Edit: Shin
Không biết từ đâu truyền ra tin tức, hàng năm tới thời điểm này, khắp nơi trong thị trấn đều nghe tin đồn bàn luận chuyện phá dỡ di dời.
“Chính phủ đường phố cùng tân liên hạng bên kia có người nói đều định ra ngày rồi, chuẩn bị bắt đầu đàm luận bồi thường,” Ông chú hàng xóm nói y như thật, nói rằng, “Tân liên hạng La Ba biết chưa? Đó là khối xương cứng, bảo là muốn đem hắn đàm luận, chỗ tốt khẳng định không thiếu hắn!”
“Dân chúng ta bên này sẽ ra sao?” Có người hỏi, “Tân liên hạng trùng tu lên, chúng ta ở phía sau chỉ có một con đường, muốn ở thông Thành Trung ư?”
“Đến thôn Thành Trung cũng không phải là kế sách! Phía trước còn có khu C B D, mặt sau khu nhà giàu!”
Ông hàng xóm dừng một chút, nói bổ sung: “Có điều vẫn chưa xác định mà, theo lý mà nói là như vậy, chính là thông tin chưa chính xác đâu.”
Quách Tề Ngọc nghe đến đó, liền yên lặng rụt đầu về, tiến vào bên trong cửa hàng sách nhỏ của mình.
Ông hàng xóm hay khoác lác, đều truyền đi một ít tin tức không phải sự thật, mỗi lần ông nói một nửa đều không chính xác, Quách Tề Ngọc quyết định tối nay ăn rau cần thịt bò làm nhân bánh sủi cảo.
…
Đầu tháng tư, Quách Tề Ngọc dẫn theo Thừa Ân đi xung quanh thị trấn Nông Gia Nhạc thưởng ngoạn hoa anh đào, sáng sớm đi buổi chiều về.
Tuy rằng ra ngoài chơi không được bao lâu, thế nhưng Thừa Ân rất ít đi ra ngoài vẫn vui vẻ, trong tay chơi thảo biên □□, khuôn mặt đỏ bừng bừng, rất có tinh thần.
“Ba Thừa Ân đã về rồi?” Vừa kéo cửa ra, ông hàng xóm liền lại đây, “Trở về thật đúng lúc, lại đây chúng ta mở hội nghị.”
Quách Tề Ngọc đầu óc mơ hồ, không thể làm gì khác hơn là để Thừa Ân trước tiên tự mình đi rửa mặt, sắp xếp thu dọn một hồi, hắn theo ông hàng xóm cùng đến cửa hàng của ông.
Ông hàng xóm mở một quán mì nhỏ, bình thường khi đến giờ ngọ liền dọn sạp không bán nữa, đóng một nửa cửa, đi ra ngoài chơi mạt chược.
Ngày hôm nay cũng đóng một nửa cửa, thế nhưng Quách Tề Ngọc vừa đi vào nhìn, bên trong ngồi chừng mười người, đem quán ăn nho nhỏ lấp kín người.
Nhìn kỹ lại, những người này đều sống chung cùng một con đường, tục xưng là “Dân dưới cầu gần láng giềng”.
Ông hàng xóm chà hai tay, “Ba Thừa Ân ngày hôm nay đi Nông Gia Nhạc thưởng ngoạn hoa đào, chắc vẫn chưa biết chuyện này?”
“Chuyện gì?”
“À, ngày hôm nay chính phủ bên kia có tin tức xác thật truyền tới, dân lợi ích dưới chân cầu chúng ta, phải di dời!” Ông hàng xóm nhíu lông mày lại, mặt khổ bức, “Chúng ta thương lượng một chút tiền bồi thường, cùng nhau đoàn kết nha!”
“Đúng vậy, không phải năm trước hương trấn phía dưới cũng nháo nhào phá dỡ sao? Đám người kia chết xấu gì, một đám tụ tập người thì đồng ý bồi thường người không đồng ý thì ngồi trong cửa hàng, cũng không chịu làm ăn, khuyên ông chủ nên ký tên!” Có người nói.
“Tôi cũng có nghe nói, mảnh đất mặt sau cửa hàng lớn như vậy, có trị giá một triệu! Giá tiền bồi thường thấp đến như vậy cũng là có ý tốt!”
