lục Trạch Lâm giống như bị giết chết từ xa, tạm thời không thể phán đoán có phải là chú thuật hay không.” Một người đàn ông trung niên rất nhanh đưa ra nhận định, lại nhìn Trương Quang Nghĩa, “Trở thành tế phẩm của trụ âm văn, sinh khí bị rút cạn, khá giống Lục Minh Đức của Lục gia.”

Bà Long gật đầu, “Hai người ở lại đây, còn lại đi với tôi, thu dọn ít đồ tới chỗ cột trụ.”

Sắc trời chầm chậm sáng lên, nhưng rõ ràng không phải thời tiết tốt, tầng mây u ám rất dày. Trên núi sương mù dày đặc, bà Long hít một hơi lạnh, cảm thấy sự tình liên tiếp này có lẽ chẳng tốt đẹp.

Thành phố B.

Thành thị dần dần ồn ào nhộn nhịp, nhưng trong căn phòng đang đóng cửa sổ lại như ngăn cách thế giới bên ngoài.

Một viên kẹo hoa quả bị hai người ăn đến là vất vả.

Lục Hào ngồi trên bàn, tay nắm lấy áo trên vai Huyền Qua, nghe theo lời đối phương nhắm nghiền hai mắt.

Tầm nhìn bị ngăn cách, giác quan trở nên tập trung. Cậu có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp dưới lòng bàn tay, có thể nghe thấy nhịp tim của hai người trở nên nhanh hơn, viên kẹo kia trượt qua đầu lưỡi cả hai, tràn đầy vị chua chua ngọt ngọt.

Từng có kinh nghiệm tích lũy trước đó, Lục Hào cứ tưởng bây giờ mình hôn Huyền Qua sẽ không đụng phải răng của đối phương nữa. Nhưng lần này chẳng biết là ai vội quá mà lại đụng răng hai lần.

Lục Hào vô thức lùi ra, lại bị tay Huyền Qua trực tiếp đè gáy xuống, không cho nói hôn càng sâu hơn.

Huyền Qua đã tìm được kỹ xảo để Lục Hào thoải mái, cũng không lâu lắm, đã phát hiện cậu mềm đi trên người mình. Rõ ràng người trong ngực cũng thích sự gần gũi như này, còn mè nheo giống bé mèo con.

Tay Huyền Qua chậm rãi nắn bóp trên eo Lục Hào, đầu ngón tay mấy lần liên tiếp lướt qua đường may quần, không luồn vào, lại hết sức trêu ngươi. Viên kẹo trượt giữa răng môi hai người cũng tan hết, đôi môi hắn mới tách ra khỏi Lục Hào, lúc rời đi mang theo vệt nước, cuối cùng hạ một nụ hôn ẩm ướt xuống bên gáy.

Lục Hào căng thẳng, lại đang được cẩn thận vỗ về thả lỏng, cảm giác răng Huyền Qua cắn nhẹ trên động mạch cổ của mình, cậu bỗng lấy lại tinh thần, cảm thấy trướng đau.

“Mèo con”

“Ừm?”

Huyền Qua cảm thấy chỉ là tiếng không thôi cũng quyến rũ ghê gớm, khiến người ta muốn bắt nạt, “Cọ cứng rồi, có chịu trách nhiệm không?” Giọng của hắn mang theo hơi thở dồn dập, hormone bùng nổ.

Lục Hào còn chưa kịp đáp đã cảm giác Huyền Qua luồn tay trực tiếp nắm que kẹo cứng rắn, dán vào lỗ tai cậu nói chuyện, “Tôi là người có trách nhiệm.”

Lục Hào vừa kích động vừa căng thẳng, ánh mắt hơi hoảng, “Không được ——”

“Được.” Huyền Qua hôn mí mắt Lục Hào, “Đừng sợ, tin tôi, nhé?” Động tác của hắn rất đỗi dịu dàng, cực kỳ kiên nhẫn, nghe tiếng hít thở của Lục Hào để phán đoán đối phương thoải mái hay không. Làm một lúc, hắn đột nhiên dừng lại, hỏi Lục Hào đang nằm sấp trên người mình, “Còn muốn không?”

Đuôi mắt Lục Hào cũng đỏ ửng, cậu gật đầu, “Muốn.”

Huyền Qua hôn mạnh một cái vào khóe môi Lục Hào, lực trên tay mạnh hơn chút, tốc độ lại nhanh thêm, mười mấy phút, tay đã đầy mật đường.

Huyền Qua cầm giấy từ bên cạnh lau tay, mùi rất nhạt, hắn trực tiếp nâng mông Lục Hào, bế cậu thả lên giường.

Lục Hào không bình tĩnh nổi, giọng mơ màng, “Lần đầu tiên, em có tính là tương đối lâu không?”

