Phó hoàng hậu cũng ở trên thuyền rồng, nhưng tẩm điện của nàng ở khác
với Thừa Dận Đế, phu thê hai người mặc dù ở chung một thuyền, nhưng bình thường lại không gặp mặt.
Đối với phó hoàng hậu mà nói, nàng tận lực ít cùng Thừa Dận Đế gặp mặt,
một là có thể ít nhìn thấy những trò hề kia của Thừa Dận Đế, hai là cũng có thể giảm bớt bị người khác phát hiện chuyện mạo hiểm mang thai.
Mà đối với Thừa Dận Đế mà nói, hắn không bị hoàng hậu nhìn thấy, cũng
thuận lợi hơn nhiều, về phần nghi ngờ thai nhi trong bụng Phó hoàng hậu, theo kinh nghiệm của hắn mà nói, trong nội cung chuyện Tần phi mang
thai rồi sanh non thật sự là chuyện quá bình thường, hắn thất vọng quá
nhiều lần rồi nên riết thấy cũng không sao
Sau buổi sáng ngày hôm đó Phó hoàng hậu thức dậy, do Sở Nhã và nữ quan
Hàn Nhã đỡ chậm rãi bước trên boong thuyền một lát, đợi trên trán đổ
chút mồ hôi, lúc này mới trở về tẩm điện.
Hứa Chiếu Thủy phụng mệnh Thừa Dận Đế đến tuyên nàng đi qua, Phó hoàng
hậu đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách rộng lớn, nghe Trần quý phi
cùng mấy vị sủng phi đang đợi hoàng đế nói chuyện phiếm đùa giỡn.
Nghe Thừa Dận Đế muốn mời Phó hoàng hậu đi qua, Trần quý phi thừa cơ
nhìn hoàng hậu làm nũng nói: “Hoàng hậu nương nương, bệ hạ bất công, chỉ tuyên người qua đi, không cho thiếp đi qua!”
Phó hoàng hậu dịu dàng cười cười, ấm giọng nói: “Các vị muội muội và bổn cung cùng đi vấn an bệ!”
Gần đây hơn mười ngày Thừa Dận Đế hứng thú với việc đi theo Trương Thiên Sư tu tiên cầu đạo, đối với đám sủng phi đi theo tùy giá này cũng có
chút lạnh nhạt, bởi vậy thấy hoàng hậu đồng ý mang các nàng cùng đi,
những sủng phi này dịu dàng cám ơn Phó hoàng hậu, vây quanh Phó hoàng
hậu cùng đi tới tẩm cung của Thừa Dận Đế.
Sở Nhã và Hàn Nhã thấy thế, không để lại dấu vết mà tách rời Trần quý phi, mấy sủng phi và Phó hoàng hậu ra.
Nhất thời đã đến tẩm điện Thừa Dận Đế, thấy Thừa Dận Đế đang nằm trên
ngự tháp, Vĩnh Thọ trưởng công chúa đang mắt hạnh sưng đỏ ngồi ở trên
ghế phía Tây, Phó hoàng hậu và Trần quý phi dẫn đầu mấy sủng phi tiến
lên hành lễ với Thừa Dận Đế.
Thừa Dận Đế vốn bởi vì Vĩnh Thọ trưởng công chúa khóc nửa ngày rất không vui, kết quả hắn vừa thấy đám oanh oanh yến yến này, lập tức mặt mày
hớn hở, dặn dò tổng quản thái giám Hứa Chiếu Thủy: “Chiếu thủy, hoàng
hậu có thai, không thể hành lễ, mau nâng nàng đứng dậy!”
Phó hoàng hậu được Hứa Chiếu Thủy nâng dậy ngồi xuống bên cạnh người Thừa Dận Đế.
Vui vẻ trên mặt Trần quý phi không thay đổi, mang theo nhiều sủng phi
hành lễ với Thừa Dận Đế và Phó hoàng hậu, sau đó dựa theo phẩm cấp nhao
nhao ngồi xuống.
Phó hoàng hậu vừa thấy Vĩnh Thọ trưởng công chúa hoa lê đái vũ rõ ràng
là dáng vẻ mới vừa khóc, liền có chút đau đầu. Vĩnh Thọ trưởng công chúa lần đầu tiên nhìn thấy Phó Tạ liền thích Phó Tạ, thế nhưng phụ thân vì
tiền đồ của Phó Tạ, không chịu cho Phó Tạ lấy trưởng công chúa, vội vàng định thân Phó Tạ với Hàn Anh con gái của Hoài Ân hầu Hàn Thầm.