“Không biết xấu hổ!”
“Chúng ta có thể đừng làm như vậy, muốn bồi thường mọi người cùng nhau thỏa thuận bồi thường!” Ông hàng xóm chào hỏi.
Mọi người dồn dập nói, lại ở trong lòng bàn tính ra.
Quách Tề Ngọc cuối cùng cũng coi như rõ ràng, dân dưới cầu không có bảo vệ, nằm ở trong phạm vi bắt buộc phải tháo dỡ.
Hắn có chút mệt mỏi, vừa bắt đầu một điểm thông tin còn không có, làm sao mới chỉ đi ra ngoài một ngày, trở về lại biết chính mình sẽ không giữ được cửa hàng sách này?
Nhìn đám người ở đây đang thương lượng sôi nổi, Quách Tề Ngọc không có hứng thú đi nghe bọn họ hoặc thật hoặc giả tính toán số tiền, thế nhưng hắn không ngại ngùng đứng lên đòi đi về, liền vẫn ngồi ở chỗ đó, giữ yên lặng.
Hắn lúc trước cắn răng mua lại cửa hàng này, có điều bởi vì cần một chỗ trú ngụ, thân thể Thừa Ân không chịu nổi dằn vặt, không thể không cần một nơi ở cố định.
Thế nhưng hiện tại cửa hàng phải di dời, Thừa Ân cũng lập tức tiến vào năm học, sang năm bắt đầu vào học.
Quách Tề Ngọc suy nghĩ chính mình có nên chuyển tới C thị hay không, thị trấn dạy học dù sao chất lượng cũng không bằng thành thị, đại khái là do tấm lòng cha mẹ đi, Quách Tề Ngọc nghĩ muốn cho con của chính mình mọi điều tốt đẹp.
“Ba ơi?” Thừa Ân đột nhiên từ bên ngoài cửa chui vào, nhìn thấy Quách Tề Ngọc ngồi ở ngoài cùng, liền hô một tiếng.
Hàng xóm láng giềng đều rất thích dáng dấp bé con đáng yêu lại ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là biết thân thể nó không tốt, bình thường cũng âm thầm dặn mấy đứa nhỏ nhà mình không nên tùy tiện mang Thừa Ân chạy lung tung, miễn cho lại có chuyện.
Nhưng bình thường gặp gỡ vẫn sẽ quan tâm hỏi vài ba câu.
“Thừa Ân tìm đến ba con hả?” Có người hỏi.
Thừa Ân cười giòn tan nói rằng: “Có món đồ này nặng quá con không nắm được, liền nhờ các ông đến tìm ba giúp con.”
“Con muốn nắm đồ gì?” Quách Tề Ngọc đứng lên hỏi.
“Cái khăn nhỏ trong phòng vệ sinh.” Thừa Ân nắm lấy tay hắn, hướng về bên trong vẫy tay với các chú các dì, “Thưa ông bà cô chú con về.”
“Ừ, con về đi, Thừa Ân thật ngoan ngoãn!”
“Thật không tiện.” Quách Tề Ngọc xin lỗi một tiếng.
Khi muốn đi ra ngoài, ông hàng xóm gọi hắn lại, “Ba Thừa Ân này, khả năng cuối tháng tư liền có người đến ước định, cậu phải nhớ kỹ ngày hôm nay chúng ta đã nói gì nha!”
“Được, con sẽ nhớ.”
…
Đàm luận bồi thường không được thuận lợi, tuy rằng lúc trước nói rất hay, mọi người theo đạo lý bàn điều kiện, nhưng đến thời điểm bàn điều kiện, lại phát hiện trở ngại khó khăn tầng tầng.
Có người thỏa hiệp, có người cứng rắn, có mấy người không phục trong lòng, đang cùng với người định giá khổ sở đàm phán, có người đổ dầu vào lửa, e sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Quách Tề Ngọc cũng trải qua một hồi gây rối như thế.
Sau khi đưa ra chính sách bồi thường, thì có người nói không có lời, phải phụ thêm cho hắn một chút tiền lời.
