Qua Vạn Năm Ánh Sáng Mới Gặp Được Anh

Chương 4: Chỉ thích ăn chực ở nhà em




Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị.

"Sếp, anh đến rồi, có cần pha cà phê không ạ?" - Trần Vĩ hỏi theo thói quen.

"Không cần. Tôi đã ăn bữa sáng rồi."

Trần Vĩ gật đầu, nói qua lịch trình của hôm nay rồi lui ra ngoài. Trần Vĩ là trợ lý đã làm việc bên cạnh Tiêu Mặc từ những ngày đầu anh tiếp quản tập đoàn Tiêu Thị. 

Vị tổng giám đốc này, còn trẻ đã là nhân vật thần bí phong vân cấp thần của thành phố A, lãnh đạo tập đoàn họ Tiêu đi đến được vị trí như bây giờ. 

Trần Vĩ hiểu rất rõ, ông chủ của anh, xưa giờ là một người cực kì lí trí lãnh đạm, lại rất quy cũ, không bao giờ thay đổi thói quen của mình. Như chuyện mỗi sáng đều không ăn sáng mà chỉ uống một ly cà phê vậy.

Nhưng mà hơn một tuần nay, thói quen vốn được duy trì hơn 3 năm nay, đã thay đổi. Mà xem ra, tâm trạng của ông chủ dạo gần đây có vẻ không tệ, đối với nhân viên cũng ít khắt khe hơn trước. Làm cho cấp dưới như anh thở phào nhẹ nhõm. 

Chẳng lẽ, ông chủ đã đổi tính rồi? Cuối cùng anh cũng được sống một cuộc sống an nhàn, cuối tuần không cần tăng ca mà có thể đi hẹn hò rồi? Trần Vĩ nhất thời cảm thấy, cuộc sống này thật tươi đẹp.

-----

Gần tối muộn, Lục Nhiên theo thói quen dắt Lông Xù ra ngoài đi dạo, cô vừa đi vừa ngâm nga một ca khúc mà mình vô tình nghe được dạo gần đây. 

Bỗng nhiên có một người đàn ông đứng chăn trước mặt cô, người này quần áo chỉnh tề, tay còn mang cặp sách, rõ ràng là một nhân viên công sở gương mẫu.

Tuy là vậy, Lục Nhiên vẫn đề phòng, lui về sau mấy bước. Ngay cả Lông Xù cũng đã ở thế phòng bị.

Người đàn ông thấy con chó trước mặt thật hung dữ, vội lấy từ túi áo khoác ra một tấm danh thiếp, đưa trước mặt cô, nói: 

"Vị tiểu thư này, không biết cô có muốn trở thành người nổi tiếng không? Tôi là quản lý tìm kiếm tài năng của công ty giải trí RM, tên là Dương Mạnh. Công ty chúng tôi là một trong ba công ty giải trí lớn nhất hiện tại, khẳng định có thể giúp cô nổi tiếng."

Người đàn ông này khoa chân múa tay thuyết phục Lục Nhiên một hồi, như hận không thể lập tức chìa hợp đồng ra trước mặt cô mà bắt cô kí vào. Lục Nhiên thấy anh ta nhiệt tình như vậy, cũng không nỡ tạt một gáo nước lạnh, kiên nhẫn đợi anh ta nói xong.

Thật ra cô vốn đã nghĩ đến chuyện gia nhập showbiz, chỉ là hiện tại chưa phải thời gian thích hợp. Kiếp trước cô từ nhỏ đã debut làm ca sĩ, sau đó cứ thế mà phát triển thành một nghệ sĩ toàn năng. Âm nhạc và điện ảnh là niềm đam mê của cô, cũng là công việc cô yêu thích và có sở trường. Nghĩ thế, Lục Nhiên liền bảo với Dương Mạnh rằng cô cần thêm thời gian để suy nghĩ, sau này sẽ liên lạc lại với anh ta.

Dương Mạnh nghe cô nói vậy tuy có chút thất vọng, nhưng cũng biết lấy lui làm tiến, dặn cô nhớ liên lạc lại với anh ta. Dương Mạnh rất tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình, anh ta đã làm công việc này nhiều năm qua. Những người anh ta khai thác và dẫn dắt, nếu không trở thành ngôi sao hạng A, thì cũng là người nổi tiếng có độ nhận diện cao. Dương Mạnh cảm thấy, cô gái này nhất định sẽ làm nên chuyện.

