Phó Tạ sớm đã thức dậy.
Hàn Anh miễn cưỡng mở mắt, lại không chịu thức dậy, bọc chăn gấm nằm trên nệm gấm nhìn Phó Tạ rửa mặt thay y phục.
Tóc dài của Phó Tạ đã dùng dây lụa đen buộc lên,trên người mặc trung đan bạch la và giày da hươu, quần áo bạch la trơn mềm, làm nổi bật lên dáng người vai rộng eo nhỏ chân dài vô cùng tốt.
Hàn Anh tối hôm qua đã chuẩn bị đầy đủ y phục vào triều và khăn vấn đầu cho hắn, Phó Tạ chỉ cần trình tự mặc vào là xong.
Phó Tạ mặc xong y phục, buộc đai lưng ngọc, vừa cầm khăn vấn đầu muốn
đeo lên thì liếc sang Hàn Anh, thấy nàng đang hai tay chống cằm cười tủm tỉm nhìn mình, tóc đen rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn óng ánh, môi anh đào hơi sưng, mặt của hắn không khỏi đỏ lên: “Nhìn cái gì vậy? Có cái gì
đẹp mà nhìn?” Thành thân lâu rồi mà nha đầu ngốc a Anh này vẫn cả ngày
nhìn hắn mà không biết chán!
Hàn Anh cười híp cả mắt: “Muội thấy ca ca đẹp mà!”
Phó Tạ: “...” Lại bị nha đầu hư hỏng này đùa giỡn!
Hắn liếc Hàn Anh một cái, mang khăn vấn đầu xong liền nhấc chân muốn đi.
Hàn Anh vội nói: “Ca ca, huynh còn chưa soi gương mà!”
Phó Tạ không để ý tới nàng, trực tiếp rời đi —— Hàn Anh vẫn nhìn hắn, còn soi gương nữa sao? Thật là nha đầu ngốc!
Nhưng đi tới cửa phòng ngủ, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Hàn Anh vẫn còn nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, môi
anh đào hé mở...
Phó Tạ không khỏi rung động trong lòng, xoay người lại đi tới, cúi người hôn một cái trên môi đỏ của nàng, lại tham lam tiến vào ngậm lấy chiếc lưỡi thơm tho của Hàn Anh, cùng lúc đó, tay vươn vào trong chăn gấm nắm chặt nơi cực kỳ đầy đặn ra sức xoa nắn.
Hàn Anh bị hắn làm cho cả người phát run, đôi mắt lập tức trở nên ngập nước.
Phó Tạ nghe thấy mùi thơm ngát quen thuộc này, biết Hàn Anh đã động tình.
Hắn cũng có phản ứng...
Phó Tạ thấp giọng nói: “a Anh, nàng đưa lưng về phía ta, lập tức được...”
Hàn Anh: “Ca ca, không được...” Giọng nói mềm mại cực kỳ.
Phó Tạ mặc kệ nàng, trực tiếp cởi áo ngủ của nàng ra, bày ra tư thế quỳ
trên nệm gấm đưa lưng về phía hắn, lại dùng chăn gấm bọc nàng kỹ lại.
Hàn Anh đang muốn thừa dịp Phó Tạ cởi áo bò vào trong giường, lại bị Phó Tạ một tay nắm cả vòng eo ôm trở về, nàng rất nhanh liền thở dài một
hơi, giọng nói run rẩy: “Ca ca... chậm một chút... Quá... Quá lớn...”
Phó Tạ im lặng tiếp tục hoạt động.
Sau khi cô gia rời khỏi, Tẩy Xuân, Nhuận Thu và Sấu Đông thấy cô nương
còn chưa gọi người, liền đều ở trong nhà nhỏ bằng gỗ vừa thêu thùa may
vá vừa chờ cô nương gọi.
Liên tục chờ đến mặt trời đỏ lên cao, trong phòng cô nương vẫn không có động tĩnh.
Lúc này Hoán Hạ dẫn theo hai tiểu nha hoàn đi tới.
Tẩy Xuân ngẩng đầu nhìn, nhận ra hai tiểu nha hoàn này gọi là tiểu Chi
và Tiểu Linh, cũng là từ phủ hoài ân hầu mang đến, liền không nói gì.
Hoán Hạ lại cười nói: “Từ ma ma bảo ta tới hỏi, cô nương bảo khi nào dọn cơm!”
Sấu Đông cười hì hì, hạ giọng nói: “Cô nương còn đang ngủ mà!”
Hoán Hạ hiểu ý cười cười, từ hành lang sau nhà nhỏ bằng gỗ cầm băng ghế
ngồi xuống, dặn dò tiểu Chi và Tiểu Linh: “Bên này cũng không có việc
gì, hai người các ngươi đi nói một tiếng với Từ ma ma, nói cô nương còn
chưa thức dậy!”