Quách Tề Ngọc sau khi làm theo, không đàm luận thành công được, liền có người không ngừng tới cửa muốn đưa ra phương pháp thuyết phục hắn, kỳ thực đa số đều không được, những người này chỉ cần có một người nghe liền tìm mọi cách khoe khoang công trình của họ.
Sau đó Quách Tề Ngọc đóng cửa không tiếp khách.
Quả thực, hắn được bồi thường xem như là tương đối cao hơn một tí so với toàn bộ láng giềng bên cạnh, thế nhưng bởi hắn dễ nói chuyện, tính cách lại nhu mềm, cũng không bị làm khó dễ gì.
Trong thời gian này, ông hàng xóm bởi vì chết sống không chịu thỏa hiệp, đã gần một tuần không chịu mở cửa tiệm, mỗi ngày đều có những người khác nhau đến cửa tiệm ông.
Một bên khuyên ông ký tên, ai nấy cũng đều ký tên hết, cũng hy vọng có thể nhanh lên một chút ký xong, lấy được tiền bồi thường; một bên lại không chịu ký tên, nhưng không ngừng nghĩ ra những biện pháp dạy ông làm sao đi đàm phán, hi vọng ông có thể đem tiền bồi thường nâng cao lên một chút, chính mình đàm luận về giá tiền sẽ tốt hơn.
Hai bên không thể tách rời nhau, cũng có người không phận sự tới cửa đến xem trò vui, đem những việc này truyền ra ngoài.
Thị trấn nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, thế nhưng chuyện này truyền ra ngoài huyên náo khiến dư luận xôn xao.
Cửa hàng sách Quách Tề Ngọc ở bên cạnh cũng bị vạ lây, có mấy người tụ họp lại đây không đi vào, mà chỉ cầu việc khác – chạy đến nhà sách muốn cùng Quách Tề Ngọc nói vài ba câu.
Quách Tề Ngọc cúi đầu, không đáp lời, cũng không phát biểu nghị luận chính mình, rất là nặng nề.
Người thấy vô vị, cũng tự mình rời đi.
Cuối tháng mười một, ông hàng xóm cũng ký tên.
Rất nhanh phát xuống thông báo, bắt đầu chuẩn bị di chuyển chỗ ở, mong quần chúng có thể tích cực phối hợp.
Quách Tề Ngọc thông qua người liên hệ trên hương trấn có một cửa hàng sách, đem toàn bộ sách bán sỉ cho cửa hàng sách kia.
Ông hàng xóm cũng thu thập rất nhanh chóng.
Chỉ là trên đường có một tiệm thời trang còn muốn thừa dịp thời khắc cuối cùng không ngừng nhập hàng, sau đó đưa ra danh nghĩa “Chúng tôi sắp nghỉ, lỗ vốn bán phá giá”, muốn kiếm thêm một chút tiền lời.
Trước kỳ nghỉ đông, Quách Tề Ngọc lại đi tới C thị lần thứ hai, một lần là đi phỏng vấn cùng thuê phòng, một lần là đi báo danh, trước học kỳ cuối cùng, Thừa Ân không thể vì chuyển nhà mà việc học hành lại sa sút được.
Mãi đến khi bọn họ chuyển đi, tiệm thời trang vẫn lỗ vốn bán phá giá.
“Ba ơi, đây là nhà mới của chúng ta sao?” Đây là lần đầu tiên Thừa Ân đến xem nhà cho thuê của mình ở C thị, chăm chú nắm tay Quách Tề Ngọc, trong đôi mắt tràn đầy bất an cùng nghi hoặc.
“Ừ,” Quách Tề Ngọc đáp, “Có phải Thừa Ân cảm thấy không quen?”
Tuy rằng chủ nhà trọ đem hết thảy vật dụng chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn có cảm giác không thân thuộc lắm, mới bước vô nhà, còn cảm thấy đây chỉ là khách bước vào nhà của người khác.
“Có một chút,” Thừa Ân đánh giá bốn phía, không chịu rời đi Quách Tề Ngọc nửa bước, “Tại sao chúng ta bán tiệm sách?”
“Bởi vì nơi đó sẽ được xây dựng và có rất nhiều căn phòng lớn.” Quách Tề Ngọc chỉ có thể giải thích như vậy.
