Qua Vạn Năm Ánh Sáng Mới Gặp Được Anh

Chương 8: Bà chủ tương lai thật vĩ đại!




Lúc bữa tiệc kết thúc, Lục Nhiên đứng trước cửa hội trường chờ mãi mà không thấy xe của Tiểu Nha đến đón. 

Một chiếc Audi dừng lại trước mặt cô, Trần Húc bước xuống xe. Ahihi, cuối cùng anh cũng được diện kiến bà chủ tương lai nhà mình rồi.

Tuy trong lòng cũng rộn ràng lắm, nhưng thân là nhân viên dày dặn kinh nghiệm, Trần Húc trưng ra vẻ mặt tiêu chuẩn nhất, nhìn Lục Nhiên nói: "Lục tiểu thư, quản lý Dương và trợ lý Tiểu Nha có việc phải đi trước, nên nhờ tôi đưa cô về."

Nói xong không đợi cô phản ứng mà mở cửa ghế sau cho cô. Lục Nhiên bước vào xe, phát hiện vị trí bên cạnh, Tiêu Mặc đã ngồi ở đó. 

Tuy có hơi bất ngờ, cũng ngượng ngùng vì rất lâu mới gặp lại, Lục Nhiên vẫn lên tiếng chào hỏi: "Tiêu tổng, đã lâu không gặp."

Tiêu Mặc gật đầu với cô. 

Thấy anh không đáp lại, Lục Nhiên cũng không miễn cưỡng tiếp tục. Cô nói địa chỉ với Trần Vĩ rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, trong lòng mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy rầm rầm chỉ cầu mong nhanh chóng về nhà. 

Bỗng nghe thấy bên cạnh vang lên thanh âm trầm ổn quen thuộc: "Lông Xù rất nhớ em. Có muốn đi thăm nó một chút không?"

Giọng nói anh rất nhẹ nhàng êm tai, giọng điệu thân thiết không có vẻ gì xa cách, như thể bọn họ vẫn ở khoảng thời gian đó, hai người một chó bên nhau vui vẻ. 

Lục Nhiên muốn từ chối, nhưng cô thật sự cũng rất nhớ Lông Xù, không biết dạo này nó sống có tốt không. Cô cũng nhớ cảm giác được sờ vào bộ lông mềm mượt kia. Lục Nhiên gật đầu cười nhìn anh, nói được. 

Trần Vĩ ở một bên thầm vỗ tay tán dương ông chủ nhà mình. Lông Xù ở nhà không biết mình vô tình đã bị chủ nhân lợi dụng để cua gái, nếu biết nó sẽ đòi thêm một cây xúc xích.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến biệt thự của Tiêu Mặc. 

Lục Nhiên rất bất ngờ, nơi này rất gần với khu nhà cô ở, có khi đi bộ vài phút là tới. Biệt thự này cũng không phải là biệt thự Tiêu gia mà Lục Nhiên tới chơi lúc trước. 

Trần Húc tiễn hai người vào rồi lái xe rời đi, đùa à, nếu anh mà ở lại làm bóng đen, có khi ngày mai boss sẽ tiễn anh đi Châu Phi phát triển dự án khai thác quặng sắt mất.

Lục Nhiên bước vào trong, Lông Xù rất nhanh đã chạy đến nhào vào người cô. Được vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, Lục Nhiên cảm thấy rất thoả mãn. 

Tiêu Mặc để cô chơi với Lông Xù, lên phòng thay đồ. Lúc đi xuống, anh mặc bộ đồ thể thao màu đen, là dáng vẻ quen thuộc ngày trước. 

Tiêu Mặc không hỏi cô uống gì, rất thành thục pha cô cô một ly nước dây tây vị bạc hà, anh đặt ly nước trước mặt cô, không nhanh không chậm hỏi:

"Dâu tây vị bạc hà, em vẫn còn thích uống chứ."

Lục Nhiên không ngờ anh vẫn nhớ mình thích uống loại nước trái cây này, trong lòng dâng lên tư vị ấm áp. Gật đầu nói cảm ơn. 

Lục Nhiên nhìn quanh nhà một chút, những đồ dùng trước đây cô mua cho Lông Xù, hiện tại vẫn được dùng cho nó.

"Hình như điện thoại của em đang kêu." Tiêu Mặc nhíu mày nhìn cô, cô ngốc này, hồn vẫn cứ hay lên mây như vậy.

