【Em vui vậy hả?】
o
“Nếu tôi nói, tôi cũng không biết tại sao mình vẽ cái này.” Huyền Qua chỉ hình vẽ trên giấy, nhìn Lục Hào, “Em có tin không?”
“Em tin, chẳng qua nghĩ không ra.” Lục Hào trả lời không chút do dự, cậu cũng thấy bức vẽ trên giấy thật sự rất giống quái bàn, xoắn xuýt đủ đường.
Ly Hỏa Phù Minh bàn là quái bàn tổ truyền của Lục gia, được bảo vệ rất kín kẽ, gần mấy trăm năm đều không rời chỗ. Ngoài mình Lục Hào và hai trưởng bối ra thì không có người thứ tư biết hình dáng của quái bàn rốt cuộc ra sao.
Đồng thời cũng bởi vì Ly Hỏa Phù Minh bàn là hung bàn nên những người khác không có cách nào chạm vào, chỉ có Lục Hào ký huyết khế với nó là có thể. Nhưng trước đấy, khi Huyền Qua đang vẽ rõ ràng thuận miệng nói một câu, “Màu sắc bộ phận chỉ ra phía nam đậm hơn, sờ cũng ấm hơn.”
Bầu không khí nhất thời yên lặng.
Huyền Qua duỗi tay lấy một điếu thuốc ra ngậm, nhưng bởi vì có Lục Hào nên không châm lửa. Ngón cái tay phải chốc chốc lại bấm bật lửa, hắn sắp xếp lại dòng suy nghĩ, “Tôi chưa từng thấy cái quái bàn em kể.”
Lục Hào gật đầu.
“Trước đây có khoảng thời gian tôi——“ Huyền Qua dừng lại vài giây, nói tiếp, “Bởi vì một vài lý do, từng nghiên cứu qua phương diện xem bói, lúc đấy cũng lật xem một ít tài liệu về quái bàn.”
Khi ấy, hắn vừa mới được ông cụ của Cẩm Thực cứu về, chẳng nhớ gì cả, nhưng trong lòng lúc nào cũng hốt hoảng, cứ cảm giác có người đang chờ hắn, rất cần hắn. Cái cảm giác cấp bách không có chút manh mối ấy khiến hắn như phát điên muốn đi tìm quá khứ của mình, muốn biết cái người đó là ai.
Nhưng mà trong tiềm thức, hắn lại xác định mình không thể gióng trống khua chiêng, nếu không sẽ mang tới tai họa. Vì thế, Huyền Qua tìm đủ mọi cách, xem bói cũng là một trong số đó, nhưng đều không có kết quả.
“Cho nên, liệu có thể là lúc tôi giở tài liệu, tình cờ thấy miêu tả về cái quái bàn này không?”
Lục Hào lắc đầu, “Người biết đến Ly Hỏa Phù Minh bàn rất ít, trong sách cũng không có ghi chép liên quan.”
Chưa tới hai phút, hiệu quả gây buồn ngủ của thuốc cảm đã phát huy tác dụng. Lục Hào ngồi trên ghế sô pha ngáp mấy cái liên tục, tèm nhem nước mắt nhìn hình vẽ trên giấy, suy nghĩ lung tung trong đầu vẫn xoắn thành một nùi.
Khoan đã, Lục Hào chớp mắt mấy cái, cái tên Huyền Qua này, lúc xem bói mệnh cách biến hóa không ngừng, cùng với năng lực lành vết thương không giống người thường của Huyền Qua——trong đầu Lục Hào đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ lớn mật, nhưng rất nhanh lại bị cậu phủ nhận.
Trước tiên không nói tới khí linh của Ly Hỏa Phù Minh bàn vẫn chưa đạt đến trình độ có thể thoát ly bản thể. Mà cái quái bàn kia của cậu, có thể nói là vô cùng “đặc biệt”. Lúc không có người rất thích lắc lư bay tới bay lui khắp phòng, tính tình nhấp nhô lên xuống, ngày nào cũng giận dỗi, phải kể chuyện mới dỗ được, tối còn phải ôm ngủ, không thì sẽ tủi thân giả chết bơ người ta.
Vì lẽ đó, cho dù khí linh của Ly Hỏa Phù Minh bàn mạnh đến độ có thể tách rời nguyên thân, vậy chắc cũng phải là ông lão râu bạc thích giậm chân, tính tình gàn dở nhỉ?
