Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế

Chương 22




Lúc này, tâm tình Ngô thái hậu rất u ám, đầu đau như muốn nứt ra. Bà vừa nhận được mật thư của Nguỵ quốc công, nói Kim quốc xâm phạm biên quan, đề nghị thái hậu điều binh cứu viện, nhưng hai mươi vạn binh mã đã cấp cho ông ta rồi, chỉ còn lại ba đại doanh, nếu điều đi hết thì sao có thể đảm bảo được sự an toàn của kinh thành?

Bởi vì chuyện này mà năm mới cũng không được vui, lý ra chuyện Kỳ Huy viên phòng sẽ làm bà vô cùng vui vẻ, kết quả lại bận sứt đầu mẻ trán. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, trong lúc bà còn đang nghĩ biện pháp thì đột nhiên lại truyền tới một tin dữ, tối qua khi Thái Dung đi ngắm hoa đăng thì bị ám sát!

Ngô thái hậu vô cùng sợ hãi: “Bây giờ thế nào rồi?”

“May là không bị bắn trúng chỗ nguy hiểm.” Cẩm y vệ bẩm báo.

“Mau phái thái y đến đó xem, nhất định phải đảm bảo Thái đại nhân vô sự!”

Một tiểu hoàng môn lên tiếng tuân lệnh.

Ngô thái hậu hít thở sâu, mở miệng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao Thái đại nhân lại bị ám sát? Có bắt được thích khách không?”

“Hồi bẩm nương nương, còn chưa bắt được thích khách, có điều tìm thấy ám khí rồi ạ.” Cẩm y vệ lại nói, “Theo thuộc hạ thấy, ám khí này được chế tạo rất kì công, giống như được làm từ thợ thủ công trong quân đội, thường thấy trong ba đại doanh, đô đốc phủ…”

Sắc mặt Ngô thái hậu trầm xuống.

Lúc này hổ phù kỵ binh của ba đại doanh đang trong tay Tào quốc công, đô đốc phủ thì càng không cần nói tới, đô đốc Tưởng Phục chính là anh vợ của Tào quốc công. Chẳng lẽ lại là đệ đệ tốt của bà phái người đi ám sát Thái Dung? Phải rồi, chắc chắn là ông ta, lần trước bà cắt chức Hoàng Ngôn Ninh, thu hồi mười vạn binh mã nên ông ta nhất định đã ghi hận trong lòng, vì vậy mới muốn diệt trừ Thái Dung trả thù bà! Ngô thái hậu tức run người, nghiến răng nói: “Đi điều tra hành tung của Ngô Thuận đêm nay cho ta!”

Cẩm y vệ tuân lệnh rời đi.

Thường Bính dâng trà cho Ngô thái hậu, nhẹ giọng nói: “Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi ạ, sao quốc công gia lại làm chuyện hồ đồ như ám sát Thái đại nhân vậy được? Ai cũng biết, người rất trọng dụng Thái đại nhân, bây giờ may mà ông ấy không sao. Nhiều tấu chương thế này, người không giải quyết xuể thì đều giao cho quốc công gia đấy thôi. Chẳng phải nô tài nhiều chuyện nhưng quốc công gia có tài trị thế, lại ra trận biết bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì mà không biết, sao có thể làm ra mấy chuyện này được.”

Lời này nghe như khuyên nhủ, nhưng lại càng thêm dầu vào lửa, Ngô thái hậu ném vỡ chén trà: “Vô pháp vô thiên, đúng là coi trời bằng vung mà! Ta thật không ngờ hắn lại làm khó dễ ta! Mẫu thân mất sớm, một tay ta nuôi nấng hắn, ta dạy hắn biết chữ, làm y phục cho hắn…” Mấy chục năm huyết mạch thân tình, hắn không quan tâm sao? Có cần phải bức bách bà đến vậy không?

Tuy hắn từng cứu mạng bà, nhưng những năm qua bà đối xử với hắn còn chưa đủ tốt sao? Vậy mà nay vừa mới thu lại một chút hắn đã không thể nhẫn nhịn!

Thấy Ngô thái hậu thở hổn hển, Thang ma ma bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương, người phải chú ý thân thể, đừng tức giận, nếu không sẽ càng không thể nghĩ ra cách.”

Thường Bính nói: “Nương nương, việc đã đến nước này, tức giận cũng vô dụng, người nên nghĩ kế sách gì đó mới được.”

