Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế

Chương 8




Ngày Trần Uẩn Ngọc thành thân là mười hai tháng bốn, cận tết Đoan Ngọ.

Ngày trước lúc ở Tô Châu, mẫu thân sẽ bảo Quế Tâm chuẩn bị lá gói bánh chưng từ sớm, rửa từng lá thật sạch rồi đặt lên nia trúc hong khô, từ trong phòng nàng cũng có thể ngửi được hương thơm tươi mát. Lúc làm bánh chưng, tiểu đệ hay ngồi bên cạnh, vui vẻ nhìn mẹ gói bánh. Nghe nói tay nghề là do ngoại tổ mẫu truyền lại, quả nhiên, cái nào cũng đều rất đẹp, nhưng năm nay không còn thấy được…cũng không được ăn. Đồ ăn trong cung tuy rất ngon nhưng có những thứ không thể thay thế. Trần Uẩn Ngọc thở dài, đột nhiên rất muốn gặp phụ thân, mẫu thân và tiểu đệ.

Thấy nàng buồn buồn không vui, Vân Trúc lo lắng không chú ý làm tay bị thương, liền lấy kim chỉ lại: “Nương nương, hay mai hãy làm túi thơm này tiếp nhé.”

Đại Lương có tập tục,khi đến tết Đoan Ngọ đến thì sẽ làm túi thơm và dây trường thọ, mấy ngày trước thái hậu có nhắc tới chuyện này, bà nói rằng khi Kỳ Huy còn bé rất thích đeo túi thơm, ý nói nàng thân là vợ, nên làm hắn vui vẻ. Trần Uẩn Ngọc thấy cũng không có gì, dù sao lúc rảnh rỗi làm giết thời gian cũng tốt, có điều Kỳ Huy cả ngày không ở đan phòng hoặc thì ở Văn Đức điện, chỉ khi nào dùng bữa mới trở về, về đến cũng không nói với nhau được mấy câu, còn buổi tối thì vừa nằm xuống là lập tức ngủ luôn.

Hai người gặp nhau rất ít, không biết hắn thích kiểu nào, nên nàng không biết may thế nào cho tốt nữa.

Vân Trúc đã nói ngày mai làm thì để mai vậy, Trần Uẩn Ngọc ngáp dài, có hơi ngủ rồi.

Từ lúc vị chủ tử này tiến cung chỉ ăn rồi lại ngủ, hai cung nhân thấy vậy cũng rất lo lắng, ban đầu thái hậu nương nương phái các nàng tới là để trong coi Trần Uẩn Ngọc, sợ nàng trẻ tuổi nóng nảy, lỡ làm chuyện quá phận thì không hay. Mà đến nay, Trần Uẩn Ngọc vẫn luôn rất tuân thủ phép tắc, không hề bị chiều hư, nàng lại vẫn phải dùng dung mạo khuynh thành này để hấp dẫn hoàng thượng, hạ sinh tiểu hoàng tôn, cho nên dù là gương mặt hay cơ thể đều phải giữ gìn cẩn thận.

“Bình hoa trong điện đều trống không, nương nương có muốn cắm hoa không?” Vân Mai đề nghị: “Lúc này đang là tiết giao mùa giữa xuân và hạ, có rất nhiều loại hoa đang nở, trên mặt đất hay ở dưới nước đều đủ cả đấy ạ.”

So với việc chỉ ngắm hoa thì cắm hoa có vẻ vui vẻ hơn, Trần Uẩn Ngọc thấy khá thú vị.

Vân Mai vội vàng đi lấy giỏ trúc và kéo bạc đến.

Trần Uẩn Ngọc cũng từng học cắm hoa đôi chút, phụ thân là người tao nhã nên rất thích thư pháp, thích đi du xuân, trên đời này có thú vui gì phận nàng đều thích. Tổ mẫu từng nói lúc trẻ phụ thân bỏ bê bài vở, không có chí cầu tiến bằng đại bá, nên đến ba mươi tuổi mới được thăng từ huyện lệnh lên viên ngoại lang, đi vào kinh thành.

“Ta đã đọc “Hoa kinh”, hoa còn được chia thành cửu phẩm cửu mệnh, bây giờ là tháng tư, vậy hái loại tứ phẩm lục mệnh đi, các ngươi giúp ta tìm mấy loại hoa này nhé.” Nàng hơi nghiêng đầu nói: “Dạ hợp, mộc lan, tường vi, hải đường, hoa hạnh, phù tang, hoa lê…”

Vân Trúc, Vân Mai tuân lệnh, đi ra ngự hoa viên tìm kiếm xung quanh.