Lục Nhiên chào tạm biệt Dương Mạnh rồi dắt Lông Xù về nhà, chuyện hôm nay đúng thật ngẫu nhiên.

Tiêu Mặc thấy cô đang dắt Lông Xù, vừa đi vừa ngâm nga, xem ra tâm trạng cô rất tốt.

Tiêu Mặc hỏi: "Em về rồi à? Tâm tình không tệ, có chuyện vui gì à?" 

"Sao anh lại ở đây?"

"Hôm nay tan làm sớm, thuận tiện qua xem Lông Xù thế nào."

Lục Nhiên nghe anh nói thì khoé miệng giật giật, Tiêu Mặc mới sáng nay còn qua nhà cô mà? Lại nói, anh ta từ lúc nào thì quan tâm Lông Xù như vậy?

Nghĩ là vậy, nhưng vì tâm trạng đang tốt, Lục Nhiên cũng không thèm tính toán với anh. Cô như thường lệ tắm cho Lông Xù, rồi cho nó ăn bữa tối. 

Tiêu Mặc cũng không làm phiền cô, chỉ ngồi ở sô pha xem ti vi.

Đợi một hồi thấy Lục Nhiên không có ý định đoái hoài đến mình, Tiêu Mặc quyết định phải tăng độ hiện diện của bản thân: "Lục Nhiên, tôi đói."

Lục Nhiên liếc mắt nhìn anh ta, anh ta thật sự tưởng cô là người hầu của anh ta đấy à? Vừa chăm Lông Xù, còn phải chăm thêm anh ta nữa sao?

"Anh đói thì liên quan gì đến tôi. Tiêu tổng, người khác có biết anh thích đi ăn chực ở nhà người khác như thế này không?"

Tiêu Mặc nghe cô nói không những không tức giận, mà còn cảm thấy rất đáng yêu. Tiêu Mặc ra vẻ đáng thương nói:

"Tôi không thích ăn chực nhà người khác, chỉ thích ăn chực nhà em."

Lục Nhiên nghe đến đây thì á khẩu, cô còn nói gì được nữa? Cái ấn tượng cao ngạo lạnh lùng, thích lấy tiền đập người khác ngày đầu gặp mặt của Tiêu Mặc trong lòng cô, bây giờ đã vỡ ầm ầm rồi.

Lục Nhiên tuy tức giận nhưng vẫn tốt bụng lăn vào bếp, ba món mặn một món canh rất nhanh được bày lên bàn. Tiêu Mặc thấy cô tuy không đoái hoài đến mình nhưng vẫn kiên nhẫn xới cơm cho anh, khoé môi không nhịn được cười rạng rỡ. 

Quả nhiên, muốn chiếm được sự chú ý của một người con gái, trước hết mặt phải dày. 

Vậy là Tiêu tổng trầm ổn lạnh lùng trong truyền thuyết đã trở thành một kẻ mỗi ngày đều đi ăn chực nhà người khác.

Những ngày tiếp theo đều trôi qua bình yên như thế, Tiêu Mặc mỗi sáng như thường lệ đến ăn chực bữa sáng, buổi tối lại không quan tâm mặt mũi đến ăn chực bữa tối, anh cũng rất thức thời đảm đương luôn công việc rửa bát. 

Lục Nhiên thấy Tiêu Mặc như thế cũng thầm gật gù, cô vốn không thích rửa bát, bây giờ có người tự nguyện làm thay, cầu còn không được.

-------

Hai tuần nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Ông bà Lục đi công tác cuối cùng cũng trở về, còn đem theo một cô gái. 

Lúc đó Lục Nhiên đang ở trong phòng khách vừa xem ti vi vừa vuốt ve Lông Xù. 

Khi cô nhìn thấy Lục Khả Vân, tuy đã đoán được đây là ai nhưng vẫn tỏ vẻ nhạc nhiên hỏi ông bà Lục một câu, xem như để hoàn thành vai diễn của chính mình. 

