Quá Yêu - Hạ Kiều Ân

Chương 10




Có người nói: Trên đời khoảng cách xa xôi là gì, có phải là anh đứng ở trước mặt em, nhưng em lại không thể nói em yêu anh, nhưng rõ ràng biết là yêu lẫn nhau, nhưng lại không có thể ở cùng nhau.

Nhưng, nếu không phải là yêu lẫn nhau?

Chuyện cũ rõ ràng đã kết thúc, nàng vĩnh viễn quên không được ngày Tiểu Anh tuyên bố hôn sự, tình yêu của nàng đã kết thúc, nàng cùng Phạm Học Ôn từ bạn biến thành thông gia.

Nàng yêu hắn, nhưng sự thật chứng minh hắn là yêu Tiểu Anh.

Nàng cùng hắn trong lúc đó, chưa từng có cái khoảng cách xa xôi, chỉ có nàng một mình tự mình đa tình.

Phần tình cảm đã chôn giáu hơn một năm rưỡi, như trước ẩn sâu ở trong lòng của nàng –

Đen tối khó hiểu.

Khách!

Cửa lớn mở ra, Thích Lan chân bước trầm trọng đi vào trong nhà, tùy tay đem công văn ném xuống sàn, sau khi đóng cửa, cả người vô lực dựa vào cửa, vẻ mặt mỏi mệt như là xuất chinh nhiều năm.

Cuối tuần này nàng lại tăng ca, mà thời tiết bên ngoài, nóng đến chết.

"Nóng quá……" Nàng nhắm mắt lại, lấy tay lau mồ hôi nơi thái dương, cả người không nhúc nhích chỉ dựa vào ván cửa, tham lam hưởng thụ chút lạnh lẽo từ cửa.

Cho đến vài giây sau, nàng mới có khí lực mà tỉnh lại, đá văng ra giày cao gót, bắt đầu cởi bỏ quần áo cùng đồ trang sức khiến cho người khó thở.

Nàng đầu tiên là cởi bỏ áo khoác Chanel hồng nhạt, sau đó bỏ chiếc khăn lụa màu hồng phấn ở trên cổ, cuối cùng ngay cả áo sơ mi lá sen màu trắng ở trên người cùng váy hồng cũng cởi bỏ xuống, nàng vừa đi vừa cởi, từ cửa đi đến sô pha ở trong phòng khách, mỗi một khoảng cách nàng lại cởi bỏ quần áo.

Quần áo trên cơ thể mềm mại rất nhanh chỉ còn lại đồ lót màu tuyết tráng, ánh nắng mặt trời vẫn tiếp tục đi qua cửa sổ, khiến cho đường cong thoát ẩn thoát hiện, mà những viền ren hoa hồng luôn ôm sát cơ thể, lại hào phóng đem cơ thể của nàng để lộ ra ngoài không chút bỏ sót.

Cơ thể trắng mịn không chút tì vết, thậm chí so với đồ lót màu tuyết trắng kia còn trắng mịn hơn.

Nàng cúi thắt lưng, ở sô pha nhìn đông nhìn tây tìm hồi lâu, thật vất vả mới rốt cuộc tìm được chiếc điều khiển từ xa của điều hòa.

"Nguyên lai ở trong này." Nàng thì thào tự nói, cầm lấy điều khiển từ xa bật điều hòa.

Theo tiếng của chiếc điều khiển từ xa, gió lạnh từ trong điều hòa từ từ thổi ra, nàng ngẩng đầu lên, nhịn không được lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

"A? Hương vị gì vậy?" Trừ bỏ gió lạnh thổi vào trong không khí, một mùi hương khiến cho nàng thèm đến chảy nhỏ dãi, nàng ngửi theo mùi hương truyền đến, không ngừng hít hít cái mũi.

"Ai…… Hình như là ma bà đậu hủ, cung bảo gà đinh, cà tím kho tàu, còn có toan lạt canh……"

Quái, là ảo giác của nàng sao? Như thế nào lại có cỗ hương mê người đến như vậy nữa, như vậy mê người, như vậy gần trong gang tấc?

Chẳng lẽ Học Ôn lại mang đồ tiếp tế tiếp viện cho nàng?