Huyền Qua nhớ lại, trước đó ở khách sạn hắn cũng từng giúp Lục Hào giải quyết một lần, nhưng khi ấy là mèo con mắt đỏ cho nên không có ký ức. Hắn ngẫm nghĩ ——chưa tới một phút, vẫn không nên nói chuyện này cho Lục Hào.

Có thể sẽ làm tổn thương lòng tự trọng, hoặc là đả kích sự hăng hái, đều không tốt.

“Ừ, cũng không tệ lắm, nhưng mà so với tôi thì còn kém xa.” Hắn cúi người hôn mí mắt ướt nước của Lục Hào, “Tôi đi tắm đây mèo con.”

Lục Hào kéo tay hắn, ánh mắt đảo qua nơi có cảm giác trồn tại rõ ràng, “Em giúp anh.”

Huyền Qua bị những lời này dụ dỗ, cảm thấy cảm giác này thực sự khó chịu vãi ra. Hắn thở ra một hơi, trở tay ngoắc lấy ngón tay Lục Hào, đặt bên môi hôn một cái, “Sẽ dọa em mất, chờ thêm chút nữa.”

Thấy Lục Hào vẫn còn nhìn mình, hắn bật cười, “Dù sao cũng sẽ thanh toán một lần, em có thể chuẩn bị tâm lý trước.”

Sau khi Huyền Qua đi vào, chưa đầy một chốc đã có tiếng nước.

Lục Hào lắng nghe, có thể láng máng nghe được tiếng Huyền Qua, rất trầm, cũng rất quyến rũ, lỗ tai cậu nóng lên. Bỗng một tiếng “Mèo con” rõ ràng truyền ra, chất giọng khàn khàn biến dạng.

Cảm giác khiến toàn thân Lục Hào nhũn ra trước đó lại dâng lên, trước mắt cậu đều là cơ bụng, cơ ngực của Huyền Qua đang lắc lư. Sau đấy quả thực không nhịn nổi, cậu dứt khoát phủ cái áo Huyền Qua mới cởi ra lên mặt, bấy giờ mùi hương quen thuộc mới vỗ về sự xao động của cậu.

Lần này tắm, Huyền Qua mất hơn nửa tiếng mới ra khỏi phòng. Hông hắn quấn khăn tắm, toàn bộ nửa người trên đều là nước, chảy xuống theo đường cong bắp thịt, cuối cùng thấm vào khăn.

Hắn phát hiện bên cạnh Lục Hào đặt mấy cái áo của mình, ánh mắt trêu ghẹo, “Lại cầm quần áo của tôi làm ổ à mèo con?”

Lục Hào giả vờ không nghe thấy, cậu ngồi dậy xuống giường, “Không lau khô dễ bị cảm lắm.”

Kết quả cậu không ngờ, Huyền Qua lại nói đến là đương nhiên, “Vậy em lau giúp tôi, có được không?”

Lục Hào không thể từ chối nhất chính là câu “có được không” này. Cậu hơi chần chừ, tay đặt lên trên khăn tắm, gỡ nút thắt lỏng lẻo, nhưng không dám nhìn xuống.

Huyền Qua cũng không giục cậu, chỉ nói, “Mèo con, tôi hơi lạnh.”

Lo lắng Huyền Qua sẽ bị cảm, Lục Hào nhanh chóng liếc cái rồi lùi ra sau nhìn thêm ——lớn hơn một chút so với tưởng tượng, sau này phải… thanh toán một lần hả?

Động tác lau nước giúp Huyền Qua của Lục Hào vẫn tính là nhanh, nhưng rõ ràng mất tập trung.

Huyền Qua cảm thấy bầu không khí ái muội quá, phải dời sự chú ý, hắn tìm chủ đề, “Nãy đang làm gì thế?”

“Dạ?” Lục Hào mất hai giây mới lấy lại tinh thần, “Lúc trước anh Tiểu Tráng bảo khoản tiền thưởng kia đã được chuyển, còn có tiền bên công trường xây dựng cho, tổng cộng là một trăm sáu mươi nghìn.”

“Mèo con nhà ta đã là đại gia rồi”

“Vẫn chưa đâu, em sẽ cố gắng.” Lục Hào ngẫm nghĩ, thương lượng với Huyền Qua, “Thêm thù lao ba trăm nghìn Giang Phóng cho em trước đó là đã có bốn trăm mười sáu nghìn, em muốn quyên góp một phần.”

Hai người bọn họ đều không yêu cầu cao về vật chất, tiền vẫn luôn gửi ở ngân hàng, cũng không quản lý.

“Được.” Huyền Qua vuốt tóc Lục Hào, “Em muốn làm gì tôi đều ủng hộ em.”