“Ở đây có thu hải đường đấy ạ.” Vân Trúc nói.

Trần Uẩn Ngọc đi về phía tiếng nói, cầm kéo cắt năm đóa hải đường trắng xuống, hoa không có mùi thơm nhưng cực kỳ tươi đẹp lung linh, khiến người yêu thích, nàng không kiềm lòng được cầm lên cọ cọ vào gò má, vô cùng thích thú.

Váy dài tung bay, cả người nàng lộng lẫy rực rỡ, đứng ở trong vườn tựa như tiên hoa, lấn áp cả sắc xuân. Tưởng Thiệu Đình đứng ở phía xa, cảm thấy sắp không thở nổi nữa, kinh ngạc xao xuyến y như ngày gặp nàng ở sườn núi.

Hắn không kiềm chế được đi tới.

Tiếng bước chân mạnh mẽ, dải tua đỏ ở trường kiếm bên hông tung bay trong gió, tư thế oai hùng làm người ta khó mà chán ghét được. Sau khi tiến cung Trần Uẩn Ngọc chưa từng gặp lại hắn, lần này gặp được một khuôn mặt quen thuộc nên cảm giác rất thân thiết.

Tưởng Thiệu Đình thi lễ với nàng: “Hôm nay nương nương có nhã hứng tới hái hoa sao?”

Nàng nói: “Đúng vậy, biểu ca, sao huynh lại ở đây?”

Giọng nói trời sinh ngọt ngào, sóng mắt lưu chuyển như nước mùa thu, Tưởng Thiệu Đình nghĩ đến chuyện hôm đó ở phòng trữ rượu, trong lòng biết nàng vẫn còn trong trắng liền cảm thấy vui mừng không nói nên lời, cười đáp: “Cấm quân phòng hộ hoàng cung, tất nhiên phải tuần tra ở đây rồi.”

“Thì ra là vậy, biểu ca cực khổ rồi.” Nàng quay người lại đi tới mấy khóm hoa, không quấy rầy hắn tuần tra.

Nhưng Tưởng Thiệu Đình vẫn không rời đi.

Vân Trúc khó hiểu nhìn hắn.

Thấy nàng ta có ý thúc giục, Tưởng Thiệu Đình híp mắt, nói nhỏ: “Ta hiếm khi gặp biểu muội nên nói chút chuyện cũ thôi, ngươi có việc gì thì cứ làm đi… Không cần để ý tới ta, nếu hầu hạ hoàng hậu nương nương không tốt, để thái hậu biết được coi chừng cái đầu ngươi đó.”

Câu cuối cùng gần như là uy hiếp, sắc mặt Vân Trúc biến đổi không dám nhìn nữa.

Tào quốc công là đệ đệ ruột của Ngô thái hậu nên Ngô Thái hậu rất dung túng ông ta. Mà tâm phúc của Tào quốc công chính là cha con Tưởng gia, hai người họ nắm giữ binh quyền trong tay, nghe nói trong cung này khắp nơi đều là tai mắt của Tào quốc công, thì một nô tỳ bé nhỏ như nàng làm sao dám đắc tội, đến lúc đó người chết nhất định sẽ là nàng.

Vân Trúc ngoan ngoãn cúi đầu xuống, khóe miệng Tưởng Thiệu Đình nhếch lên.

Trần Uẩn Ngọc thấy hải đường đã đủ nhiều, nghe Vân Mai bên kia có tường vi liền đi tới, nhưng mới vừa cắt một nhát thì những cái gai nhọn trên cành tường vi khô đã làm tay áo nàng rách một, Trần Uẩn Ngọc kêu lên: “Tay áo ta… Hoa này cũng thật là lợi hại.”

“Để vi thần cắt hoa tường vi cho nhé.”

Tưởng Thiệu Đình đi tới, rút trường kiếm bên hông ra, Trần Uẩn Ngọc vội vàng tránh sang bên cạnh, chỉ thấy thanh kiếm kia lúc lên lúc xuống tạo thành một cơn gió lớn, những cánh hoa bốn phía bay lên theo gió, cuối cùng hắn vung cổ tay một cái,đưa hơn mười đóa tường vi trên mũi kiếm tới trước mặt.

Sự sắc bén bức người khiến Trần Uẩn Ngọc lùi về sau một bước.

Hù dọa nàng rồi, Tưởng Thiệu Đình cong môi cười, đưa tay lấy mấy đóa tường vi xuống: “Như thế này đã đủ chưa?”

Vừa rồi kiếm pháp của hắn quả thật rất tuyệt diệu, Trần Uẩn Ngọc thấy mà giật mình, chưa lấy lại tinh thần, chỉ lẩm bẩm: “Đủ rồi… Đa tạ biểu ca.”