Cậu cố căng mí mắt nhìn về phía Huyền Qua, đối phương mặt thì đẹp trai bụng có múi chân lại dài, tất cả kỹ năng nấu nướng, đánh nhau, đua xe đều đạt điểm tối đa ——xuất chúng như thế, không thể nào là quái bàn dữ dằn nhà cậu được.
Nhưng dù gì cũng có một chút manh mối.
Lục Hào xoa mắt, thực sự không chịu nổi nữa, cậu quấn chăn, mấy giây đã thiếp đi.
Chờ người ngủ rồi, Huyền Qua ra ban công hút một điếu thuốc.
Đã là rạng sáng, gió đêm hơi lạnh, “Tách” một tiếng, ngọn lửa màu cam bùng lên, soi rọi con ngươi đậm màu của Huyền Qua. Hàm răng của hắn cắn chặt đầu thuốc, giơ tay phải của mình lên, năm ngón tay gập gập duỗi duỗi.
Lúc vẽ, thật sự là hắn không nghĩ gì, chỉ vẽ bằng bản năng.
—— Bản năng à?
Hút xong một điếu thuốc, Huyền Qua lại đứng dậy xua mùi đi, bấy giờ mới đóng cửa ban công, động tác rất nhẹ. Đi được hai bước vào trong thì thấy chăn rơi một nửa xuống đất, Lục Hào đang co ro trên ghế sô pha, tư thế rất không có cảm giác an toàn.
Chẳng trách bị cảm.
Huyền Qua nhẹ nhàng bế người lên, khom lưng đặt trên giường. Lục Hào ngủ sâu, không hề hay biết mình đã bị dời trận địa, chỉ cọ gối hai cái, hô hấp đều đều.
Huyền Qua kéo chăn dày đắp kín cho Lục Hào, tắt đèn, mình thì chân tay dài ngoằng nằm trên ghế sô pha cũ kỹ, đắp tạm cái chăn người nọ dùng trước đó lên người rồi ngủ.
Hôm sau, Lục Hào bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức, mắt còn chưa mở hẳn đã trở mình ngồi dậy——Đồ ăn ngon ở đâu? Cậu khụt khịt mũi, mới phát hiện cái mũi nghẹt của mình đã khỏi rồi.
Trên ghế sô pha đối diện trống không, quá hiển nhiên, cậu đã ngủ trên giường cả đêm.
Lục Hào đờ ra một lúc, vén chăn xuống giường, xỏ dép vào nhà bếp, sau đó dựa vào khung cửa nhìn Huyền Qua nấu ăn, nhập thần.
Nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt tới gần, Huyền Qua quay đầu lại thì thấy Lục Hào tóc tai bù xù đứng ở cửa, trên người chỉ mặc cái áo phông màu đen, trông vừa trắng vừa gầy. Chắc là nhận ra hắn đang nhìn cậu, còn ngốc nghếch huơ tay.
“Mau mặc áo khoác vào, không phải đang bị cảm à.” Huyền Qua bất đắc dĩ, đuổi người đi rửa mặt, dặn dò nhất định phải dùng nước nóng.
Lục Hào vừa gật đầu vừa ngáp, mãi đến khi đứng trước tấm gương trong phòng vệ sinh mới phát hiện trên mặt mình vẫn mang theo nụ cười.
Đã rất lâu rồi không ngủ an ổn như vậy.
Thu lại nụ cười bên khóe miệng, Lục Hào làm theo lời Huyền Qua, lấy nước nóng để rửa mặt, thật ấm áp.
Bữa sáng ăn chả giò chiên (1), Lục Hào ăn liền tám cái——vượt quy định tiêu chuẩn, sở dĩ hai cái trong đó là Huyền Qua hữu nghị tặng. Để báo đáp ân chả giò chiên, lúc Huyền Qua đi ra cửa, Lục Hào tự giác đi theo.
Thế là, trên cửa kính của Cẩm Thực dán một tờ giấy A4, “Tiêu đủ bảy mươi bảy, xem bói miễn phí, giới hạn ba mươi người.”