Tiểu Chi và Tiểu Linh đáp “Vâng”, nắm tay nhau đi ra.
“Hai tiểu cô nương này cũng rất nhu thuận “ Sấu Đông mỉm cười hỏi Hoán Hạ, “tự nhiên ngươi mang các nàng tới làm gì?”
Hoán Hạ đợi tiểu Chi và tiểu Linh đi xa, lúc này mới thấp giọng nói: “Từ ma ma nói, bốn người chúng ta ngày một lớn, cô nương đã suy nghĩ tìm
cho chúng ta một nơi tốt rồi, phải chậm rãi dạy những tiểu nha đầu này,
để những tiểu nha đầu này quen tay.”
Nàng vừa mới nói xong, bốn phía liền yên tĩnh trở lại, Tẩy Xuân, Nhuận
Thu và Sấu Đông nhất thời đều có chút ngẩn ra không nói gì.
Hoán Hạ cười nói: “Từ ma ma nói, cô nương sẽ không bạc đãi chúng ta.
Người, muốn chúng ta tự mình chọn cho vừa ý; đồ cưới, cô nương sẽ tặng
của hồi môn; nếu muốn đi ra ngoài, cô nương sẽ trả khế ước bán thân; nếu muốn lưu lại, sẽ làm nội quản sự cho cô nương!”
Tẩy Xuân thật ra sớm biết ý định của cô nương, bởi vậy rất trấn định,
chỉ là muốn Phó Bình nói những lời kia với nàng, trong lòng ngọt như
mật, sau một lúc lâu mới nói: “Ta tất nhiên là ở lại bên cạnh cô nương.”
Nhuận Thu cũng nhớ tới lời ngon tiếng ngọt của Phó An, không khỏi mặt đỏ hơi.
Sấu Đông có chút sững sờ. Nàng biết mình mới đầu được được Hầu phu nhân
bồi dưỡng thành nha đầu thông phòng, nhưng cô gia cô nương phu thê tình
thâm, bất kỳ ai cũng không chen vào, nàng dần dần đã chết tâm... thế
nhưng nên làm cái gì bây giờ? phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Hoán Hạ nhanh mồm nhanh miệng, liền nói ngay: “Ta cũng thế. Ta và Từ ma ma cùng một chỗ quản phòng bếp nhỏ cho cô nương!”
Nàng dương dương đắc ý nói: “Cô nương thích ăn ngon đẹp, cho dù thế nào cô nương cũng không thể rời xa ta! Hắc hắc!”
Đám người Tẩy Xuân “phốc” toàn bộ nở nụ cười.
Sấu Đông cười nói: “Hay lắm, Hoán Hạ ngươi dám phỉ báng sau lưng cô nương, cẩn thận ta đi tố cáo ngươi với cô nương!”
Hoán Hạ cười: “Ngươi đi đi! Ta mới không sợ!”
Lúc này chuông vàng gọi người vang lên”Đinh linh linh đinh linh linh”,
mấy nha hoàn vội vàng buông việc trong tay, vội vội vàng vàng xốc mành
gấm nhà chính lên đi vào.
Chính viện phía tây của Thôi phu nhân có hai thiên viện, trong đó thiên
viện ở hướng tây gọi là Cao Mộc hiên, viện nho nhỏ, bên trong trồng vài
cây thông cao ngất thẳng tắp, cho nên gọi Cao Mộc hiên, thứ xuất Tứ cô
nương Phó Du và Thất cô nương Phó Phong của Quốc Công Phủ sống ở trong
Cao Mộc hiên.
Lúc này dưới ánh mặt trời rực rỡ bên dưới hành lang nhà chính của Cao
Mộc hiên, bên ngoài lan can một bụi hoa hồng trắng vừa chớm nở, toả ra
mùi hương thơm ngát.
Gần lan can đặt hai băng ghế, Phó Du đang ngồi thêu hoa, nha hoàn của
nàng Tương Lan đang ngồi cùng nàng, đang vòng sợi tơ trên đùi đánh sợi,
khay thêu hoa thì để ở một bên trên ghế đẩu.
Phó Phong mang theo nha hoàn Ngọc Lan đi tới.
Nàng tuy còn nhỏ, nhưng vóc dáng cao ráo, mặc áo ngắn mỏng màu xanh nhạt phối với váy bách điệp phượng vĩ Hàn Anh tặng, trên đầu là búi tóc trái đào, cái trâm bạch ngọc lan Hàn Anh tặng, nhìn qua có chút xinh đẹp
đáng yêu.
