Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế

Chương 18




Ánh mắt nàng trong suốt, không hề chớp mắt nhìn mình, không giống như đang nói đùa.

Kỳ Huy nói: “Đừng đến quấy rầy trẫm.”

“Sao lại quấy rầy chứ.” Trần Uẩn Ngọc biết hắn không cho phép nên thuyết phục, “Thiếp sẽ ngủ trong chăn của mình, chỉ chuyển lại gần hơn một chút để tựa vào đầu hoàng thượng thôi.”

Kỳ Huy liếc nhìn nàng.

Nàng chỉ mặc trung y, mùa này trung y còn rất mỏng, nàng quỳ bên cạnh hắn, hơi khom người, vòng một đầy đặn, vòng hai mảnh khảnh, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta nghĩ miên man, nàng còn muốn nằm gần như vậy, chẳng biết có chủ ý gì nữa? Lẽ nào vừa rồi thái hậu bảo nàng sao, không thể nào.

Hắn hỏi: “Rốt cuộc nàng muốn làm gì?”

Nghe vậy, Trần Uẩn Ngọc không kiềm lòng được nói lí nhí: “Thái y vừa nói, bên cạnh hoàng thượng không thể không có người, tuy rằng thiếp và ngài nằm cùng giường nhưng khoảng cách hơi xa, còn cách một cái chăn nữa, thiếp hoàn toàn không thể biết hoàng thượng có ổn hay không, cũng không nghe được âm thanh gì, nên thiếp muốn nằm gần một chút.”

“Hoàng thượng, được không ạ?” Nàng thỉnh cầu.

Kỳ Huy không nói gì.

Trong điện nhất thời yên tĩnh, không khí dường như ngừng lại, chỉ có tiếng côn trùng kêu bên ngoài.

Một lát sau, hắn mới thản nhiên nói: “Nàng sợ tối nay trẫm chết sao?”

Câu này quá xui xẻo, Trần Uẩn Ngọc không dám nói thật, nên chỉ cúi thấp đầu, cắn môi.

Kỳ Huy đột nhiên khẽ cười.

Giọng cười này hơi kỳ lạ, không nói rõ là vì sao như có chút thê lương và tự giễu, Trần Uẩn Ngọc rụt vai lại, thấy hơi hối hận về những lời nói của mình, ngộ nhỡ chọc giận Kỳ Huy chẳng biết sẽ như thế nào đây, dù sao hắn cũng là một người hỉ nộ thất thường, tuy rằng gần đây biểu hiện không tệ nhưng thực chất bên trong vẫn là một hôn quân.

Trần Uẩn Ngọc đang miên man suy nghĩ thì nghe Kỳ Huy nói: “Trẫm cho phép nàng đấy.”

Giọng nói kia ôn hoà đến bất ngờ làm nàng nhất thời vô cùng vui sướng, lập tức xoay người lấy gối tới, nằm sát bên Kỳ Huy. Chỉ là nàng vừa mới nằm xuống, còn chưa kịp đắp chăn đã bị hắn d3 xuống rồi hôn lên môi, vô cùng dịu dàng, dịu dàng hơn bao giờ hết.

Hắn nhẹ nhàng chạm cánh môi nàng, nhẹ nhàng mut vào, dường như sợ làm nàng đau.

Giống như phiêu đãng trong dòng nước ấm áp, trái tim nàng run rẩy, thân thể cũng dần dần mềm nhũn, từ từ, nàng cảm nhận được hắn không ngừng hôn lên môi nàng, hôn lên cả mắt nàng, mũi nàng, thậm chí còn di chuyển xuống cổ nàng. Trần Uẩn Ngọc chợt run rẩy, nàng không biết sao cơ thể lại ngứa ngáy như vậy, môi lưỡi hắn dán lên rồi hôn quanh cổ nàng làm cả người nàng đều đang run lên, nàng cuộn người lại run run nói: “Hoàng thượng, đừng…”

Giọng nói yêu kiều ngọt ngào, chui vào trong tai, gõ vào tim làm duc v0ng của hắn dần vọt lên tới đỉnh điểm, Kỳ Huy nhìn chằm chằm thân thể đang cuộn lại của nàng, phát hiện mình đã làm chuyện sai lầm. Vốn dĩ ở trên giường hắn luôn rất quy củ, ngủ tách ra, chưa bao giờ chạm vào nàng, ban ngày thân mật nhất cũng chỉ hôn môi, nhưng vào giờ khắc này, chẳng phải đơn giản như vậy nữa.

Hắn muốn nàng.

Hắn muốn không quan tâm gì nữa mà muốn nàng, nhưng… thời cơ chưa thích hợp, sức khỏe cũng chưa được, muốn nàng thì hậu quả sẽ khó mà lường được, hắn cắn răng xoay người nằm xuống, ngây ngẩn nhìn lên nóc màn trướng.