Qua giờ cơm trưa, người trong quán vẫn rất đông, một mình Lục Hào chiếm cái bàn ăn tận trong cùng, một tay chống cằm, xác nhận nói, “Cơ hội chỉ có một lần thôi, bạn thật sự muốn coi cái này à?”
Nghe cậu hỏi thế, người vây xem bên cạnh đều phát ra tiếng suỵt.
Ngồi đối diện Lục Hào là một nữ sinh mặc đồng phục trường cấp ba, mặt hơi đỏ, gật đầu, “Vâng, coi cái này.”
“Thôi được.” Lục Hào theo thường lệ lấy ra ba đồng tiền xu, để đối phương chạm vào, sau khi lắc mấy cái thì tung bừa lên mặt bàn, rồi bắt đầu giải tượng quẻ, “Tượng quẻ là Cấn, hôn nhân khó thành, cách trở bất lợi, thế nên dựa theo tượng quẻ biểu hiện, tôi có thể trả lời câu hỏi của bạn.”
Cậu dừng lại hai giây, nói tiếp, “Tôi sẽ không yêu đương hay kết hôn với bạn, hai chúng ta không có kết quả đâu.”
Thấy cậu nghiêm túc không để lại một câu dư thừa, thực khách bên cạnh chờ xem trò vui dồn dập bày tỏ mình hết sức thất vọng.
Có điều nữ sinh kia rõ ràng không muốn từ bỏ, giọng nói nhỏ hơn trước đó, “Tượng quẻ thì nói thế, vậy… còn anh? Ý của bản thân anh thì sao?”
Trong phòng bếp bỗng truyền ra tiếng nồi bát va chạm khá to, Lục Hào liếc mắt về phía nhà bếp, thấy Huyền Qua đang chăm chú xào rau, cũng không để ý. Cậu quay đầu lại, một lần nữa đối diện với ánh mắt chờ mong của nữ sinh kia, nở nụ cười không đổi, “Tượng quẻ biểu hiện thế nào thì ý của tôi là thế đó.”
Nữ sinh không chắc có phải Lục Hào từ chối thẳng thừng như vậy bởi vì lý do gia đình hay không. Cô lấy bút viết số điện thoại di động của mình, “Anh có thể liên hệ em!” Nói xong đeo cặp sách chạy đi.
Lục Hào nhìn tờ giấy viết một dãy số trên mặt bàn, cảm thấy rất phỏng tay! Cậu gấp gọn để sang một bên, điều chỉnh lại biểu cảm rồi quơ quơ đồng xu trong tay, “Tiếp theo là ai nào?”
“Tôi tôi tôi!” Nghe cái giọng hơi quen, Lục Hào ngẩng đầu thì thấy Trình Kiêu ngồi xuống đối diện mình, khá là ngạc nhiên, “Làm sao anh tìm được chỗ này?” Cậu liếc mắt nhìn ra ngoài quán, quả nhiên thấy con Porsche màu đỏ mang tính biểu tượng.
“Lục đại sư không biết đó thôi, để tìm ngài, tôi phải trăm nghìn cay đắng gọi điện thoại hỏi rất nhiều người, trằn trọc bôn ba mới tìm được chỗ này đấy. Không ngờ đồ ăn ở đây lại ngon vậy, tôi ăn ——“
Trình Kiêu ngồi xuống liền bùm bùm một tràng, phát hiện Lục Hào cười híp mắt nhìn mình không nói lời nào, cái tay gãy xương còn chưa khỏi của gã lại đau râm ran, bấy giờ mới ngừng, “Không nói mấy cái kia nữa, lần này tôi có thằng bạn, nhà nó xảy ra tí chuyện, hôm qua thấy được thực lực của ngài thế là tìm tôi làm người trung gian, muốn làm phiền ngài.”
Lục Hào tiện tay gieo một quẻ, “Gia đình bạn anh có người bị bệnh?”
“Sao ngài biết?” Vẻ mặt của Trình Kiêu khoa trương, trông như kẻ lừa đảo tới mời, tiếp đó gã lại nhỏ giọng, “Ngài, bói ra ạ?”
“Ờ.” Lục Hào gật đầu, “Bảo bạn anh là tôi sẽ đi, lúc nào?”
“Ngài xem lúc nào thì rảnh?”