“Ừ, thật sự nên như vậy.” Ngô thái hậu tỉnh táo lại, đặt tay lên bàn: “Nhưng ta phải làm sao mới có thể đối phó với hắn được, hắn có binh quyền trong tay, có phủ đô đốc chống lưng, ba đại doanh trong cung cũng có người của hắn. Nếu biết trước như vậy ta đã không tín nhiệm hắn. Mà nay, sao ta có thể lấy lại binh quyền được? Hay là xuất binh vô cớ.”

“Nương nương, sao có thể xuất binh vô cớ được? Quốc công gia chẳng phải vừa xin người cứu viện sao, nương nương, Nguỵ quốc công trời sinh hiếu thắng, nếu không phải bị dồn đến bước đường cùng thì sẽ không viết phần cấp báo này, nếu Đảo Mã quan thật sự bị Kim quốc chiếm…” Giọng Thường Bính run rẩy: “Tuy nô tài là người kinh thành, chưa từng rời xa nơi này nhưng cũng nghe nói Đảo Mã quan là nơi trọng yếu, trăm năm trước không phải Ngoã Thứ cũng từ Đảo Mã quan một đường đánh đến kinh đô, bắt hoàng đế làm con tin hay sao?”

Mồ hôi trên trán Ngô thái hậu chảy xuống, tiên đế để bà giám quốc, bà không thể làm dân mất nước, tương lai còn mặt mũi nào đi gặp ông ấy? Đảo Mã quan không thể mất!

Nhưng mà bây giờ bà phải bàn bạc với ai đây, Tào quốc công không thể tin, Thái Dung bị ám sát, mà dựa vào trí thông minh của Thái Dung, ông ta nhất định đã biết được chủ mưu. Trong lòng Ngô thái hậu hiểu, bây giờ hai người này đã có thù, nếu hỏi ý mấy quan viên phe Thái Dung thì sẽ không thể khách quan.

Thường Bính mắt đảo quanh: “Nương nương, người thấy Trần Hiền – Trần đại nhân thế nào?”

Trần Hiền là tả thị lang bộ binh, người này văn võ song toàn, chính trực ngay thẳng, rất được Nguỵ quốc công tán thưởng, Ngô thái hậu nhớ tới tấu chương hắn viết, quả thật rất thanh liêm, xứng đáng làm rường cột nước nhà, vả lại tính tình không kiêu ngạo xiểm nịnh. Tào quốc công bất tài, Thái Dung cũng khó mà mua chuộc, Trần hiền này đúng là người tốt nhất. Ngô thái hậu nghĩ một lúc rồi vội lệnh Thường Bính bí mật đi truyền lời.

Rất nhanh, Trần Hiền nhân lúc đêm tối vào cung.

Ngô thái hậu đưa mật thư cho hắn xem: “Trần đại nhân, ngươi có cao kiến gì không?”

Bút pháp của Nguỵ quốc công rồng bay phượng múa, rất có khí thế, Trần Hiền đương nhiên nhận ra, hắn đọc kỹ rồi trầm ngâm nói: “Nương nương, theo vi thần thấy nên lập tức đồng ý xuất binh.” Hắn quỳ xuống, “Vi thần nguyện ý dẫn binh đến Đảo Mã quan, nghênh chiến Kim quốc, cam đoan với nương nương sẽ bảo đảm bình an của kinh thành!”

Nhưng ba đại doanh là lá chắn cuối cùng của kinh thành, Ngô thái hậu vẫn hơi do dự.

Biết bà đang nghĩ gì, Trần Hiền đề nghị: “Nương nương chỉ cần điều cho vi thần kỵ binh, còn ba đại doanh cứ giữ lại kinh thành… Phủ Đô đốc cũng có thể điều binh.”

Ngô thái hậu bừng hiểu ra, kỵ binh và đô đốc phủ đều là người của Tào quốc công, nếu điều đi sẽ có thể làm suy yếu thế lực của hắn.

Trần Hiền thấy thái hậu dao động, lại hạ thêm một liều thuốc mạnh: “Vi thần vừa biết chuyện của Thái đại nhân, nương nương, hôm nay Thái đại nhân có thể giữ được tính mạng cũng là giữ lại một con đường cho nương nương, mong rằng nương nương đừng do dự nữa, nếu không e rằng sẽ để lỡ mất cơ hội.”

“Thế là ý gì?”

“Nương nương hãy nghĩ xem, thích khách lại ám sát Thái đại nhân là để làm gì? Vì sao lại chọn lúc này? Chẳng lẽ không sợ nương nương nổi giận sao?”