Từ khi Phó Tạ và Hàn Anh đính hôn, Vĩnh Thọ trưởng công chúa không biết
đã náo loạn bao nhiêu lần rồi, Phó Tạ thành thân, Vĩnh Thọ trưởng công
chúa nhận được tin tức, lại càng đi đến chỗ nàng náo loạn...
Phó hoàng hậu rũ mắt xuống, nhấc nắm trà lên chậm rãi châm trà, nhưng lại không uống ngụm nào.
Trong hoàng cung này chuyện xấu xa rất nhiều, nàng không thể không đề phòng.
Vì muội muội, Thừa Dận Đế Binh chia làm hai đường, một bên bảo Hứa Chiếu Thủy đi mời Phó hoàng hậu, một bên chấp bút thái giám Hứa Hoán Hà đi
tuyên Phó Tạ, chuẩn bị tiến hành đồng bộ bức Phó Tạ đồng ý hưu thê lấy
vợ khác, kết quả Phó Tạ còn chưa tới, Phó hoàng hậu đã mang theo một
đoàn nữ nhân đi tới.
Thừa Dận Đế tuy rằng hoang đường, nhưng cũng không hoang đường đến mức
trước mặt Tần phi hậu cung của mình khiến làm bào muội lâm vào tình cảnh không còn mặt mũi, hắn trừng Hứa Chiếu Thủy, đành phải tạm thời án binh bất động.
Đám tần phi hiếm khi được nhìn thấy Thừa Dận Đế, tất nhiên là biểu hiện
hết tất cả thần thông của Bát Tiên quá hải, hầu hạ nịnh nọt Thừa Dận Đế
vô cùng thoải mái, bầu không khí trong đại điện rất nhanh liền náo
nhiệt.
Đúng lúc này, thái giám Hứa Hoán Hà đi vào bẩm báo: “Bệ hạ, Phó điện soái đã đến!”
Trong điện những Tần phi này nào có người ngu? đều là đầu óc tinh hoa,
lập tức nhao nhao nhìn nhìn mí mắt phấn hồng khẽ sưng của Vĩnh Thọ
trưởng công chúa, đều nhìn nhau cười cười, chuyện Vĩnh Thọ trưởng công
chúa điên cuồng theo đuổi Phó quốc cữu, sợ là trong cái vòng tròn luẩn
quẩn của giới quyền quý trong kinh này không ai không biết.
Thừa Dận Đế lúng túng nhìn muội muội, dặn dò Hứa Hoán Hà: “Bảo Phó Tạ chờ ở Ngự Thư Phòng!” Ngự Thư Phòng ở khoang cách vách.
Hứa Hoán Hà đáp ứng, lui xuống.
Thừa Dận Đế lại cùng Tần phi đám nói giỡn trong chốc lát, nghĩ đến việc cần phải làm kế tiếp, không khỏi có chút thất thần.
Đám Tần phi là một đám quỷ linh quỷ tinh, lúc này biết rõ Thừa Dận Đế mệt mỏi, Trần quý phi liền đứng đầu xin cáo từ, lui xuống.
Đám oanh oanh yến yến lui xuống, bên tai Phó hoàng hậu không có những
tạp âm líu ríu kia, lúc này mới phát giác đầu óc yên tĩnh được một chút.
Thừa Dận Đế dặn dò bào muội: “Vĩnh Thọ, ngươi trước đi ra sau tấm bình phong chờ!”
Vĩnh Thọ trưởng công chúa nghe vậy, lập tức đứng dậy đi ra phía sau bình phong.
Thừa Dận Đế đưa tay kéo tay Phó hoàng hậu sờ soạng.
Phó hoàng hậu lẳng lặng nhìn bàn tay đang vuốt ve tay của mình, nghĩ hai tay này không biết đã sờ bao nhiêu nữ nhân, liền cảm thấy muốn ói nhưng trên mặt của nàng vẫn tỏ vẻ ôn nhu điềm tĩnh.
Khuôn mặt Thừa Dận Đế Nhu Tình mật ý: “A trăn à, trẫm và nàng đã lâu không nói chuyện thân thiết như vậy!”