“Trước đây em đã nghĩ đến nó, em muốn quyên góp cho một quỹ bảo trợ trẻ em, em đã tìm hiểu quỹ đó rồi, uy tín rất tốt, các khoản mục cũng rõ ràng.” Ánh mắt cậu giống như đang tỏa sáng, nhanh chóng nói thông tin một lần, trật tự rõ ràng, cũng không biết đã suy xét trong lòng bao lâu.

Nhìn Lục Hào như vậy, Huyền Qua thấy lòng mềm mại.

Nhớ tới ban đầu quen biết Lục Hào, vì để nhanh chóng dung nhập với xung quanh, mặt ngoài, cậu giả vờ sáng sủa đối ngoại, về sau biết hắn là quái bàn mới biểu hiện khía cạnh bất an không hề che đậy ra ngoài.

Mà bây giờ, có thể là tình cảm giữa hai người sáng tỏ, cậu có một chút cảm giác an toàn, cùng với thực lực được công nhận khiến cho cả người cậu đều trở nên tự tin hơn rất nhiều, quả thực sáng sủa không ít, ngay cả nụ cười cũng đẹp hơn.

Giống như là đang phát sáng vậy.

Không, cậu vốn đã phát sáng rồi.

Tay Lục Hào quơ quơ trước mắt Huyền Qua, hỏi, “Anh có đang nghe không đó?”

“Có.” Hắn nắm chặt cổ tay Lục Hào, “Em bảo bọn họ cả năm giúp đỡ mấy cô nhi viện, sau đó thì sao?”

Qua mười một giờ, đại khái đã xác định được quỹ, Huyền Qua hỏi Lục Hào, “Muốn ăn gì nào?”

“Anh làm cái gì em ăn cái đó.” Lục Hào đang nhắn tin với Tiết Phi Y, nghĩ không ra, dứt khoát để Huyền Qua tự do phát huy.

“Thế thì ăn miến bò viên tam tiên nhé.” Thấy Lục Hào gật đầu, Huyền Qua đi vào bếp.

Qua mười mấy phút, lúc Lục Hào đi dép lê vào bếp thì Huyền Qua đang ngậm một điếu thuốc bạc hà không châm lửa, làm thịt bò viên, động tác rất nhuần nhuyễn, từng viên một được xếp vô cùng chỉnh tề.

Lục Hào đứng ở cửa một lát, đi qua ôm lấy eo đối phương từ đằng sau, cò cọ theo bản năng, “Thơm quá à.”

“Em càng thơm hơn”

Lục Hào không nói ra câu “chắc chắn rất ngon”, trừng mắt nhìn, dứt khoát không đáp lời.

Huyền Qua tiện tay đặt thuốc lá ở bên cạnh, xoay người đi mở vòi nước. Lục Hào không muốn buông tay liền di chuyển theo, dòng nước xả xuống, cậu còn duỗi ngón tay chạm vào. Kết quả ngón tay vừa ướt nhẹp đã bị Huyền Qua nắm ra, “Vết thương ở đầu ngón tay chưa khỏi, nước lạnh.”

Lục Hào rút tay về, lặng lẽ cười một mình.

Trong nồi nóng hôi hổi, hai người nói chuyện phiếm câu được câu chăng. Xì dầu và bột canh trong nhà cũng sắp hết, tốt nhất là đi siêu thị một chuyến, cả bột ngô, gừng khô và hoa tiêu cũng không còn nhiều.

Nói đến chuyện quái bàn, Lục Hào suy nghĩ, “Cái lần Lục Trạch Lâm mang em đi, bảo máu của em dẫn Ly Hỏa Phù Minh bàn ra, Lục Minh Đức mới khẳng định em tìm được khí linh, cho nên khi ấy Ly Hỏa Phù Minh bàn chắc chắn ở trong tay Lục Minh Đức. Sau Lục Minh Đức chết quá đột ngột, Lục Trạch Lâm vẫn luôn tìm kiếm, chứng tỏ chỉ có Lục Minh Đức biết vị trí của quái bàn. Tình huống này rất nguy hiểm, nhưng cũng tương đối an toàn.”

Mà trước đấy Huyền Qua nếm máu cậu, lại chỉ có thể cảm giác được mối liên hệ như có như không, ngay cả phương hướng đại khái cũng không xác định được.

Băm xong hành và ớt, giọng điệu của Huyền Qua thoải mái hơn Lục Hào rất nhiều, “Cứ có dự cảm không bao lâu sẽ tìm được.”

Nói xong hắn quay đầu hôn trán Lục Hào một cái, rồi tự nhiên tiếp tục thái thức ăn, “Thật ra tôi càng để ý là vì sao hơn hai năm trước, tôi lại hao tổn sức mạnh cưỡng ép đột phá, biến thành hình người hơn.”

Cánh tay Lục Hào hơi siết chặt.

Huyền Qua vỗ cái tay vòng trên hông, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng trong hơi nóng bốc lên.

“Tôi đoán có lẽ là bởi khi đó đã yêu em, muốn ôm em”