Hàn Anh vừa đứng soi gương tây dương, vừa sửa sang quần áo, đợi tâm
trạng bình tĩnh một chút, lúc này mới nói: “Trưởng công chúa bây giờ
đang ở đâu?”
Phó Bình bên ngoài đáp: “Bẩm thiếu phu nhân, trưởng công chúa còn chưa
tới, nữ quan bên cạnh trưởng công chúa tới đây thông báo người đi ra
nghênh đón.”
Hàn Anh hiểu rõ, Vĩnh Thọ trưởng công chúa đây là muốn nàng ra nghênh đón mà!
Nàng cười cười, dặn dò Phó Bình: “Đợi trưởng công chúa tới đây, ta liền
đi ra nghênh đón.” Trời lạnh như vậy, vạn nhất Vĩnh Thọ trưởng công chúa lại như giống như lần trước ở phủ An quốc công cố ý giày vò nàng,
nàng sẽ không chịu nổi đâu.
Phó Bình đáp “Vâng”, lui xuống.
Hàn Anh khí định thần nhàn dặn dò Tẩy Xuân: “lấy bộ quần áo phu nhân nhị phẩm ra cho ta!”
Lại dặn dò Nhuận Thu: “Chải đầu lại đi, chải tóc triều vân cận hương kế. Mang bộ trang sức ngọc phỉ thúy.” màu sắc chủ yếu của bộ quần áo phu
nhân nhị phẩm là màu đen và màu xanh, phối với đồ trang sức Ngọc Phỉ
Thúy sẽ đẹp hơn.
Thay quần áo xong, Hàn Anh đứng trước gương to, Tẩy Xuân giúp nàng sửa
sang lại quần áo, Nhuận Thu giúp nàng sửa sang lại búi tóc và đồ trang
sức, Sấu Đông và Hoán Hạ thì đứng ở cửa phòng ngoài khoang thuyền, nhìn
động tĩnh bên ngoài.
Chỉnh lý xong xuôi, thấy Phó Bình bên kia còn chưa có tin tức, Hàn Anh
dứt khoát ở ngồi xuống giường gấm, dùng nĩa bạc xiên miếng lê trong dĩa
trái cây từ từ ăn.
Mấy ngày nay Hàn Anh sớm đã nghe ngóng, biết rõ Vĩnh Thọ trưởng công chúa lưu luyến
Phó Tạ, cho tới bây giờ còn đang dây dưa với Phó Tạ. Nàng cảm thấy dựa
theo tính cách bao che khuyết điểm của Thừa Dận Đế, cho dù trưởng công
chúa hại chết con gái của Hoài Ân hầu, vợ cả của võ tướng đương triều từ nhị phẩm là nàng đây, Thừa Dận Đế sợ cũng sẽ che chở Vĩnh Thọ trưởng
công chúa nên nàng không dám khinh thường đâu...
Tẩy Xuân và Nhuận Thu thấy nàng đầy tâm sự, cũng không dám nói tiếng nào, im lặng đứng hầu.
Lại đợi một hồi, bên ngoài cũng không có tin tức, lòng Hàn Anh dần dần
ổn định lại, cầm quyển “truyện lịch sử” Phó Tạ đưa bắt đầu nàng đọc.
Tuy trong lòng có hơi loạn, thế nhưng sau khi đọc được một lát, phát
hiện nàng tiện tay lật đến trang nói đến đoạn lịch sử Đông Hán lúc Âm Lệ Hoa và Quách Thánh Thông, lúc này liền bắt đầu chăm chú đọc.
Bất tri bất giác một canh giờ đã trôi qua.
Phó Bình mang theo gã sai vặt tới đây truyền lời: “Thiếu phu nhân, Vĩnh Thọ trưởng công chúa đã tới!”
Hàn Anh buông sách, hít sâu một hơi, dặn dò Tẩy Xuân các nàng nói: “Chờ
một lát trưởng công chúa tới đây, nếu như ta không dặn dò, ngàn vạn lần
không nên dâng trà bánh!” Nàng sợ Vĩnh Thọ trưởng công chúa dùng trà
bánh làm kiếm cớ hãm hại nàng.
Đám người Tẩy Xuân vội vàng đáp ứng.