“Có thể làm việc cho nương nương là vinh hạnh của vi thần.”

Hắn cùng lắm chỉ mới vừa hai mươi, đang tuổi hết sức ngông cuồng mạnh mẽ, lúc Trần Uẩn Ngọc chưa phải là người của hoàng đế, hắn vốn có nhiều cách giành lấy sự ái mộ của nàng, thế nhưng không biết thế nào lại bị thái hậu giành trước, trong lòng hắn cũng từng cảm thấy bực bội, nhìn thấy nàng là trong lòng lại tức giận, nhưng không ngờ Kỳ Huy lại không chạm vào nàng, lửa giận trong lòng hắn càng cháy mạnh hơn.

Dù sao nam nữ vẫn có khác biệt nên Trần Uẩn Ngọc không đưa tay ra nhận mà bảo Vân Mai nhận thay.

Tặng hoa không thành, Tưởng Thiệu Đình có chút thất vọng, trong lòng như bị mèo cào, nhìn thấy nàng xinh đẹp đứng gần mình trong gang tấc, hắn khát khao muốn đưa tay ôm nàng vào lòng, nhưng lúc này vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, hắn xoay người lui về sau, trong lòng âm thầm sôi sục.

Trong ngự hoa viên nhiều loại hoa rực rỡ tươi đẹp, song muốn tìm đủ loại cũng không dễ dàng, đến khi tìm đầy đủ các loại hoa thì cũng đã mất hơn nửa canh giờ.

Vân Mai cười nói: “Nương nương, đến giờ ăn tối rồi

Đang tải...

ạ.”

“Vậy trở về thôi.” Trần Uẩn Ngọc gật đầu, nhìn cái giỏ đầy hoa khá hài lòng.

Đám người đi trở về.

Thấy các nàng muốn đi, Tưởng Thiệu Đình lại đi theo bảo hộ, Trần Uẩn Ngọc khó hiểu nói: “Ta trở về Duyên Phúc cung.”

Chắc không phải đi cùng đường chứ?

“Vi thần cũng đi tuần ở gần đó, nương nương không cần để ý tới.”

Cấm quân chia thành nhiều loại, có kim ngô tiền vệ, vũ lâm tả vệ, phủ vệ quân, phủ quân tiền vệ … Trần Uẩn Ngọc không rõ Tưởng Thiệu Đình làm thống lĩnh quản lý cấm quân nào, nhưng nghĩ đến lần trước mình vào cung cũng là do hắn hộ tống nên không để ý nữa, chậm rãi rời đi.

Ngày xuân gió lớn, váy sam bị thổi về phía sau khiến vòng eo nhỏ của nàng hiện rõ mồn một, giống như cành liễu thướt tha bên bờ sông,, ánh mắt Tưởng Thiệu Đình dừng lại trong khoảnh khắc rồi dời lên, thấy chiếc cổ thon dài trắng nõn, vành tai xinh xắncùng đôi khuyên trân châu lắc lư trên tai nàng, trái tim hắn cũng như lắc lư theo.

Yết hầu hắn chuyển động, miễn cưỡng quay đầu đi.

Ra khỏi ngự hoa viên một đoạn đã đến Duyên Phúc cung, nơi ở của hoàng hậu những người không có nhiệm vụ không được vào, Tưởng Thiệu Đình đành phải dừng lại.

Trần Uẩn Ngọc đi vào sân, trong lòng suy nghĩ bữa tối nên ăn gì, khi đi qua cửa thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, nàng quay đầu lại, thì ra là Trường Thanh. Hắn đang cầm chiếc ô màu vàng sáng che ánh mặt trời rực rỡ ngày xuân, mà đứng dưới tán ô là Kỳ Huy, trong bóng tối, gương mặt tái nhợt của hắn đẹp như ngọc, một vẻ đẹp lạnh băng.

Trần Uẩn Ngọc tiến lên hành lễ: “Thần thiếp gặp qua Hoàng Thượng.”

Kỳ Huy tới Duyên Phúc cung dùng bữa, không ngờ lại gặp Trần Uẩn Ngọc ở đây, chắc nàng vừa từ ngự hoa viên về, phía sau,Vân Trúc đang xách giỏ trúc đựng đầy hoa, đủ màu đủ sắc. Hắn nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi trên tà váy sam của Trần Uẩn Ngọc, đó là chiếc váy mềm mại màu xanh nhạt, mặc lên người trong duyên dáng như tiên, chỉ là không biết tay áo bên phải bị làm sao mà sợi tơ hơi lộn xộn, có chỗ còn bị rách.