Cả người hắn rất khó chịu, so với bị bệnh còn khó chịu hơn.

Thân thể mềm mại vừa nãy còn khắc sâu trong đầu không gạt đi được, bàn tay hắn hình như còn đụng tới một điểm trước ngực nàng, một loại cảm xúc khó diễn tả… Không thể suy nghĩ tiếp nữa!

Hắn cố hết sức giữ bình tĩnh lại.

Trần Uẩn Ngọc hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cho rằng Kỳ Huy mệt mỏi muốn ngủ, nên thở phào nhẹ nhõm, vì vừa rồi thật sự quá nhột nhạt, nếu tiếp tục nữa không biết làm sao chịu được, nàng kéo chăn qua đắp lên người mình rồi nói: “Hoàng thượng, ngài yên tâm nghỉ ngơi đi, thiếp sẽ chăm sóc ngài.”

Nghe thấy thế, Kỳ Huy lại thật sự có cảm giác muốn giày vò nàng.

Nàng là tên đầu sỏ gây chuyện, chưa bao giờ hiểu được chuyện này, hôm nay thay vì nói chăm sóc, còn không bằng nói gây hoạ, ngày mai sẽ không cho nàng tới gần nữa!

Kỳ Huy xua tạp niệm ra khỏi đầu, nhắm mắt lại.

Hai người ngủ đến trưa mới tỉnh lại, Kỳ Huy vốn bị bệnh nhưng hôm sau vẫn bình thường, ngược lại, Trần Uẩn Ngọc lại xụi lơ như không xương, cung nhân cho rằng nàng ngã bệnh nên vội vã cho mời thái y. Kỳ Huy khó hiểu, đưa tay sờ trán nàng: “Bị bệnh sao? Sao một không có tinh thần gì hết vậy?”

“Cuối cùng cũng tỉnh.” Nàng xoa xoa mắt, cảm thấy mắt rất đau, “Thiếp có cảm giác như chưa từng ngủ, vừa nhắm mắt mở mắt đã thấy trời sáng.” Tối qua nàng thức giấc quá nhiều lần, lúc thì nghe hô hấp của hắn, lúc lại dò xét hơi thở của hắn, sao có thể ngủ ngon được.

Hắn giật mình: “Thì ra thật sự chăm sóc trẫm sao?”

“Thiếp đã nói sẽ canh chừng, còn có thể nói bậy sao?” Trần Uẩn Ngọc cười nói, “May mà hoàng thượng không sao cả.” Cuối cùng cũng bình an vượt qua một đêm!

Hắn nhìn nụ cười tươi của nàng, trong nháy mắt, nụ cười kia dường như có thể chiếu đến đáy lòng hắn, xua tan mọi lạnh giá. Kỳ Huy rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Đêm nay không cho phép như vậy nữa, thái y cũng không nói là lúc ngủ cũng phải có người chăm sóc, nàng là đồ ngốc à? Đừng làm bản thân bị bệnh, còn muốn trẫm phải chăm sóc lại cho nàng sao?!”

Trần Uẩn Ngọc kinh ngạc: “Thiếp mà bị bệnh, hoàng thượng sẽ thật sự chăm sóc cho thiếp sao?”

Kỳ Huy ngây người.

Lời nói khách sáo cũng nghe không hiểu sao?

“Nếu thiếu cung nhân thì xin mẫu hậu đưa thêm mấy người nữa, dù sao họ cũng biết cách chăm hơn hơn.” Kỳ Huy đứng dậy mặc quần áo.

Trần Uẩn Ngọc hừ một tiếng, thầm nghĩ nàng không ngủ ngon cả đêm chỉ vì chăm sóc hắn, kết quả đến phiên nàng bị bệnh hắn lại phủi tay. Được thôi, hắn nói buổi tối không cần chăm sóc vậy thì nàng không chăm sóc nữa, có vẻ hắn cũng không sao rồi, hơn nữa bảo nàng mỗi ngày đều làm như vậy thì đúng là nàng không chịu nổi thật.

Trần Uẩn Ngọc ngáp một cái rồi nằm xuống, nói với Vân Trúc: “Chóng mặt quá, ta ngủ tiếp một chút đây.”

Vân Trúc đi tới đắp kín chăn cho nàng.

Kỳ Huy ngoảnh đầu nhìn lại, thấy nàng đã mắt nhắm lại, tóc dài đen nhánh, gương mặt tuyết trắng, cánh môi đầy đặn, hệt như một đoá thuỷ tiên rung động lòng người.

Nhất thời hắn cũng không biết trong lòng đang có cảm giác gì, vừa muốn cứ ngắm nàng thế này mãi, lại vừa không muốn nhìn thấy nàng nữa, hắn do dự một lúc mới xoay người đi ra ngoài.