Lục Nhiên bắt máy, là Dương Mạnh gọi tới, anh nói với cô chủ nhà khu chung cư có đang ở hình như muốn thi công để nâng cấp, anh sẽ tìm cho cô nơi ở mới, lát nữa sẽ gọi lại.

Tiêu Mặc hỏi: "Có chuyện gì sao?" 

"Cũng không có gì, quản lý của tôi gọi đến, bảo là khu chung cư tôi đang ở muốn nâng cấp, chắc phải tìm một nơi ở mới cho ba tháng tới."

"Em thấy chỗ của tôi thế nào?"

Lục Nhiên hoảng hốt nhìn anh: "Hả?" 

"Chỗ tôi rộng, có rất nhiều phòng trống. Lại gần nhà em, chuyển đồ thuận tiện, lúc em chạy lịch trình cũng dễ dàng hơn." Ngừng một lúc anh lại nói tiếp, "Hơn nữa, Lông Xù sẽ rất nhớ em." Tôi cũng rất nhớ em.

Tiêu Mặc không đợi nghe cô trả lời, cất bước đi vào phòng bếp, rất nhanh sau đó điện thoại của Lục Nhiên lại reo lên, cô ấn nút nhận cuộc gọi.

"Alo, em nghe ạ."

Dương Mạnh nói: "Tiểu Nhiên, hiện giờ chỗ ở hơi khó kiếm, em xem em có người quen nào có thể ở nhờ mấy hôm không?"

"Kí túc xá của công ty cũng không còn phòng trống ạ? Em có thể ở tạm ở đó?"

"Không còn phòng trống nữa, dạo này thực tập sinh của công ty đều ở đây."

"À vậy được ạ, em nhắn anh sau nhé."

Dương Mạnh cúp điện thoại, cảm thấy tội lỗi vì mình vừa bán đứng lương tâm, nhưng lệnh cấp trên khó cãi, lại còn là boss của boss của boss của anh.

Bên này Lục Nhiên tâm tình rối bời, thấy Tiêu Mặc từ nhà bếp đi ra, cô bất đắc dĩ nói:

"Tiêu tổng, vậy tôi có thể làm phiền anh vài hôm không? Sau khi tìm được nhà tôi sẽ chuyển đi."

"Được, không có vấn đề gì." Tiêu Mặc khoé môi cong cong nhìn cô. Lần nay, anh nhất định sẽ không để cô chạy mất nữa.

Dương Mạnh rất nhanh đưa hành lí đến cho Lục Nhiên, còn dặn cô chuẩn bị để ba ngày sau lên đường quay gameshow. Nói xong liền ý vị nhìn trùm boss nhà mình rồi bỏ của chạy lấy người.

Lục Nhiên nhận hành lí rồi nhanh chóng tắm rửa thay đồ. Sau đó cô mới cảm nhận được cơn đói cồn cào, ngày hôm nay vì tham gia buổi tiệc của công ty mà cô vẫn chưa được ăn uống đàng hoàng. 

Lục Nhiên đi xuống nhà thì không thấy Tiêu Mặc trong phòng khách, thư phòng lại đang sáng đèn. Thì ra làm ông chủ lớn cũng rất bận bịu, không những phải làm việc ửo công ty, mà về nhà cũng chăm chỉ tăng ca giải quyết công việc.

Lục Nhiên tiến tới gõ cửa, rất nhanh cửa đã mở, Tiêu Mặc đứng đó nhìn cô chăm chú, đèn trong phòng chiếu lên người anh, làm giảm đi vài phần lạnh lùng vốn có.

"Tôi thấy hơi đói bụng, đang định nấu mì xào, anh có muốn ăn cùng không?"

"Được." Anh cầu còn không được ý chứ.

"Vậy làm xong tôi gọi anh."

Lục Nhiên nói rồi chạy nhanh vào phòng bếp, bộ dáng ở nhà của Tiêu Mặc, vẫn là lần đầu cô nhìn thấy, không hiểu sao lại khiến cô tim đập tay run. Quả nhiên, người như boss không nên đến gần. 

Tiêu Mặc nhìn cô, trong lòng vui vẻ, trên mặt là nụ cười ấm áp không che dấu. Anh quay về tiếp tục công việc.

Lục Nhiên rất nhanh đã làm xong thức ăn, cô còn làm thêm sữa chua trái cây tráng miệng để trong tủ lạnh. Tiêu Mặc hình như đã giải quyết xong công việc, không đợi cô gọi đã ngồi đợi sẵn ở bàn ăn. 