Hàn Anh lúc này mới mang theo Tẩy Xuân, Nhuận Thu, Sấu Đông và Hoán Hạ ra nghênh đón.
Mới ra khoang thuyền, Hàn Anh liền thấy Phó An và một thái giám áo đỏ
dẫn đường phía trước, một đám cung nữ, nữ quan, thái giám theo ở phía
sau, một đám người trùng trùng điệp điệp vây quanh một vị mỹ nhân y phục màu đỏ.
Vị mỹ nhân y phục màu đỏ này dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, mắt hạnh
môi son, vóc người thon thả, đầu cài trâm ngọc, mặc áo choàng gấm vũ sa
đỏ thẫm, khí thế bất phàm trong vòng vây của mọi người đi tới.
Hàn Anh lặng lẽ dùng ngón tay nâng má, miễn cưỡng cố ra vẻ mỉm cười,
bước nhẹ nhàng ra nghênh đón, đoan đoan chánh chánh quỳ gối hành lễ:“Thiếp thân gặp qua trưởng công chúa!”
Vĩnh Thọ trưởng công chúa dừng bước, mắt hạnh xinh đẹp như chứa lửa giận nhìn Hàn Anh, ước gì có thể đốt thành tro nữ nhân có dáng vẻ kệch cỡm
trước mắt này.
Nàng vốn định làm nhục Hàn thị một chút, để tiêu bớt đố kị trong lòng
lòng, bởi vậy liền bảo nữ quan đến thông tri Hàn thị sớm hơn một canh
giờ. Nàng vốn cho là Hàn thị sẽ khổ sở chờ đợi trong gió rét một canh
giờ, ai biết nàng thoáng qua một cái, lại có thể phát hiện Hàn thị mới
từ trong khoang thuyền ấm áp đi ra!
Vĩnh Thọ trưởng công chúa cảm thấy ngực khó chịu đau đớn, liền nổi giận đùng đùng liếc nữ quan Sắc Vi một cái.
Sắc Vi khẽ lắc đầu, ra hiệu trưởng công chúa không nên hành động thiếu suy nghĩ, chớ quên mục đích lần này tới.
Vĩnh Thọ trưởng công chúa híp mắt hạnh nhìn Hàn Anh, một lát sau đè nén lửa giận xuống, mới nói: “Hãy bình thân!”
Sau khi đi vào khoang, Hàn Anh mời Vĩnh Thọ trưởng công chúa ngồi xuống
ghế cao, mình ở đứng hầu bên cạnh, nhưng cũng không dâng trà bánh như
đãi khách bình thường.
Trưởng công chúa có chuyện trong lòng, tự nhiên cũng sẽ không để chuyện
trà bánh nhỏ như vậy trong lòng. Nàng ta đoan trang ngồi ở trên ghế cao, trên khuôn mặt rực rỡ cố mỉm cười, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong
lòng không cười nhìn về phía Hàn Anh: “Hàn thị, nghe nói ngươi năm nay
mười lăm tuổi rồi hả?”
Hàn Anh ôn hòa quỳ gối hành lễ: “Bẩm trưởng công chúa. Thiếp thân mười lăm tuổi rồi.”
Vĩnh Thọ trưởng công chúa đánh giá Hàn Anh, thấy nàng dung nhan xinh đẹp động lòng người, dáng người nở nang, nụ cười điềm mật, ngọt ngào, không khỏi chán ghét, nhạt nhẽo nói: “Bổn cung lớn hơn hai tuổi, sau này tỷ
muội ta đối tốt với nhau!”
Hàn Anh: “...”
Nàng khiêm tốn cúi đầu: “Thiếp thân không dám trèo cao.”
Vĩnh Thọ trưởng công chúa cau mày trợn mắt nhìn nàng: “Hàn muội muội, ở trước mặt bổn cung, không cần phải xem nhẹ mình.”
Hàn Anh: “...”
Nàng thủy chung không đồng ý gọi Vĩnh Thọ trưởng công chúa là “Tỷ tỷ“.
Vĩnh Thọ trưởng công chúa không thèm nói nửa câu với Hàn Anh, dù thế nào cũng cảm thấy Hàn Anh là một hồ mị tử, chuyên môn mê hoặc nam nhân, bởi vậy ngồi không bao lâu liền đứng dậy rời đi.