Những lời này giống như con dao sắc bén đâm vào trong lòng bà, Ngô thái hậu chấn động, không khỏi sợ hãi! Sau khi gi3t ch3t Thái Dung có phải sẽ đến phiên bà hay không? Bàn tay bà trong tay áo run rẩy, tuy đã biết đệ đệ sẽ không làm chuyện vô ích, hôm nay giết Thái Dung sẽ phải gánh chịu hậu quả nhưng hắn không hề e ngại, có thể thấy là hắn có hậu thuẫn. Vậy mà bà vẫn cứ mơ hồ do dự, Tào quốc công cũng đã sớm chuẩn bị long bào, không phải là vì muốn làm hoàng đế sao? Vậy hắn ắt phải loại bỏ tảng đá chắn đường là bà rồi!

Nhận ra tình thế đã vô cùng cấp bách, Ngô thái hậu nói: “Ngươi có chủ ý gì?”

“Xin nương nương hạ chỉ, cho vi thần dẫn cẩm y vệ tới phủ Tào quốc công, yêu cầu quốc công giao hổ phù ra.” Trần Hiền nhắc nhở, “Mặt khác, xin nương nương điều động một số binh mã vào cung, trông coi cấm quân, không cho phép bất cứ kẻ nào ra khỏi cung. Nếu làm được hai điều này, đảm bảo kinh thành sẽ bình an.”

Mắt Ngô thái hậu sáng lên, kế này rất khả thi, vì vậy bà lập tức hạ lệnh.

Trần Hiền nhận được ý chỉ, liền tức tốc rời cung.

Trên đường đi, hắn đi thoáng qua long liễn của Kỳ Huy và Trần Uẩn Ngọc, hai người họ ngồi trên long liễn cười cười nói nói. Trần Hiền gấp gáp làm việc, dường như không chú ý tới Kỳ Huy, chỉ khi bị xe ngựa bị chặn lại, hắn mới dừng một chút rồi lại nhanh chóng rời đi.

Trần Uẩn Ngọc thấy thế, kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Tối rồi mà lại có quan viên vào cung.”

“Sao trẫm biết được, vừa rồi trẫm đã cùng nàng…”

Mặt Trần Uẩn Ngọc đỏ lên, cắn mạnh môi nói: “Hoàng thượng, hình như có chuyện lớn đấy, còn có cẩm y vệ… Chàng thật sự không có chút hứng thú nào sao?”

“Nếu trẫm có hứng thú thì còn rảnh rỗi cùng nàng thả đèn sao?”

Trần Uẩn Ngọc cạn lời. Đúng là đồ hôn quân, chỉ biết vui chơi.

Thấy nàng nhăn mày, Kỳ Huy nhếch môi cười, thản nhiên nói: “Nàng không thích trẫm thế này sao?”

Nụ cười của hắn thật đáng ghét, Trần Uẩn Ngọc lắc đầu: “Thật ra thiếp cũng quen rồi.” Nàng quả thật đã hơi quen, ban đầu còn có chút không cam lòng và khổ sở, về sau thì lo lắng rồi dần chấp nhận, Bây giờ nàng chỉ sợ hắn chết, làm sao có thể nói không phải quên được?

Hôm nay hắn dẫn nàng đi thả đèn khổng minh, vui vẻ không gì bằng! Xem ra mình cũng thật kỳ lạ, tự nhiên

Đang tải...

lại nguyện ý ở cùng với hôn quân, Trần Uẩn Ngọc không kìm được thở dài.

Kỳ Huy mỉm cười.

… … …

Ám sát Thái Dung thất bại, Tào quốc công không thể nuốt nổi cơn giận này, thật sư đáng giận, Thái Dung này làm đầu óc tỷ tỷ nhà mình mê muội, một lòng tin tưởng hắn, lại còn dám tranh quyền đoạt thế cùng mình. Đáng chết! Đáng chết trăm lần mà! Vậy mà hôm nay không thể gi3t ch3t lão hồ ly này. Tào quốc công nâng ly rượu lên uống một ngụm.

Lúc này, một tuỳ tùng hoang mang chạy vào, giọng nói run rẩy: “Quốc công gia, Trần đại nhân dẫn binh xông vào phủ, chúng tiểu nhân ngăn cản, nhưng hắn lại rút kiếm chém người, hiện đã giết mười mấy hộ vệ, chúng tiểu nhân không ngăn được…”

Trong lòng Tào quốc công kinh hãi, cầm kiếm trên giá xông ra ngoài, nhưng vừa đến sân viện lại thấy bên ngoài một đội cẩm y vệ đông nghịt, ngay cả đầu tường cũng có người đứng. Ông ta lập tức hiểu ra tình cảnh hiện tại, cẩm y vệ bao vây phủ đệ rồi!

Nếu như ông ta phản kháng, hôm nay nhất định đầu  rơi.