Lục Nhiên đặt đĩa mì xào trước mặt anh, lại còn quan tâm giúp anh lau đũa. Tiêu Mặc thầm cười trong lòng, lần đầu tiên thấy cô có bộ dáng lấy lòng này trước mặt anh, nhịn không được lại nhìn cô nhiều thêm một chút.

Lục Nhiên ăn rất ngon miệng, bình thường cô đều ăn kiêng và tập thể dục rất chăm chỉ. Bây giờ hiếm khi không có sự quản thúc của chị Tiểu Nha, phải tranh thủ ăn nhiều một chút. 

Tiêu Mặc cảm thấy tay nghề nấu ăn của cô càng ngày càng lợi hại, anh bình thường đều ít khi ăn ở nhà, hầu như đều là Trần Vĩ sẽ mua cơm trưa đưa đến văn phòng, thỉnh thoảng vì công việc mà quên luôn ăn bữa tối. 

Tiêu Mặc nhất thời cảm thấy, nếu như trong nhà có một người làm bữa tối rồi chờ anh cùng ăn, cuộc sống như thế, chắc là sẽ rất hạnh phúc.

Lục Nhiên vừa ăn vừa vuốt ve Lông Xù, thấy cô chẳng quan tâm gì đến mình, Tiêu Mặc lạnh giọng: "Em tập trung ăn xong trước đã."

Thấy cô bĩu môi không nói, nhưng cũng không sờ Lông Xù nữa mà nghiêm túc ăn cơm, Tiêu Mặc tự hỏi bản thân có phải hay không đã hung dữ với cô. 

Thế là, lúc hai người ăn xong, Lục Nhiên chưa kịp phản ứng đã bị ai đó tranh công việc rửa bát. Cô rất thoả mãn ngồi chơi với Lông Xù, còn thầm thì, "chủ nhân nhà mày đúng là lên được phòng khách xuống được phòng bếp." 

Tiêu mặc nghe cô nói thì càng chăm chú rửa bát hơn, làm cho bát đĩa vốn đã mới nay còn trắng tinh bóng loáng.

Cơm nước xong xuôi, Tiêu Mặc ngồi xem ti vi, Lục Nhiên bưng đĩa sữa chua trái cây đưa cho ăn rồi ngồi bên cạnh. Hai người cứ như thế vừa ăn vừa xem, Lông Xù ở dưới chân cũng lười nhác tận hưởng cảm giác một nhà ba người ấm áp này.

Hôm sau, Lục Nhiên dậy từ sớm, tranh thủ sắp xếp hành lí xong xuôi thì xuống nhà làm bữa sáng, cô tiện tay làm thêm cho Tiêu Mặc một phần, thấy đã gần giờ đi làm, liền bỏ bữa sáng vào trong hộp cơm cho anh, còn làm thêm một ly sinh tố bơ. 

Thấy Tiêu Mặc vẫn chưa xuống cô để bữa sáng đã gói ghém cẩn thận lên bàn, viết thêm một tờ giấy ghi chú rồi đi về phòng. Cô còn phải tranh thủ đọc trước nội dung của gameshow mà Dương Mạnh đưa cho cô.

Lúc Tiêu Mặc xuống nhà không thấy ai, Lông Xù bình thường luôn ở đó vẫy đuôi nhìn anh đi làm, bây giờ cũng đã lẽo đẽo đi theo cô chủ mới của nó về phòng. 

Tiêu Mặc nhìn đồ ăn cô để trên bàn, lại đọc tờ giấy ghi chú "Bữa sáng của anh. Chúc ngày mới tốt lành ^_^", nở một nụ cười rực rỡ sáng lạn. Tiêu Mặc cho rằng, hạnh phúc cuộc đời, như vậy là viên mãn rồi.

Người có cùng suy nghĩ như thế, không ai khác chính là trợ lý Trần Vĩ của chúng ta. Trần Vĩ nhìn hộp cơm sáng trên bàn làm việc của sếp, lại nhìn nụ cười như lần đầu mới yêu trên gương mặt lạnh lùng vạn năm không đổi kia, thầm cảm thán, bà chủ tương lai của cậu thật vĩ đại, chỉ một hộp cơm sáng đã làm dỗ cho boss nhà anh vui vẻ đến thế. Anh mấy năm nay đều đi mua cơm trưa cho boss, chưa từng thấy boss nhà anh vui vẻ như vậy. Trần Vĩ hờn dỗi.