Lúc này Trường Xuân bỗng đi tới ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu.

Kỳ Huy trầm mặt xuống.

Tính ra ở trong cung, kẻ lớn lá gan nhất chính là Tưởng Thiệu Đình, nữ nhân của hoàng đế mà hắn ta cũng dám mơ tưởng, năm lần bảy lượt tiếp cận, bây giờ lại còn dám âm thầm bày mưu tính kế như vậy, sau này chẳng biết sẽ làm ra thủ đoạn gì, hắn dặn dò: “Ngươi bảo Thường Bính chọn vài người nhanh nhẹn theo dõi hắn ta, và bảo vệ chỗ của hoàng hậu luôn.”

Trường Xuân lập tức tuân lệnh.

Kỳ Huy đứng ở cửa đại điện, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, ánh mắt loé lên, bây giờ hắn còn có thể quản, nhưng nếu hắn chết rồi thì không biết nàng sẽ phải làm sao đây. Nghĩ vậy, hắn lại bật cười, với tình trạng trước mắt mà hắn còn có thể quan tâm nhiều như vậy sao? Làm được chuyện nên làm, có lẽ đã là điều may mắn lắm rồi

**

Đến tháng tám, phủ Tào quốc công có chuyện vui lớn, bày yến hội linh đình, toàn bộ kinh thành đèn đuốc sáng trưng, nghe nói khi thế tử đến rước Lục đại cô nương, còn lệnh cho tất cả tuỳ tùng giơ cao đuốc, rải tiền mừng cho cả thành, phô trương còn hơn cả hoàng tử đón dâu là mọi người cực kỳ hâm hộ.

Nhưng tới tháng chín lại xảy ra một chuyện, nhưng tình thế hoàn toàn ngược lại, không có dấu hiệu gì báo trước, vậy mà Ngô thái hậu đột nhiên cắt chức Hoàng tướng quân do Tào quốc công tiến cử lần trước, thay bằng trí sĩ Vũ Hữu Niên, còn thăng chức cho hắn làm thống soái hai tỉnh.

Trước kia Vũ Hữu Niên là phó tướng của Diêu Quang, Diêu Quang là một quân sự kỳ tài, đáng tiếc tuổi tác đã cao, mắc bệnh qua đời, Vũ Hữu Niên sau đó được rất nhiều người ủng hộ, chỉ là vận khí không tốt, bị thương ở chân trong một trận chiến nên phải rời khỏi chiến trường, mà bây giờ lại bỗng cho gọi hắn quay lại, chỉ huy quân đội trước kia của Diêu Quang, đây không phải là để hắn nắm giữ toàn binh quyền sao? Hơn nữa sau này Tào quốc công sẽ không còn chút quyền hạn nào nữa!

Tào quốc công thiếu chút nữa ngất xỉu, thực sự không thể đợi được, vội vã vào Từ An cung cầu kiến.

Ai ngờ Ngô thái hậu không chịu gặp hắn.

Tình thế thật sự rất nghiêm trọng, Tào quốc công suy đi nghĩ lại rồi quyết định đi tìm thái giám chấp bút Thường Bính.

“Ôi chao, sao ngài tới đây?” Thưởng Bỉnh đang nghỉ ngơi, thấy ông ta đến thì vội đứng lên châm trà cho ông ta, “Mấy ngày nay thái hậu nương nương không khỏe nhiều, vì vậy không muốn gặp ai.”

Cái cớ này cũng quá nhàm chán rồi, Tào quốc công vén áo bào ngồi xuống, cười cười nói: “Công công, ta và ngươi thân cận xưa nay, đừng nói mấy câu khách khí này nữa. Tình thế bây giờ, ngươi nhìn xem, sợ rằng tỷ tỷ đã hiểu lầm gì ta rồi, chỉ là nghe Thái Dung kia…” Hắn nghi ngờ đó là chủ ý của Thái Dung, “Thái đại nhân, công công cũng biết tính tình hắn thế nào mà.” Ông ta hơi nghiêng người, “Bình sinh hắn ghét nhất loại người nào, ngươi biết rõ hơn ta mà.”

Thái Dung ghét nhất là hoạn quan!

Rõ ràng mục

Đang tải...

đích ông ta tới đây là châm ngòi ly gián, Thường Bính cũng giả vờ tỏ ra tức giận.

Tào quốc công nâng chung trà lên uống một hớp, nói tiếp: “Công công, ta và ngươi đang ở trên một con thuyền đó.”

Thường Bính đảo mắt: “Quốc công gia, ngài muốn biết vì sao thái hậu không gặp ngài à?”

“Công công quả là người thông minh.”

Thường Bính cười nói: “Nương nương đối với nô tài ân trọng như núi, chỉ sợ nô tài không có gì để nói.” Ông cầm nắp trà gảy gảy bọt trà, “Có điều thời gian trước nương nương có gặp qua một người, hắn tên gì nhỉ? Chao ôi, nô tài không nhớ rõ lắm, hình như là một người họ Phong đến từ Kim Lăng.”