Phó hoàng hậu đại danh gọi là Phó Trăn, tên mụ gọi là a Trăn, nhưng từ
khi nàng tiến cung, nàng trở thành nhất quốc chi mẫu, ngoại trừ Thừa Dận Đế, không ai kêu tên mụ “A trăn” này nữa, mà Thừa Dận Đế và nàng ngoài
đoạn thời gian tân hôn yến ngắn ngủi, thời gian còn lại cũng không thân
mật... Bởi vậy nghe âm thanh “A trăn” đã từ lâu, mũi Phó hoàng hậu đau
xót, thiếu chút nữa rơi lệ.
Thừa Dận Đế nhìn ánh mắt của nàng, giọng nói càng thêm ôn nhu: “A trăn
à, trẫm cùng nàng là phu thê từ thời niên thiếu, trẫm cũng biết, trên
thế gian này, chỉ có nàng là quan tâm trẫm nhất săn sóc trẫm nhất.”
Phó hoàng hậu nghe vậy trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt biểu lộ lại càng thêm mềm mại thẹn thùng: “Bệ hạ...”
Thừa Dận Đế thấy nàng mắc câu, vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói: “A
trăn à, trẫm hiện tại có một chuyện phiền lòng, cho nên mới gọi nàng đến giúp trẫm phân giải ưu phiền!”
Phó hoàng hậu ôn nhu cười cười, trong mắt hạnh tràn đầy nhu tình.
Thừa Dận Đế liền nói: “ôi, Vĩnh Thọ hôm nay tìm cái chết, nói nếu như không thể gả cho Phó Tạ, nàng muốn nhảy sông!”
Phó hoàng hậu rũ mắt xuống, chần chờ nói: “Thế nhưng là... Thế nhưng là bệ hạ, đệ đệ nô tì đã có thê tử rồi mà!”
Thừa Dận Đế am hiểu lòng người nhất, lúc này liền cầu xin: “Bảo Phó Tạ
bỏ Hàn thị là được rồi!” Nghe nói Phó Viễn Trình và Hàn Thầm là bạn tri
kỉ nhiều năm, Phó Viễn Trình nhất định sẽ không đồng ý nhi tử bỏ rơi nữ nhi của bạn tốt, như vậy hắn có thể thừa cơ đưa ra ý muốn gảVĩnh Thọ đi làm bình thê rồi.
Phó hoàng hậu cũng không tiếp chiêu. Nàng bỗng nhiên “Ai ôi!!!” Một tiếng, ôm bụng nói: “Bệ hạ, nô tì bụng có chút quặn đau...”
Thừa Dận Đế sững sờ.
Ngay Lúc này Vĩnh Thọ trưởng công chúa đã nhanh chóng từ sau tấm bình
phong đi ra, dậm chân, lớn tiếng hét lên: “Hoàng huynh, Hoàng tẩu, ta
muốn gả vào phó thị! Muốn gả vào!”
Nàng căm hận gào lên từng chữ một: “Ta —— muốn—— là —— muốn —— gả —— vào —— phó —— thị!”
Thanh âm của Vĩnh Thọ trưởng công chúa rất lớn, cung nữ, thái giám, cấm
quân và đám đại thần trên thuyền rồng cũng nghe được rành mạch, không
khỏi đều có chút sững sờ.
Mà trong ngự thư phòng bên cạnh, Phó Tạ cũng đã nghe được những lời này, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười lạnh.
Hoàng hậu lúc này bị đau, trên trán toát ra tầng một mồ hôi.
Sở Nhã, Hàn Nhã và Hứa Lập Dương Đứng hầu ở một bên lúc này vây quanh đi qua. Sở Nhã Hàn Nhã đỡ Phó hoàng hậu, Hứa Lập Dương nhìn Thừa Dận Đế:“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương cần gọi thái y gấp!” Lần này thái y đi
theo tuỳ giá đều là người công tử an bài, bởi vậy hắn mới dám an bài như thế.
Thừa Dận Đế mắt thấy thê tử đã đau đến sắc mặt tái nhợt, chỉ đành phải nói: “Còn không đi truyền thái y!”
Bọn thái giám cung nữ lập tức bắt đầu chuyển động, trong lúc nhất thời rối ren vô cùng.
Vĩnh Thọ trưởng công chúa thấy tình trạng như vậy, oán hận dậm chân,
xoay người lại chạy ra ngoài. Nàng chuẩn bị sau khi hồi cung sẽ đi cầu
Thái hậu, coi như là ép buộc Phó hoàng hậu, cũng muốn gả cho Phó Tạ.
Tối hôm đó, Hứa Lập Dương cải trang thành gã sai vặt Phó tạ tới gặp Hàn Anh.