Phó Phong xách làn váy chạy tới, tò mò nằm trên lan can nhìn Phó Du làm việc.
Nhìn trong chốc lát, mắt hồ ly của nàng cười đến cong cong: “Tứ tỷ tỷ,
ngươi thêu là Tịnh Đế Liên? Chuẩn bị làm cái gì đấy? sao lại làm lớn như thế... Thiên Thủy Bích?” Vải Thiên thủy bích cũng không dễ làm, Tứ tỷ
tỷ hôm nay dùng là Thiên thủy bích nàng nhận ra được, là lần trước Tứ tỷ làm hai đôi giày cho mẹ cả Thôi phu nhân, Thôi phu nhân thuận tay
thưởng cho nàng.
Phó Du ngẩng đầu nhìn Phó Phong, lại cười nói: “Ta thấy Tam tẩu tẩu
giống như rất thích ôm gối, gối dựa, gối mềm gối thêu, trong phòng nàng
trên giường gấm để thật nhiều gối, liền muốn thêu cho nàng một đôi gối
làm quà đáp lễ.” Tiểu quỷ Thất muội này, nói chuyện với nàng phải cẩn
thận từng li từng tí.
Phó Phong cười dịu dàng nói: “Ta cũng chuẩn bị quà đáp lễ cho Tam tẩu
tẩu mà!” quà tặng Tam tẩu cho Tứ tỷ tỷ tuy rằng quý giá, nhưng cũng
không đáng dùng thiên thủy bích trân quý đi nịnh bợ a?
Phó Du cười nhìn nàng: “quà đáp lễ của ngươi là cái gì”
Ánh mắt Phó Phong lập loè: là một lọ nước hương hoa hồng.”
Nàng cúi đầu mỉm cười vừa nghĩ vừa nói: “là di nương Kim Hương trong
phòng đại ca vừa cho ta, nghe nàng nói là cống phẩm đấy, rất hiếm, ta
trực tiếp sử dụng rồi. Ta nghe thấy được trên người tẩu tẩu có mùi hoa
hồng, nghĩ đến nàng thích, chuẩn bị đưa cho đại tẩu làm quà đáp lễ.”
Phó Du vốn có chút kinh ngạc —— Kim hương chỉ là một di nương sao có thể nhận được nước hoa hồng cống phẩm?
Nàng nghĩ lại: đại ca vẫn ở bên ngoài bôn ba, Kim Hương lưu lại Quốc
Công Phủ ở kinh thành, hôm nay đại ca vừa quay về Quốc Công Phủ, nhất
thời tình cảm nồng nàn cho Kim Hương cũng có khả năng.
Nghĩ tới đây, Phó Du nhìn Phó Phong, thấy một bên mặt trái xoan của nàng dưới ánh mặt trời, thấp thoáng như bóng ma, có chút quái dị, liền không nói chuyện, trong lòng âm thầm đã có chủ ý
Phó Phong ngẩn người hồi lâu, bỗng nhiên hỏi Phó Du: “Tứ tỷ tỷ, ngươi chừng nào mới có thể làm xong mấy cái gối này?”
Phó Du cười nói: “Chỉ còn một đóa hoa nữa, nếu làm liên tục không ngừng, sau giờ ngọ có thể làm xong!” ruột gối nàng đã làm xong rồi, sợi bông
bên trong là bông vải hỏa vân thượng hạng, lần trước Tam tẩu lấy, nhờ
Phó Bình bên cạnh Tam ca đưa tới cho nàng, nàng luôn dùng tiết kiệm, vừa vặn sợi bông còn lại vừa đủ một đôi gối.
Mắt hồ ly của Phó Phong cười đến sáng lóng lánh: “Tứ tỷ tỷ, xế chiều ta tới đón ngươi, chúng ta cùng đi tặng!”
Phó Du mỉm cười đáp ứng.
Buổi sáng thức dậy quá muộn, dùng xong cơm trưa Hàn Anh liền không ngủ trưa, mà ngồi ngay ngắn ở trên giường gấm xử lý gia vụ
Nhuận Thu và Sấu Đông canh giữ ở bên ngoài nhà chính.
Tẩy Xuân đứng ở sườn đông, kỷ trà hoàng hoa lê sau lưng đặt một chồng sổ sách; Phó Bình và Phó Trữ đứng ở phía Tây, trong tay Phó Bình cầm một
chồng sổ sách, trong tay Phó Trữ cầm một quyển sổ ghi chép bìa xanh.
Hàn Anh hỏi Tẩy Xuân trước: “Thiếp mời dùng danh nghĩa của ta phát ra
ngoài mời những ai tham gia yến tiệc mùa xuân ở Kim Minh trì?”