Ý niệm trong đầu vừa mới hiện ra, nàng liền nhanh chóng xoay người đi vào trong bếp tìm đáp án.

Quả nhiên, khứu giác của nàng không hề sai, trên bàn thật sự có mùi của thức ăn, hơn nữa đồ ăn lại đúng y như nàng đã đoán!

Từ hắn đem Tiểu Anh lấy về nhà, hắn là hảo con rể chỉ cần cuối tuần rảnh, sẽ cùng Tiểu Anh về nhà thăm song thân, so với nàng là nữ nhi do chính họ thân sinh còn có hiếu thuận hơn, cho dù –

Cho dù Tiểu Anh cùng Học Tiệp bởi vì không may mắn, bất hạnh gặp nạn gần một năm, hắn đối với song thân vẫn quan tâm như trước không có chút giảm bớt, thậm chí thay Tiểu Anh đem đồ ăn cho chị vợ này được ăn cho tới khi hạnh phúc.

Tuy rằng hôm nay là cuối tuần, tuy rằng bên ngoài nóng phải chết, nàng lại thức khổ sở chấm dứt khóa học nấu ăn, nhưng nhưng mỹ thực này thật sự xóa bỏ vất vả của nàng.

Môi phấn cong lên, nàng lập tức dùng tay lấy gà cho vào miệng.

"Ân, hảo hảo ăn nha……" Hạnh phúc ở đầu lưỡi, nàng cũng nhịn không được ôm lấy hai má, cười đến càng thoải mái.

"Em thích là tốt rồi." Giọng nói thấp thuần không báo trước lên tiếng ở trước cửa phòng bếp.

"Học Ôn?" Nàng kinh ngạc quay đầu, trừng mắt nhìn thân ảnh cao lớn đứng ở ngoài cửa bếp, bản năng tự hỏi là hắn từ đâu mà đến?

Bởi vì công việc của nàng bận rộn, cơ hội nhìn mặt nhau cũng không nhiều, nếu là nàng không ở nhà, hắn sẽ lấy chìa khóa dự bị của Tiểu Anh mà mở cửa vào, thay nàng để đồ ăn ở trên bàn hoặc trong tủ lạnh, làm cho nàng vừa đến nhà là có thể đầy bụng, chỉ là nàng nghĩ rằng hắn đã sớm về, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài phòng bếp?

Bất quá nói trở về, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn ánh mắt không đúng cho lắm……

Nàng bất tri bất giác nhìn theo ánh mắt của hắn, kết quả thật không hoàn hảo, bây giờ mới nhận ra rằng tại sao lại nhìn hắn có điểm không thích hợp.

Cảnh xuân của nàng tiết ra ngoài!

"A a a!" Nàng thét chói tai, lập tức đem hai tay khoanh ở trước ngực. "Anh, anh anh anh anh — em, em em em –" Nàng nhìn xung quanh, hoảng loạn đến nói cũng không được.

Quần áo đâu?

Nhanh chút đem quần áo mà mặc!

"Quần áo ở trên sàn trước cửa." Cứ như nhìn thấu ý tưởng của nàng, hắn thần sắc tự nhiên chỉ phía cửa, ánh mắt thế nhưng lại không rời khỏi người nàng.

Nàng vẻ mặt nóng bừng, xấu hổ đến mức nghĩ muốn nhanh chóng chui xuống dưới gầm bàn, nhưng cho dù làm như vậy, như không kịp giải quyết vấn đề trước mắt, bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể kiên trì đối mặt sự thật, hoả tốc vọt qua khỏi cửa phòng bếp.

"Thực xin lỗi, đi qua một chút." Ôi, quá mất mặt!

"Đợi chút." Hắn lấy tay giữ chặt cổ tay của nàng.

"Cái gì?" Nàng mở to mắt, nghĩ đến chính mình nghe lầm.

"Tay em bị dính tương, nếu dính vào quần áo sẽ rất khó tẩy, vẫn là rửa tay trước đi."

Đến cái mức này, ai còn quan tâm đến quần áo có tẩy sạch được hay không!