Không ngờ người tỷ tỷ này của hắn lại cương quyết như vậy, nhưng từ bao giờ bà ta lại có bản lĩnh lớn như vậy? Hôm nay coi như Thái Dung không chết thì bà ta cũng nên hoảng loạn mất phương hướng, chứ tuyệt đối không thể nghĩ ra biện pháp trấn áp ông ta nhanh như vậy được.

Trong lòng Tào quốc công giận tím gan tím ruột, nhưng dù sao ông ta cũng đã tung hoành quan trường nhiều năm, hiểu rõ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ông ta cười ha ha, vứt kiếm xuống đất, nói: “Chẳng biết Trần đại nhân tới đây có chuyện gì sao, phải dùng thế trận lớn như vậy? Ngô mỗ chiêu đãi không chu đáo rồi, nên mời Trần đại nhân uống trà mới phải…”

“Không cần, hôm nay Trần mỗ tới đây là vì hổ phù trong tay quốc công gia.” Trần Hiền thản nhiên nói, “Kỵ binh của Kim quốc đã tới gần Đảo Mã quan, chẳng biết quốc công gia đã nghe nói chưa? Mà nay nhu cầu cấp bách, cần binh mã chi viện, xin Tào quốc công đem hổ phù giao ra để Trần mỗ lĩnh binh đến Đảo Mã quan đẩy lùi quân Kim quốc!”

Tào quốc công híp mắt.

Trước đó không lâu hắn tra ra hành tung của Ngụy quốc công, lão gia vô dụng kia ở bên ngoài chinh chiến nhất định bị quân phản loạn đánh cho thất linh bát lạc, bản thân cũng bị thương, phải để nhi tử Dương Lăng của hắn làm chủ soái dẫn quân đi Đảo Mã quan, vậy mà còn có mặt mũi xin viện binh!

Có điều nghe nói Kim quốc rất dũng mãnh, cũng khó trách tỷ tỷ ông sợ vỡ mật, lo Kim quốc đánh tới kinh thành, nên dùng biện pháp này thúc ép hắn giao ra binh quyền, để đi cứu viện Nguỵ quốc công… Cũng được, Nguỵ quốc công đã thất bại, ông điều binh mã của mình qua, sau khi đẩy lùi quân Kim thì sẽ thuận thế tiêu diệt toàn bộ thủ hạ của Nguỵ quốc công, sau đó đánh về kinh thành, nội ứng ngoài hợp cùng hai cha con Tưởng Phục, có lẽ tốt hơn!

Dù sao lúc này cũng không còn biện pháp nào khác, nếu không đưa hổ phù thì Trần Hiền chắc sẽ không bỏ qua cho mình, thật không biết sao tỷ tỷ lại giao việc cho người này! Tào quốc công cười lạnh, xoay người đi vào trong phòng lấy hổ phù ra, giao cho Trần Hiền: “Ngô mỗ chúc Trần đại nhân chiến thắng trở về!”

Trần Hiền nhận lấy, lưu lại một vài cẩm y vệ canh giữ ở phủ Tào quốc công, sau đó suốt đêm đi đến doanh trại.

Mặc dù họ là người của Tào quốc công, nhưng khi Trần Hiền lấy hổ phù ra thì đỗng nghĩa Tào quốc công đã hàng phục. Tưởng Phục tuy kinh động, nhưng phủ Tào quốc công có nhiều cẩm y vệ canh giữ như vậy, nhất thời hắn cũng không nghĩ ra đối sách khác, vì nếu bây giờ xuất thủ thì người đầu tiên gặp nạn chính là Tào quốc công, hắn không thể mặc kệ tính mạng của muội phu mình, nên đành để Trần Hiền dẫn một phần binh mã của phủ đô đốc đi.

Về phần doanh trại kỵ binh ở ngoài thành, vì cách quá xa nên càng không biết tình huống bên trong thành, chỉ cho rằng Tào quốc công đã xảy ra chuyện, lại bị cẩm y vệ áp chế nên đành theo Trần Hiền ra khỏi thành đến Đảo Mã quan.

Khói bụi cuồn cuộn, tiếng vó ngựa ầm ầm.

Nguỵ quốc công đứng trên sườn núi, khẽ mỉm cười nhìn cảnh tượng phía xa, xem ra binh mã đã được rút khỏi thành, cho dù bọn họ có âm mưu tính toán gì thì bây giờ cũng quay đầu lại không kịp nữa rồi.

Tới nơi, đúng lúc gặp được binh mã của Vũ Hữu Niên.

Mà lúc này đã đến phiên ông hành động.