“Vậy thì mai đi, mai tôi đi xem với anh”
Hoàn thành hạn ngạch ba mươi người, Lục Hào được hai mươi mấy câu “Hy vọng cậu sống lâu trăm tuổi” thành tâm thành ý, tâm trạng tốt vô cùng. Trong quán tạm thời không có khách, Huyền Qua dựa lưng vào mép bàn, đang gọt hoa quả. Hắn thấy biểu cảm của Lục Hào, “Hôm nay vui lắm hả?”
“Vui lắm!” Lục Hào không phát hiện vẻ mặt của Huyền Qua sai sai, cậu vừa trò chuyện vừa làm phép trừ trong đầu, phát hiện đã gom đủ chín mươi ngày, cậu thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng càng tốt hơn.
“Được bé gái tỏ tình, vui vậy luôn?”
“Mở——“ Lục Hào ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Huyền Qua, “Tỏ tình? Anh bảo cô nữ sinh trước đó hỏi em và cổ có hợp nhau không ấy hả?”
Huyền Qua “Hmm” một tiếng bằng mũi, xem như trả lời.
“Vậy có lẽ là nói đùa thôi.” Ngón tay Lục Hào kẹp tiền xu nghịch, “Chắc chắn chưa tới hai ngày sẽ quên em cho coi.”
“Có kinh nghiệm lắm hả?” Huyền Qua cắt táo thành miếng, xếp ngay ngắn trong đĩa lại nghe Lục Hào trả lời hắn.
“Em chưa yêu đương bao giờ, nhưng trước kia có nữ sinh tỏ tình với em, nói là thích em lắm, em không biết bạn ấy nên từ chối. Thế rồi hôm sau gặp lại, bạn ấy còn chẳng nhận ra em, quên siêu nhanh luôn”
Huyền Qua đút một miếng táo nhỏ vào miệng Lục Hào, không nói cho cậu biết, có lẽ cô bé ấy không bỏ được thể diện, giả vờ không thấy cậu.
Có điều, hiểu lầm cũng rất tốt.
Lục Hào không kén ăn tí nào, ăn miếng táo ngậm trong miệng, cậu ngẫm nghĩ, tò mò, “Thế còn anh? Chắc có nhiều người thích anh lắm nhỉ? Có ai tỏ tình với anh không?”
Huyền Qua đặt đĩa trái cây trước mặt cậu, nói chuyện song song chú ý biểu cảm của Lục Hào, “Người tỏ tình với tôi, có thể xếp hàng từ phía bắc tới trung tâm thành phố.” Sau đó hắn thấy Lục Hào bày biểu cảm bái phục.
“Nhiều thế cơ á? Đỉnh dữ thần luôn!”
“…”
Lúc trời sắp tối, Huyền Qua lại bận rộn, Lục Hào tiếp nhận nhiệm vụ của nhân viên thu nhân, bên hông đeo cái túi nhỏ màu đen, lộ ra vòng eo gầy.
Lục Hào tìm tiền lẻ cho khách, lơ đãng liếc ra bên ngoài, cậu lập tức phát hiện một người mặc áo khoác đen đi qua cửa, trong đầu đột nhiên hiện ra thanh đao kỳ quái trước đó.
Lục Hào căng thẳng, nhấc chân đi ra ngoài, ra khỏi cửa tiệm lại nhớ tới gì đó, nhanh chóng quay về.
Cậu chạy vào nhà bếp, cởi túi tiền lẻ xuống, tốc độ nói rất nhanh, “Em vừa thấy một người, có chuyện rất quan trọng phải đi hỏi, không biết phải mất bao lâu.”
Trước đây Lục Hào không hề có khái niệm “trước khi đi đâu phải báo một tiếng rồi mới đi”, bởi căn bản đâu có ai quan tâm cậu đi chỗ nào, đi làm gì, bao giờ thì về. Thế nên nói có mỗi một câu vậy thôi mà còn lắp ba lắp bắp.
Thế nhưng cậu đã đồng ý với Huyền Qua, trước khi đi phải để hắn thấy, phải nói cho hắn biết là đi đâu.
Nghe xong, Huyền Qua nở nụ cười, đút quả nho vào miệng Lục Hào rồi vò tóc cậu, “Đi đi, tôi chờ em về rồi đóng cửa.”
o
Chú thích:
(1) Chả giò chiên