Nàng muốn thét chói tai, muốn tê rống, nhưng nàng càng muốn lấy hai tay bịt chặt mắt hắn lại, cho dù hắn cảm thấy như vậy là không sao cả, nhưng tốt xấu nàng vẫn là nữ nhân chưa lấy chồng a, hắn có thể đừng quanh minh chính đại nhìn như vậy hay không, cứ như vậy mà nhìn mọi thứ của nàng bị "bại lộ" mà cứ như không thấy?

"Không, em cảm thấy trước hết vẫn là mặc quần áo thì tốt hơn……" Tuy rằng trong lòng liên tục kêu SOS, nhưng trên thực tế, nàng nói ra tiếng lại nhỏ đến khó hiểu.

"Làm ơn, cho đi qua." Nàng thậm chí còn hèn mọn nói làm ơn.

"Một khi đã như vậy……" Hắn nhún nhún vai, rốt cục buông tay nàng ra.

"Anh đi lấy quần áo cho em, em vẫn là đi rửa tay đi." Hắn hảo tâm đề nghị, thân hình cao lớn như trước che ở trước mặt nàng.

Cái gì?

Nàng mắt mở to, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Nhìn hắn ung dung bình thản xoay người, cứ như từ đầu đến cuối vẫn không cảm thấy "bộ dạng" của nàng là có vấn đề, nàng chỉ có thể đầu óc trống rỗng mở to mắt nhìn bóng dáng hắn, đúng ngây người tại chỗ năm giây, sau đó bản năng cúi đầu nhìn đồ lót trên người, lại ngây người năm giây, cuối cùng mới có thể cứng ngắc xoay người, ngoan ngoãn đi rửa tay.

Hắn rất trấn định?

Cho dù trên người nàng chỉ còn lại có đồ lót lại mỏng manh đến như thế này, hắn lại tựa hồ không chịu gì ảnh hưởng, trên thực tế, hắn căn bản chỉ là thờ ơ!

Ha, cũng đúng, hắn vì sao lại có cảm giác với nàng được? Nàng là chị vợ của hắn nha!

Cho dù không có quan hệ huyết thống, quan hệ thông gia cũng coi như là người nhà, lại càng không nói tình cảm hắn đối với Tiểu Anh rất tốt, mặc kệ là nàng hay song thân cũng đều vô cùng chiếu cố, nhìn bọn họ cứ như giống như gia đình ruột thịt, mà hắn như là anh trai chiếu cố đến em gái –

Từ khi quen biết đến nay, liền là anh trai phi thường chiếu cố nàng.

Yêu thật sâu, không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, lại chỉ có thể dùng hành động để kiểm chứng, cũng đã hơn một năm, nàng so với ai khác hiểu rõ hắn yêu Tiểu Anh đến mức nào, đối với "người nhà" như nàng cũng vô cùng chiếu cố.

Nếu là người nhà, hắn đương nhiên không cảm giác, nàng lại có cái suy nghĩ gì cảm giác gì đây?

Nuốt nước nọt, sự lạnh lẽo dần dần xóa bỏ đi sự bối rối của nàng, cũng dần dần ướp lạnh để ý hắn trong lòng nàng.

"Hôm nay thời tiết rất nóng, em đã mở điều hòa rồi, vậy ở phòng khách dùng cơm đi?" Giọng nói thấp thuần từ từ đi đến bên tai nàng.

"Nha." Nàng nhìn về phía trước không chớp mắt, cho đến khi cả người không còn cứng đờ, mới bắt đầu bình tĩnh trở lại.

"Em mặc quần ào vào trước, anh mang đồ ăn đến phòng khách." Hắn nói, ngữ khí thủy chung vẫn thế.

"Tốt." Nàng xoay người, ngẩng đầu cười nhẹ nhàng với hắn. "Anh đã ăn được chưa? Cùng nhau ăn đi."

Nhìn nàng tươi cười sáng lạn, hắn trầm mặc một lát, mới cười lại. "Cũng tốt."

"Vậy anh cứ việc ăn trước, em phải mặc quần áo." Nàng đi đến bên người hắn, bình thản ung dung tiếp nhận quần áo trên tay hắn. "Em cứ nghĩ hôm nay anh đi thăm ba mẹ em." Nàng cười nhìn hắn, đem áo sơmi cùng cả bộ mặc lên trên người, nhanh chóng cài lại áo.