Phong Thích Cổ?

Cả người Tào quốc công chấn động, khẽ quát: “Ai đã dẫn hắn vào cung?”

“Điều này nô tài không biết, có điều dạo này thái hậu rất tin tưởng Thái đại nhân, chuyện này ngài cũng biết mà.” Thường Bính híp mắt, “Nô tài còn có việc, xin cáo từ.”

Nói xong, ông đứng dậy đi ra ngoài.

Tào quốc công đứng lên nhưng chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã.

Phong Thích Cổ có tài may vá, rất lâu về trước, ông ta đã từng muốn Ngô thái hậu xưng đế, cảm thấy thiên thời địa lợi nhân hoà, ngay cả long bào cũng đã định may, kết quả Ngô thái hậu lại không chịu. Ông ta vô cùng buồn bực, trong lòng cứ cảm thấy đây chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên lại tìm người may long bào, đến khi đó nếu Ngô thái hậu không muốn thì tự ông ta sẽ mặc vào và thay thế bà làm chủ giang sơn.

Ai ngờ Thái Dung lại có thể vạch trần chuyện này.

Tào quốc công lau mồ hôi, lại đi đến Từ An cung lần nữa, tên tiểu hoàng môn chỗ Ngô thái hậu vẫn nói câu cũ nên ông ta không ở lại quấy rầy nữa mà rời khỏi hoàng cung.

Tiểu hoàng môn bước nhanh đi vào, nhẹ giọng bẩm báo.

Ngô thái hậu cười nhạt, người đệ đệ này phải chăng nghĩ bà quá ngu ngốc, mấy năm qua, đều do bà quá dung túng hắn, làm dã tâm hắn càng ngày càng lớn, nhưng Đại Lương này, từ sau khi Kỳ Diễn sinh bệnh, đều do một tay bà chống đỡ, mặc dù Ngô Thuận có giúp đỡ, nhưng giang sơn này còn chưa tới phiên hắn tranh giành, đây là giang sơn của Kỳ gia, là giang sơn của nam nhân bà yêu thương nhất, dù muốn đoạt thì trên đời này cũng chỉ có bà mới đủ tư cách!

Nghĩ tới chuyện tình cảm tỷ đệ phải rạn nứt, trong lòng bà lại vô cùng phiền muộn, uống một viên tĩnh tâm hoàn rồi được Thang ma ma đỡ đi nghỉ ngơi.

Trong mơ, bà lại gặp Kỳ Diễn, ông ngồi bên hồ sen, cả người mặc áo bào trắng, thoải mái thả câu, sau khi hạ triều, có đôi khi ông sẽ như một công tử thế gia, có sở thích tao nhã… Ngô thái hậu từ xa nhìn thấy, trong lòng vui mừng, định đến trò chuyện cùng ông, hỏi ông đã câu được cá gì rồi, bỗng nhìn thấy ông đột nhiên giật cần câu lên.

Một con cá nhỏ cỡ bàn tay bị quăng lên, cùng lúc đó một giọng nói dịu dàng vang lên: “Hoàng thượng, con cá nhỏ như vậy hay là thả nói đi đi.”

Trong lòng bà chấn động, đưa mắt nhìn sang thì thấy một bóng dáng rung động lòng người, nàng ta mặc váy sam xanh nhạt, bên hông đeo đai lụa tung bay trong gió, trông không rõ dung nhan, không hiểu sao, cổ họng Ngô thái hậu chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ, bà gần như gào thét lên.

Thấy bà gặp ác mộng, Thang ma ma vội vàng cúi người khẽ gọi.

Ngô thái hậu mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, bà nhìn chằm chằm Thang ma ma, há miệng th0 dốc, đột nhiên kêu lên: “Lưu… Nguyệt, Lưu Nguyệt!”

Thang ma ma khiếp sợ.

Nữ nhân Dương Châu Lưu Nguyệt này từng ở trong cung hai năm, sau khi hạ sinh thái tử Kỳ Huy thì biến mất không ai tìm thấy.

Trong trí nhớ, lúc đó thái hậu nương nương đã gần như điên cuồng, vội vã đi gặp tiên đế, hôm ấy trong điện có tiếng đồ đạc bị đập tung tóe, về sau tiên đế qua đời, không ai nhắc tới Lưu Nguyệt nữa, ngay cả bản thân thái hậu… Người này y như cát bụi trên thế gian, bị gió cuốn đi, dường như chưa từng tồn tại.

Thang ma ma không ngờ rằng, đã qua nhiều năm như vậy mà thái hậu lại bỗng nhắc tới người này. Nhất thời bà chẳng biết đáp lại thế nào