Hàn Anh tự nhiên là mang theo mọi người tiễn ra ngoài.
Đến bên ngoài, Vĩnh Thọ trưởng công chúa bỗng nhiên ngừng chân nhìn
thoáng qua khoang lầu ba -- nàng cảm giác nàng hình như vừa mới thấy lầu ba có bóng người thoáng qua.
Vĩnh thọ trưởng công chúa hiển nhiên sẽ không kiềm chế lòng hiếu kỳ của
mình, lúc này liền hỏi Hàn Anh: “Hàn muội muội, không biết ở khoang lầu
ba là ai vậy?” khoang đáy chở hành lý vật phẩm, khoang lầu một dành cho
người ở, tầng hai tầng ba chủ tử ở. Hàn Anh là ở khoang lầu hai, điều
này nói rõ khoang lầu ba ở cũng là nữ quyến, mà thân ảnh yểu điệu phiêu
dật nàng vừa mới nhìn thấy, rõ ràng là dáng vẻ cô gái... Chẳng lẽ Phó Tạ đã lén lút nạp thiếp rồi hả?
Nghĩ tới đây, trong lòng Vĩnh Thọ trưởng công chúa không khỏi có chút ghen tuông.
Hàn Anh mỉm cười: “Bẩm trưởng công chúa, khoang tầng ba chính là tiểu
thiếp bằng hữu nhà tôi.” Nếu là tiểu thiếp, thân phận quá thấp, trưởng
công chúa người cũng không cần gặp đúng không?
Trưởng công chúa nghe trong lời nói của Hàn Anh xưng Phó Tạ là “Nhà
tôi”, một cổ lửa giận không khỏi xông ra, cuối cùng vẫn mạnh mẽ ép
xuống.
Nàng vẫn có chút hồ nghi, nhưng không hỏi tới nữa. Hàn thị nhìn mảnh
mai, thế nhưng lại không tốt như kẹo da trâu, nàng nếu như không không
muốn nói, mình có hỏi không ra cái gì.
Hàn Anh tiễn trưởng công chúa đến trên bờ.
Trên bờ sớm có thái giám mang noãn kiệu chờ rồi.
Sau khi Trưởng công chúa ngồi trên noãn kiệu, giương mắt nhìn thoáng qua Hàn Anh cùng mấy nha hoàn phía sau nàng --mấy nha hoàn của Hàn thị
ngược lại là Xuân Lan Thu Cúc có tất cả đều trội hơn hẳn, nếu là người,
thì phải có nhược điểm, bảo Sắc Vi nghĩ biện pháp thu mua nha hoàn Hàn
thị a!
Sau khi trở lại khoang ngồi xuống, Hàn Anh rơi vào trầm tư. Một lát sau, nàng dặn dò Tẩy Xuân: “Gọi Phó Bình tới đây.”
Sau đó Phó Bình đi tới, Hàn Anh cho lui người hầu hạ bên cạnh, chỉ để
lại Tẩy Xuân, bảo Tẩy Xuân xốc lên mành gấm canh giữ ở cửa ra vào. Phó
Tạ nếu như ngay cả nàng cũng không chịu nói, như vậy thân phận nữ nhân
lầu ba kia có lẽ tương đối mẫn cảm, nàng phải đề phòng mới được.
Hàn Anh nhìn Phó Bình, thấp giọng hỏi: “người nọ ở lầu ba cuối cùng thân phận là gì?”
Phó Bình trầm ngâm một lát, mới có thấp giọng trả lời: “Bẩm thiếu phu
nhân, thân phận người này liên lụy tới cơ mật đại sự của công tử, nô tài không dám tiết lộ...”
Hàn Anh nghe vậy liền gật đầu, không hỏi tới nữa, bảo Phó Bình đi xuống.
Phó Tạ mang theo thống lĩnh cấm quân Tùy Đại Nghĩa và Tiêu Phượng Thiềm
hộ tống bảo vệ Thừa Dận Đế lên bờ đi thưởng thức Tường Thụy, Tể Tướng
Thôi Thành Trân mang theo một đám văn thần đi theo hầu hạ.