“Vậy có phải sau đó con không còn thấy được Lý Triêu Thiên?” Tựa hồ đây mới là vấn đề Thừa Ân quan tâm nhất.
Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, có chút tiếc nuối nói, “Chỉ sợ là như vậy.”
Thấy bé con mặt buồn xo, hắn vội vàng an ủi: “Không nhất định như thế, từ thị trấn đến C thị không tính là xa, sau này các con sẽ còn gặp mặt nhau.”
Thừa Ân vẫn là không cao hứng, C thị đối với nó mà nói là một nơi hoàn toàn xa lạ, ấn tượng đối với C thị đều chỉ xoay quanh mùi nước khử trùng trong bệnh viện.
“Vậy trước tiên ba đem nơi này thu dọn một chút,” Quách Tề Ngọc xoa xoa tay, “Đem đồ của chúng ta để vào, nơi này chính là nhà của chúng ta rồi!”
Tết đến, Quách Tề Ngọc bỏ ra ba ngày mới dọn dẹp xong trong ngoài phòng, mang theo Thừa Ân đi ra ngoài thu mua hàng tết.
Kỳ thực trong nhà chỉ có hai người bọn họ, cũng không cần đặt mua quá nhiều hàng tết, nhưng Quách Tề Ngọc vẫn rất vui mừng – mua thật nhiều đồ, lại mang theo Thừa Ân đi mua vài món quần áo mới.
Khi về nhà, vừa vặn chạm mặt hàng xóm đi ra ngoài.
Là một thiếu niên xanh xao vàng vọt, hốc mắt hõm sâu, không có tinh thần – đứng trong hành lang hút thuốc, chờ thang máy.
Thấy bọn họ từ trong thang máy đi ra, sửng sốt một chút, dập điếu thuốc trên tay, hướng Quách Tề Ngọc cùng Thừa Ân cười cợt, đi vào trong thang máy.
Buổi tối Quách Tề Ngọc nghe bên ngoài có âm thanh, đi ra mở cửa vừa nhìn, chính là thiếu niên kia trở về, so với lúc nãy nhìn qua tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Thấy hắn mở cửa, thiếu niên giơ lên chìa khóa trong tay, chào hỏi hắn, “Ồ, hàng xóm mới tới, nơi này lâu lắm rồi không có người ở, quét dọn chắc mệt lắm nhỉ?”
Quách Tề Ngọc giới thiệu mình một chút.
Người kia tựa hồ không muốn nói họ tên, liền nói, “Tôi họ Tạ, hẹn gặp lại.” Liền mở cửa vào phòng.
Quách Tề Ngọc có chút phẫn nộ, quay người lại, đối với Thừa Ân đứng phía sau cửa phòng bếp, còn đang bưng một bàn điểm tâm chuẩn bị đưa cho anh hàng xóm, “Anh ấy vào nhà rồi.”
Thừa Ân cúi thấp đầu.
“Nếu không, chúng ta tới đưa cho cậu ấy.” Quách Tề Ngọc đề nghị.
“Dạ được!”
Thế nhưng gõ cửa rất lâu, phía sau cửa mới thoáng mở ra khe cửa.
Thiếu niên đứng ở phía sau khe cửa, thâm trầm nhìn chằm chằm hai người, “Có chuyện gì?”
“Chào anh, em và ba là hàng xóm mới tới, có chút điểm tâm đưa cho anh.” Thừa Ân giơ lên miếng bánh hình cây sứ bàng, có chút rụt rè.
Thiếu niên họ Tạ hơi không kiên nhẫn – “Chậc” một tiếng, mở cửa ra, tiện tay từ phía sau lấy ra một con hươu cao cổ đồ chơi, “Cám ơn người bạn nhỏ, đây là cho em, bé hàng xóm.”
Thừa Ân nhìn Quách Tề Ngọc một chút, mới thậm thụt – nhận lấy, “Cám ơn anh.”
Về đến nhà, Quách Tề Ngọc luôn cảm thấy là lạ, dặn Thừa Ân tận lực đừng đi quấy rầy anh hàng xóm, sau khi dặn xong liền đi kiểm tra hàng tết mua ngày hôm nay.
(Hết chương 65)