Hàn Anh cho lui người hầu hạ trong phòng, chỉ để lại Tẩy Xuân kéo mành
gấm chịu trách nhiệm cảnh giới, lúc này mới hỏi: “Lập Dương, sáng hôm
nay thuyền rồng bệ hạ đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Lập Dương có chút lo lắng nhìn nàng một cái, chần chờ một lát, cuối
cùng vẫn quyết định nói thật —— không thể để cho thiếu phu nhân không
biết nội tình lại rơi vào thế bị động.
Hắn thấp giọng nói: “Bẩm thiếu phu nhân, Vĩnh Thọ trưởng công chúa buổi
sáng hôm nay ở trong tẩm điện của bệ hạ đại náo một trận, kết hợp với bệ hạ bức hoàng hậu nương nương đồng ý bảo công tử bỏ vợ...”
Hứa Lập Dương dừng một chút, nói tiếp: “... Bỏ vợ lấy Vĩnh Thọ trưởng công chúa.”
Trong mắt to của Hàn Anh suy nghĩ sâu xa: “Ngươi kỹ càng kể lại tình hình một lần cho ta nghe!”
Hứa Lập Dương liền tỉ mĩ kể lại chuyện ban ngày
Hàn Anh nghe xong, mắt to thấp thoáng sau ánh đèn sau nhìn Hứa Lập
Dương, miệng mỉm cười: “Trưởng công chúa nói, nàng nhất định phải gả vào Phó gia sao?”
Hứa Lập Dương suy nghĩ một chút, đáp “Vâng“.
Hàn Anh tự nhiên cười nói, trong lòng dần dần có một biện pháp.
Đội tàu rốt cuộc ngừng lại ở bến tàu Biện Kinh.
Phó Tạ trước tiên thu xếp cho Thừa Dận Đế Phó hoàng hậu ở bên trong đế
liễn, cung tiễn thánh giá xuất phát, rồi mới trở về đón Hàn Anh.
Phó Tạ và Hàn Anh hai vợ chồng hai ngày không gặp mặt rồi, lúc này hiếm
khi gặp nhau, không khỏi nhìn nhau cười cười, song song đứng trên lan
can boong tàu lầu hai, xa xa ngắm nhìn dòng người hối hả người qua lại
trên bến tàu.
Hàn Anh tự nhiên cười nói nhìn Phó Tạ: “Ca ca, có phải Vĩnh Thọ trưởng công chúa nhìn trúng huynh hay không?”
Phó Tạ: “...” Hắn không muốn cho Hàn Anh biết những chuyện phiền lòng này, ai ngờ Hàn Anh cũng biết rồi.
Hắn chăm chú nhìn Hàn Anh, thấp giọng nói: “A Anh, nàngyên tâm.” Hắn chắc chắn sẽ không phản bội A Anh.
Hàn Anh đưa thay sờ sờ môi của hắn, cảm thụ một chút ấm áp và mềm mại,
giảo hoạt cười cười, nói: “Nghe nói Vĩnh Thọ trưởng công chúa thề phải
gả vào Phó gia?”
Phó Tạ “ừ” một tiếng, vươn tay nắm vòng eo mảnh khảnh của hàn Anh, ôm nàng vào lòng.
Hàn Anh giương mắt nhìn thăng trầm vô tận ở bến tàu và Biện Kinh lẫn
trong sương mù trắng xoá, ôn nhu nói: “Đại ca không phải bỏ Lam thị
sao?”
Phó Tạ không khỏi nhìn Hàn Anh.
Hắn đã sớm có ý đó, đang chuẩn bị thương lượng với đại ca, không nghĩ tới Hàn Anh lại có thể nghĩ tới điểm này.
Điều này làm hắn vừa đau lòng, vừa khổ sở, lại vừa thương tiếc: bởi vì
sự bất lực của ta, A Anh của ta không thể không suy tính những chuyện
đấu đá thế này...
Phó Tạ dõi mắt trông về phía xa, nhẹ nhàng nói: “A Anh, chung quy một
ngày...” Chung quy một ngày, ta sẽ để nàng trở thành nữ nhân tôn quý
nhất thiên hạ, không phải chịu đựng những khó chịu này nữa!
Hàn Anh theo hắn giương mắt trông về phía xa, nàng nhìn ra ngàn dặm xa
xôi, nhìn ra sớm muộn gì sẽ tới “Chung quy một ngày “. Đến lúc đó, nàng
và Phó Tạ không còn những thứ hỗn loạn này, yên bình cùng nhau sống hết
quãng đời còn lại.