Lục Nhiên thầm đánh giá, cô gái trước mắt gương mặt thanh thuần, kiểu nữ chính thanh xuân vườn trường tiêu biểu. Tuy cũng 18 tuổi giống cô nhưng nhìn có vẻ khá trưởng thành điềm đạm.

Ông bà Lục không trả lời câu hỏi của cô vội, sai người đưa Lục Khả Vân lên phòng trước, rồi mới kéo cô vào thư phòng để nói chuyện với cô. Bà Lục cầm tay Lục Nhiên, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

"Nhiên Nhiên à, có chuyện này mẹ nghĩ cần phải nói với con. Tháng trước, cha mẹ nhận được một cuộc điện thoại từ một người lạ, nói rằng con gái ruột của nhà họ Lục chúng ta đang lưu lạc bên ngoài. Lúc đầu chúng ta vốn không tin, nhưng cũng quyết định bay đến thành phố B để làm rõ chuyện này. Sau khi kiểm tra và làm xét nghiệm, mới biết Khả Vân quả thật là con gái ruột của chúng ta, nên mới đón nó về. Nhưng con yên tâm, con sau này vẫn sẽ là con gái của Lục gia chúng ta, không có chuyện gì thay đổi cả."

Bà Lục vừa nói vừa đưa ánh mắt quan sát cô, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần việc cô sẽ phản ứng gay gắt với chuyện này. Điều khiến bà không ngờ là, Lục Nhiên tuy tỏ ra ngạc nhiên, nhưng cũng không khóc lóc náo loạn như trong tưởng tượng của bà. Bà Lục cho rằng cô là vì quá sốc nên mới có phản ứng như vậy.

"Mẹ biết con cần thêm thời gian để tiếp nhận chuyện này, nhưng chúng ta cũng không muốn làm uỷ khuất Khả Vân, dù sao nó cũng lưu lạc bên ngoài nhiều năm, chịu không ít khổ rồi."

"Mẹ, con không sao. Tuy chuyện này thật sự rất bất ngờ, nhưng nếu như mọi chuyện đúng như lời mẹ nói, con không có lý do gì để không chấp nhận nó cả. Mẹ, con đã lớn rồi, hai người đã tính toán nên làm thế nào thì cứ làm như thế đi ạ."

Hai người nghe Lục Nhiên nói, tuy cảm thấy phản ứng của Lục Nhiên có phần khác lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, họ còn nhiều chuyện khác phải lo lắng. Hơn nữa Lục Nhiên đối với chuyện này không phản đối, cũng làm hai ông bà thở phào nhẹ nhõm. 

Ba người rời thư phòng xuống nhà, Lục Khả Vân đã thay đồ đẹp đẽ ngồi đợi họ ở đó. Lục Nhiên gật đầu với cô ta. Lục Nhiên cảm thấy, ánh mắt của vị nữ chính này nhìn cô không mấy thiện cảm, nếu không muốn nói là chán ghét.

"Từ nay hai đứa là chị em rồi, Lục Nhiên, con phải quan tâm em gái nhiều vào nhé!"

"Vâng ạ."

"Khả Vân, đợi vài hôm nữa, ba mẹ sẽ chuẩn bị một bữa tiệc lớn để công bố thân phận của con ra bên ngoài. Những năm qua con chịu nhiều uỷ khuất rồi, sau này chúng ta đều sẽ bù đắp cho con."

Lục Khả Vân khẽ bấm móng tay vào da thịt, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu như nước nói:

"Vâng ạ. Con cảm ơn ba mẹ."

Chiều hôm đó, Lục Nhiên thu dọn một chút đồ đạc của Lông Xù rồi gọi điện thoại cho Tiêu Mặc. Đầu dây bên kia rất nhanh chóng nhấc máy, chất giọng ôn nhu ấm áp:

"Alo, lần đầu tiên em chủ động gọi điện thoại cho tôi. Có chuyện gì sao?"

"Ừm, đúng là có việc. Tiêu Mặc, ba mẹ tôi đã trở về, sắp tới trong nhà có một số chuyện phải lo liệu. Anh có thể đến đón Lông Xù được không? Tôi đợi anh ở trung tâm thương mại lần trước."