Một chiếc váy đẹp như vậy lại bị hỏng, Trần Uẩn Ngọc cũng thấy tiếc, vội vàng giải thích: “Là bị gai tường vi đâm phải, thiếu chút nữa tay thiếp cũng bị thương, may mà có biểu ca thay thiếp…”

“Biểu ca?” Kỳ Huy nhíu mi.

Trong hoàng cũng còn có biểu ca của Trần Uẩn Ngọc sao? Vừa suy nghĩ, Kỳ Huy liền nhớ tới người mình vừa thấy cửa điện, tựa như hắn ta đã đứng một lúc lâu, bóng lưng anh tuấn, uy phong lẫm liệt, chính là kẻ ỷ vào việc trong tay nắm hơn ngàn cấm quân, nên hống hách lộng hành ở trong cung.

“Tưởng Thiệu Đình?” Giọng Kỳ Huy lạnh lẽo.

“Đúng vậy, chính là huynh ấy.” Trần Uẩn Ngọc cười nói: “Không ngờ kiếm pháp của huynh ấy tốt như vậy, còn dùng kiếm hái hoa giúp thiếp nữa.”

Hổ phụ không sinh khuyển tử, trên thực tế,, từ xưa tới nay có rất nhiều hổ phụ sinh khuyển tử, nhưng Tưởng Thiệu Đình cũng hậu sinh khả úy, võ nghệ xuất chúng, người như hắn lại rảnh rỗi giúp nàng hái hoa sao? Khi không lại xum xue nịnh bợ… Kỳ Huy nhớ ra hôm Trần Uẩn Ngọc vào cung là do Tưởng Thiệu Đình hộ tống, chẳng lẽ ở ngoài cung bọn họ đã sớm quen biết, cho nên màng mới có thể thân thiết gọi hắn là biểu ca? Kỳ Huy thản nhiên nói: “Biểu ca cái gì, Tưởng gia của hắn với Trần gia của dùng tám cái sào tre cũng đánh không tới, chỉ vì mẫu hậu nên mới có chút quan hệ thôi.”

Nghe ra hắn có ý không vui, trong đầu Trần Uẩn Ngọc thầm nghĩ, cách gọi biểu ca là do Tống ma ma dạy nàng gọi, bà ấy nói Tưởng Thiệu Đình là thống lĩnh cấm quân, sau khi vào cung hi vọng có thể được hắn trợ giúp, nên nàng mới nghe theo, nàng vốn cũng không quan tâm, gọi là gì cũng được.

“Vậy sau này thiếp không gọi hắn là biểu ca nữa.” Cũng không phải chuyện gì to tát, Trần Uẩn Ngọc nói: “Dù sao Tống ma ma cũng không ở trong cung, sẽ không quản được thiếp.”

Kỳ Huy nói: “Là do Tống ma ma nói nên nàng mới gọi hắn là biểu ca sao? Trẫm còn tưởng …” Ánh mắt hắn khẽ động: “Nghe nói Tưởng Thiệu Đình là con rể quý trong miệng các phu nhân ở kinh thành, dáng vẻ đường đường…”

“Vậy cũng không đẹp trai bằng hoàng thượng.” Trần Uẩn Ngọc nói, rất thật lòng.

Kỳ Huy ngẩn ra, vốn dĩ muốn dò xét xem thái độ của nàng đối với Tưởng Thiệu Đình thế nào, kết quả nàng lại nói một câu như vậy.

Hắn khẽ cong môi cười, đôi mày giãn ra, trông tựa như tuyết ngày đông tan chảy, băng trên hồ vỡ ra, Trần Uẩn Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt này của hắn, hắn chỉ luôn cười nhạt, cười nhạo hoặc mỉm cười, dường như trên đời này không có chuyện đáng để vui mừng, nhưng giờ khắc này, nụ cười của hắn lại như ánh trăng trong đêm đen.

Hờ hững, nhưng lại rất dịu dàng.

Nàng ngẩn ngơ ngắm nhìn, trong đầu thầm nghĩ nếu hoàng thượng có thể khỏi bệnh thì nhất định sẽ là đệ nhất mỹ nam của Đại Lương.

Ánh mắt nàng cố định trên mặt hắn, trong trẻo như gương,Kỳ Huy bất giác mím môi ngẩng đầu lên, chỉ là một lời khen ngợi thôi, sao mình lại cảm thấy vui như vậy? Thật là… Hắn thầm buồn bực, suýt nữa thì bị cái miệng ngọt ngào của nàng lừa gạt rồi!