Đến huyện nha Thuận Huyền, nhìn thấy Huyện lệnh Thuận Huyền Tiễn Thế
Minh dâng một cái bình gọi là Tường Thụy, Phó Tạ: “...” Đây không phải
là hình Ngọc Liên Hoa trên đỉnh núi Thần Sơn của bộ tộc Tây Cương Tháp
Khắc Khắc sao? Người khác có lẽ chưa từng thấy, nhưng hắn vì tra xét
tình hình của Tháp Khắc Khắc, đã từng trèo lên đỉnh núi Thần Sơn! Loại
ngọc liên hoa này một cây có thể nở ra ba đóa hoa, trắng noãn như ngọc,
rất xinh đẹp, nhưng mà chỉ có đỉnh núi Thần Sơn mới có.
Phó Tạ nhìn thoáng qua Thừa Dận Đế vui vẻ ra mặt, Tể Tướng Thôi Thành
Trân và Hộ bộ thượng thư Tiễn Thế Trung mỉm cười, đem chuyện này tạm
thời đặt ở trong lòng.
Thừa Dận Đế hào hứng bừng bừng thưởng thức ba đóa liên hoa óng ánh trong suốt giống như bạch ngọc chạm khắc trong bình, huyện lệnh Tiễn Thế Minh ở một bên kích động giới thiệu: “Bệ hạ, cái này cũng không phải vi thần phát hiện. Trương Thiên Sư Triêu Thiên Quan của bổn huyện ban ngày cảm
giác được, ban đêm liền mơ hồ được thiên quan ban thưởng, tiên liên hoa
này...”
Hắn là đường đệ bà con xa của Hộ bộ thượng thư Tiễn Thế Trung thân tín
Tể Tướng Thôi Thành Trân, hôm nay chuyện Tường Thụy này là do Thôi Tể
Tướng tự mình an bài, hắn cũng không thể phá huỷ.
Thôi Thành Trân mỉm cười theo sát Thừa Dận Đế thưởng thức. Thừa Dận Đế
liên tục ảo tưởng sớm ngày phi thăng thiên giới, hắn liền vô cùng hài
lòng, dựa vào việc hiến Tường Thụy đề cử đạo sĩ cho Thừa Dận Đế.
Ban đêm Thừa Dận Đế dẫn đầu quần thần trở về thuyền rồng, trong đội ngũ
nhiều hơn ba người, Trương Thiên Sư Triêu Thiên Quan của Thuận Huyền và
hai Tiểu đồng thanh tú của hắn.
Sau khi trở lại chỗ nghỉ tạm trên thuyền rồng, Phó Tạ dặn dò Phó Tĩnh:“Sai người lẻn vào Thần Sơn của Tháp Khắc Khắc, thu thập mấy cây ngọc
liên hoa, âm thầm đưa đến kinh thành.”
Phó Tĩnh đáp “Vâng”, lặng lẽ truyền lời Phó Tạ ra ngoài.
Sau khi tiến vào Lương Châu, cách Biện Kinh càng ngày càng gần, Thừa Dận Đế đi theo Trương Thiên Sư tìm kiếm con đường phi thăng, không khỏi có
chút nhàm chán.
Ngày hôm đó Thừa Dận Đế đang nhàm chán, thái giám tổng quản Hứa Chiếu Thủy báo lại: “Bệ hạ, Vĩnh Thọ trưởng công chúa cầu kiến!”
Thừa Dận Đế thuận miệng nói: “Tuyên.” Huynh đệ tỷ muội của hắn phần lớn
đều bị Yến Thái hậu và hắn rặc rặc hết rồi, còn sống trên đời không
nhiều, mà duy nhất cùng Yến Thái hậu sinh ra chính là Vĩnh Thọ trưởng
công chúa, hắn tuy thân tình nhạt nhẽo, nhưng đối với bào muội này luôn
thân thiết hơn một ít.
Vĩnh Thọ trưởng công chúa khóc đến đỏ mắt đi đến, bổ nhào qua ôm lấy
chân Thừa Dận Đế khóc rống lên: “Hoàng huynh, thần muội không muốn sống
nữa! Cầu hoàng huynh làm chủ cho thần muội...”
Phó Tạ vừa trở lại trên thuyền mình tắm rửa thay quần áo, còn chưa kịp
dùng cơm đã bị Hứa Chiếu Thủy truyền chỉ tuyên đến thuyền rồng.