Thấy đầu dây bên kia im lặng không nói gì, Lục Nhiên lại khẽ alo một tiếng, chỉ nghe Tiêu Mặc đáp:

"Tan làm tôi sẽ đến."

Sau đó cúp cái rụp. Lục Nhiên không biết Tiêu Mặc lại có chuyện gì, cũng không thèm để tâm, cô vuốt vuốt bộ lông mềm mại của Lông Xù:

"Lông Xù, bây giờ sắp phải trả mày về với chủ nhân của mày rồi, tính ra thì dù sao mày và anh ta đều là những người mà tao thân thiết nhất ở thế giới này. Chỉ sợ sau này cũng không còn nhiều lý do để gặp mặt..."

Lục Nhiên dắt theo Lông Xù đến đợi trước cửa khu trung tâm thương mại, cô như cũ mua cho Lông Xù một cây xúc xích, còn mua thêm hai ly nước vị dâu tây pha bạc hà. Tiêu Mặc rất nhanh đã tới, anh bước ra từ chiếc Audi màu đen, quần tây thẳng thớm, áo vét tuỳ tiện vắt bên tay. 

Giờ phút này, Lục Nhiên bỗng dưng nhận ra, anh và cô, vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau. Trước đây là thế, sau này cũng vậy. Trước đây, anh là nhân vật tồn tại trong một cuốn tiểu thuyết mà cô đọc được, hơn nữa, còn là nhân vật người qua đường. Sau này, anh là một vị tổng tài cao cao tại thượng, mà cô, vốn không phải là tiểu thư Lục gia thật, cô cũng không có ý định ở lại nhà họ Lục, hai người cũng sẽ là người của hai thế giới khác nhau mà thôi.

Lúc Tiêu Mặc đi tới, thấy Lục Nhiên đang ngây ra, không biết lại đang suy nghĩ cái gì, anh gõ đầu cô:

"Nghĩ gì đấy? Sao em lại muốn gặp ở đây?"

"Không có gì, muốn đưa Lông Xù ra ngoài đi dạo lần cuối ấy mà. Nước của anh này!"

Lục Nhiên rất tự nhiên mà đưa ly nước cho Tiêu Mặc, giống như lần đầu họ ra ngoài cùng nhau. Tiêu Mặc đưa tay nhận lấy, trong ánh mắt hiện lên một tia khác biệt. Tuy nhiên anh vẫn tươi cười như đang trêu chọc cô:

"Lần cuối? Em muốn đi đâu xa à?"

Lục Nhiên không trả lời, chỉ kéo tay anh đi về phía quán ăn gia đình phía trước. Cô vốn muốn ăn lẩu, nhưng nhớ lại lần trước Tiêu Mặc ăn rất ít, anh hình như không thích ăn lẩu.

"Anh ăn tối chưa? Cùng ăn đi. Tôi mời."

Tiêu Mặc cảm thấy, hôm nay cô có điểm rất kì lạ, anh rất muốn hỏi cô, rất muốn cô chia sẻ với anh mọi điều. Nhưng lời đến bên miệng vẫn không sao nói ra được, Tiêu Mặc nhất thời cảm thấy, anh rất ghét cái cảm giác này, như thế cô sẽ rời xa anh, như thể cô sẽ trở nên xa cách, như lần đầu hai người gặp nhau vậy.

Hai người rất nhanh đã ăn xong bữa tối, Tiêu Mặc lái xe đưa Lục Nhiên về nhà. Cô bước xuống xe, vuốt vuốt Lông Xù mấy cái, vẫy vẫy tay với Tiêu Mặc rồi đi vào nhà.

Những ngày tiếp theo, cả Lục gia bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc công khai thân phận của Lục Khả Vân. 

Lục Nhiên vẫn như bình thường, lúc ăn cơm vẫn vui vẻ ăn cơm, thỉnh thoảng cùng ông bà Lục và Lục Khả Vân trò chuyện vài câu, không lạnh không nhạt. 

Hầu hết thời gian cô đều dành lên mạng tìm hiểu tình hình giới giải trí hiện tại. Mấy thông tin như công ty giải trí nào tốt, nghệ sĩ nào đang nổi, thể loại âm nhạc như thế nào đang thịnh hành, cô đều đọc qua một lượt.