Cuối cùng Phương Niên cũng không đi.
Trong cái vòng giải trí luẩn quẩn này, suy cho cùng hai người vẫn sẽ phải gặp lại.
Không nơi này, thì nơi khác.
Mặc dù, giờ đây anh đã đứng đầu giới giải trí, một bước lên trời.
Còn cô, diễn viên tuyến mười tám, tiếng xấu đồn xa, fans thì ít, lượng tương tác cũng vậy.
Phương Niên bị Phó đạo diễn kêu quay lại, cô đi theo ông tới cạnh Giang Ngộ, kính cẩn chào hỏi: “Thầy Giang.
”Nực cười biết bao khi người đã từng thân mật với mình nhất giờ đây lại trở thành người dưng.
Giang Ngộ không chú ý tới cô, anh lật kịch bản, vẻ mặt nghiêm túc.
Phương Niên không còn cách nào khác, đành phải đứng một bên đợi.
Loại chuyện đối diễn này, gặp đối thủ mạnh tự khắc sẽ mạnh lên, có thể gặp được một đối thủ giỏi, khả năng của bản thân cũng cải thiện nhiều hơn.
Nếu là người khác, cô sẽ cảm thấy may mắn khi có cơ hội học tập.
Nhưng hôm nay, người cô gặp lại là Giang Ngộ.
Người mà cô từng yêu nhất, rồi bị cô tự tay đẩy ra.
“Cô diễn đoạn này đi.
” Giang Ngộ đưa kịch bản cho cô.
Phương Niên nhận lấy, thoáng nhìn qua, mặt cô bỗng đỏ bừng.
Cảnh diễn này viết rằng sau khi Lệ phi bị lạnh nhạt bỏ rơi, nàng đi tìm Hoàng Thượng, muốn lấy sắc dụ hắn.
Mà lúc này, trong lòng Hoàng đế đã có Tô Nhược, cho nên đối với việc nàng chủ động nhào vào lòng mình thì vô cùng chán ghét.
Nhìn thấy đôi mắt mơ hồ của cô, Giang Ngộ nhàn nhạt liếc mắt hỏi: “Như thế nào, không dám sao?”Ngữ khí của anh, có thể người khác nghe không hiểu, nhưng Phương Niên thì hiểu rất rõ.
Nó tràn đầy sự khiêu khích, còn mang theo tia trào phúng.
“Tôi diễn.
”Cô phải gác lại những suy nghĩ linh tinh, đây là cơ hội tốt nhất để cô tiếp tục sống trong giới giải trí này, cô không thể từ bỏ.
Ảnh đế đích thân xuất trận, toàn bộ người trong phòng vốn đang sốt ruột đợi công việc kết thúc sẽ ăn cơm, thì giờ đây như được thúc đẩy tinh thần.
Tất cả ánh mắt đều hướng lên cặp đôi đang đứng ở giữa phòng.
Trong cung điện lộng lẫy, người nam nhân uy nghiêm đang ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương, không lâu sau, một nữ nhân xinh đẹp yêu kiều bước vào.
“Thần thϊế͙p͙ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
” Lệ Phi mang theo phong thái khuynh đảo vạn chúng quỳ xuống.
“Bình thân.
”“Thần thϊế͙p͙ tạ ơn Hoàng Thượng.
”Nàng vừa đứng dậy, ánh mắt Hoàng Thượng quay trở về tấu chương, Lệ Phi đi tới phía sau,vươn ngón tay nhỏ ra xoa mi tâm của hắn.
Lực đạo của nàng vừa đủ, hắn cũng không lên tiếng ngăn cản.
Thế nhưng xoa bóp được một lúc, động tác của nàng bắt đầu lớn mật.
Tay nàng di chuyển xuống dưới, luồn vào trong vạt áo, mười ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực rộng lớn.
Hết sức mập mờ.
Môi nàng dán sát vào tai hắn, nhẹ nhàng thổi.
“Hoàng Thượng.
” Thổ khí như lan [1], giọng nói quyến rũ vang lên: “Người không đến cung thϊế͙p͙ nữa sao?”[1]: hơi thở thơm như hoa lan, dùng để chỉ hơi thở của một cô gái đẹp.
“Gần đây ta bận rộn triều chính.
”Vẻ mặt hắn không thay đổi, bàn tay đang cầm bút vẫn di chuyển, chẳng hề bị mỹ nhân sau lưng ảnh hưởng.
“Lại bận rồi, người nhớ phải bảo trọng long thể, mỗi ngày thần thϊế͙p͙ đều nấu canh sâm cho người, ngóng trông thánh giá dời bước đến dùng thử.
”Nói rồi, nàng vươn lưỡi hồng ra ɭϊếʍ láp vành tai hắn.