Sau khi Phương Niên gửi lời mời kết bạn, cô vẫn luôn khẩn trương nắm chặt chiếc điện thoại.
Mười phút, mười lăm phút, nửa tiếng đã trôi qua, vậy mà đối phương vẫn không chấp nhận.
Các đốt ngón tay cô đều trắng bệch ra, môi vô thức mím chặt lại.
Nhớ năm ấy, khi đó wechat vừa mới nổi, đến số wechat của cô cũng là do Giang Ngộ đăng ký giúp, hai người còn thêm đối phương làm bạn thân đầu tiên.
Thậm chí đến ảnh đại diện, tất cả đều là ảnh đôi.
Về sau, khi cô đề nghị chia tay, hai người chia tay không vui vẻ.
Vì sợ bản thân quay lại tìm anh, cô đã xóa hết wechat, QQ, số điện thoại, ngay cả weibo cô cùng đổi từ xem đầu tiên thành im lặng theo dõi.
Cô từng nghĩ, từ nay về sau, hai người sẽ là hai đường thẳng song song, cứ như đường ray của đoàn tàu*, cứ thế lướt qua nhau, càng lúc càng xa.
Ai ngờ đâu, hai đường ray ấy có một ngày lại giao nhau cơ chứ, thậm chí có ngày còn hợp lại làm một.
Một tiếng sau, khi Phương Niên còn đang đau buồn hối hận, thì bên kia cuối cùng cũng chấp nhận lời mời.
Nickname wechat của Giang Ngộ là tên của anh, ảnh đại diện là bức ảnh đen trắng của anh được một nhϊế͙p͙ ảnh gia quốc tế chụp, nó đã từng gây sốt trêи mạng xã hội.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô vẫn hỏi anh khúc mắc trong lòng mình.
“Buổi phỏng vấn chiều nay, việc anh nói là sự thật sao?”“Ừ.
”Tuy cô không nói cụ thể nhưng từ trước tới nay hai người vẫn ăn ý với nhau.
Giang Ngộ biết điều cô muốn hỏi chính là scandal của anh với Tô Yên.
Tuy chỉ một chữ “ừ” thôi, thế nhưng nó lại là điều hạnh phúc nhất trong năm năm qua của Phương Niên.
Từ đêm uống say đó cho tới chiều nay khi nhìn thấy anh phủ nhận tin đồn, mặc cảm tội lỗi mãnh liệt trong lòng cô cuốn theo gió rồi tan thành mây khói.
Tốt quá rồi, Giang Ngộ của cô vẫn còn một mình, không có bạn gái, vậy là cô vẫn còn có cơ hội.
Anh vẫn còn tình cảm với cô, có lẽ là ký ức tốt đẹp ngày xưa, có lẽ là vì cơ thể cô, nhưng cho dù vì bất kỳ nguyên nhân gì cũng không quan trọng.
Quan trọng nhất là cô với anh vẫn còn cơ hội.
“Buổi tối anh muốn ăn gì?”Có lẽ họ sẽ có một bữa tối?Nhìn thông báo ở wechat, Giang Ngộ đang lau tóc bỗng mỉm cười.
Tính tình Phương Niên có chút thiếu kiên nhẫn, trước kia khi cô nhắn tin cho anh, đôi khi anh quá bận nên không thể trả lời được, ngay lập tức cô sẽ gửi cho anh một đống tin nhắn.
Vậy mà hôm nay, nửa ngày trời mới được một câu, thật là hiếm thấy.
Anh có thể tưởng tượng ra bộ dạng rối rắm của cô ở bên kia, nhất định là cắn môi, gõ xong lại xóa, xóa xong lại gõ.
“Ăn em.
”Anh gõ xong hai chữ này rồi chờ cô trả lời.
Nhưng cô lại trả lời rất chậm.