Tẩy Xuân cầm sổ sách để ở phía trên, lật đến trang mới nhất: “Bẩm cô
nương, nhà bên ngoại Nhị Lão Gia, Nhị phu nhân, đại cô nương, Tam lão
gia, Tam phu nhân, Nhị công tử, Tam cô nương cũng nhất định phải đi.”
Nàng đang muốn nói tiếp, lại bị Hàn Anh đưa tay ngừng lại.
Hàn Anh nhíu mày nói: “đợi một chút, quá nhiều người, Nhị công tử đại cô nương nói sau đi!”
Nàng tựa vào gối dựa, yên lặng hồi tưởng lại. Những người này đã từ lâu
Hàn Anh không muốn nhớ đến, hôm nay còn phải kỹ càng để ý.
Nhị Lão Gia chính là nhị thúc Hàn Hoài của nàng, Nhị phu nhân là Nhị
thẩm Phương thị, đại cô nương là đại đường tỷ Hàn Bội, những người này
là nhị phòng; Tam lão gia là Tam thúc Hàn Ức của nàng, Tam phu nhân là
tam thẩm Trâu thị, Nhị công tử là nhị đường huynh Hàn Vũ, Tam cô nương
là tam đường muội Hàn Diễm, những người này là tam phòng.”
Sau khi Làm rõ những người này, Hàn Anh quả thực là khó chịu muốn chết,
vuốt vuốt huyệt thái dương: “Hàn Lập không đi sao?” Hàn Lập chính là đại đường huynh nhị phòng, nhân phẩm kém cỏi nhất.
Tẩy Xuân thấy vẻ mặt nàng không tốt, vội nói: “Nhà bên ngoại trả lời là
thân thể Đại công tử không khỏe, hôm nay ở biệt trang bên ngoài kinh
thành dưỡng bệnh.”
Hàn Anh lúc này mới thở dài một hơi.
Tẩy Xuân lại nói tiếp: “Quốc Tử Giám Tống gia thì do Tống đại cô nương và Tống tứ công tử tới.”
Nhớ tới đại biểu tỷ Tống Di, trên mặt Hàn Anh lập tức vui vẻ, Tống Di
nên xuất giá rồi, chỉ là vị hôn phu của nàng làm quan bên ngoài, lần này gặp mặt, không biết lần sau muốn gặp lại là khi nào, thừa dịp có thể
gặp nhau thì gặp nhiều cũng tốt.
Tẩy Xuân thấy cô nương cười, liền nói: “Đợi Tống đại cô nương vừa xuất giá, thì đến hôn sự của Tống tứ công tử và Tam cô nương!”
Hàn Anh lúc này mới nhớ tới, không khỏi cũng cười: “Đến lúc đó lại được gặp nhau rồi, vui biết mấy!”
Nói đùa vài câu với Tẩy Xuân, Hàn Anh rốt cuộc buông lỏng một ít, cười mỉm nhìn Phó Trữ.
Phó Trữ lúc này mở sổ ghi chép ra: “Bẩm thiếu phu nhân, công tử bên kia
phát thiếp mời, nhất định đi có điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ Trần Hi
Trần đại nhân, thống lĩnh cấm quân Tùy Đại Nghĩa Tùy đại nhân...”
Hắn thao thao bất tuyệt đọc tên một nhóm lớn quyền thần huân quý của
Biện Kinh, Hàn Anh chuyên chú nghe, cái gì cũng chưa nói. Nàng không can thiệp vào chuyện của Phó Tạ, Phó Trữ sở dĩ tới đây, cũng là Phó Tạ dặn
dò.
Phó Trữ bẩm báo xong thì lui về sau một bước.
Phó Bình tiến lên bẩm báo tiếp theo: “Bẩm thiếu phu nhân, Hứa Lập Dương
phái người gửi cho công tử một phong thơ, công tử bảo nô tài bẩm báo với người.”
Hàn Anh nhẹ gật đầu, chậm rãi ngồi thẳng.
Phó Bình mở sổ sách ra, trầm giọng nói: “Vĩnh Thọ trưởng công chúa cũng
sẽ tham gia tiệc mùa xuân, Miêu phu nhân và Ngũ công tử Thôi Kỳ Phủ Thôi Tể Tướng cũng sẽ tham gia, đều là thiếp mời từ bênThôi phu nhân.”
Hàn Anh suy nghĩ thật lâu, mới nhẹ gật đầu: “được rồi, ta biết rồi.”
Tình địch muốn đến, Thôi Kỳ cũng đến, xem ra nàng ngày mùng ban tháng ba này phải hết sức cẩn thận rồi.