"Nhạc phụ nhạc mẫu đã có việc khác rồi, cho nên hôm nay không cần đến." Hắn xoay người bưng lên hai bàn đồ ăn, bước đi hướng phòng khách.

"Ba mẹ em dạo này hình như có rất nhiều việc." Cài hết nút áo, nàng sau đó mặc váy vào, nhanh chóng kéo khóa lên, liền đi theo bước chân của hắn, đang đem canh ra ngoài phòng khách.

"Trưởng bối có được cuộc sống riêng, như thế rất tốt." Hắn đem tất cả đặt lên trên bàn ở trong phòng khách, sau đó lạitiếp tục đi vào bếp lấy nồi cơm điện.

"Thực hâm mộ bọn họ, em cũng muốn nghỉ ngơi." Nàng thở dài, cũng đi theo vào phòng bếp, lấy bát đĩa thìa từ trong ngăn kéo bàn ra, động tác phối hợp cùng với hắn vô cùng ăn ý, cứ như giống như là vợ chồng lâu năm.

"Nếu thật sự muốn nghỉ ngơi, mọi lúc đều có thể gạt công việc sang một bên mà nghỉ ngơi, chính em đã tình nguyện mỗi ngày đều tăng ca." Hắn im lặng nhìn nàng, trong lời nói tựa hồ có ẩn hàm ý.

"Không có biện pháp, ai kêu em là người cuồng công tác, một ngày không làm việc cả người đều cảm thấy khó chịu." Nàng lại chỉ mỉm cười, giả bộ không biết nhún vai.

"Cho dù thích làm việc đến như thế nào, thì vẫn là nên nghỉ ngơi." Hắn nhìn nàng thật sâu. "Em không phải nữ siêu nhân, em sẽ nhanh chóng mệt mỏi."

"Yên tâm đi, em đã làm công việc này sáu năm, sớm đã thành thói quen, cho dù không phải nữ siêu nhân, lâu rồi cùng trở thành nữ kim cương." Nàng nháy mắt mấy cái, thuận miệng đổi đề tài. "Đi, ăn cơm đi." Cầm bát đũa với thìa, nàng xoay người đi ra phòng khách.

Nhìn nàng cơ thể gầy gò, ở sâu trong con ngươi màu đen ẩn một cảm giác khó diễn tả, hắn lại chỉ có thể yên lặng nắm chặt lại trong lòng bàn tay, bước chân theo nàng đi theo vào phòng khách.

Trên bàn ăn, bọn họ nói chuyện phiếm trời nam đất bắc, cứ như giống như là bạn bè thâm tình nhiều năm, cứ như giống như là người nhà chân chính, bọn họ trong lúc này giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, chuyện gì cũng không giống nhau.

Bọn họ như trước là bạn, lại nhất định vĩnh viễn chỉ có thể là bạn, cho dù thành người nhà, khoảng cách lẫn nhau cũng là cả năm ánh sáng –

Buông tha cho hắn là điều duy nhất nàng có thể làm được.

Từ khi hắn cùng Tiểu Anh hứa hẹn ở bên nhau, nhất định là phải chấp nhận ranh giới.

"Đúng rồi, khi em vào cửa sao lại không nhìn thấy anh? Anh ở nơi nào?" Ăn xong nửa chén cơm, Thích Lan mới chan một bát canh.

"Anh ở ban công giặt quần áo." Hắn thấp giọng trả lời.

"Nha." Nàng gật gật đầu, không có nghĩ bao nhiêu, cúi đầu bắt đầu uống canh. "Khụ…… Khụ khụ khụ! Đợi chút!" Giây sau đó, nàng thiếu chút nữa đem canh ở trong miệng phun hết cả ra. "Anh giặt quần áo? Anh giặt quần áo của ai?" Nàng kinh ngạc nhìn hắn, giật mình hỏi.

"Của em." Hắn chậm rãi thay nàng vuốt lưng nàng xuống.

Cái gì?

Nàng mở to mắt, biểu tình trên mặt thiên biến vạn hóa.

Hắn giặt quần áo của nàng? Trong giỏ quần áo cần giặt của nàng có, tất chân, còn có nội y quần lót của nàng nha!

Oanh!

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ giống như một quả cà chua chín, đỏ mọng!