Nội viện ở Lỗ Châu là do Phó Tạ đặc biệt dặn dò người ta sữa chữa để Hàn Anh có thể ở thoải mái, vô cùng tinh xảo thoải mái dễ chịu, có thể nói
là xa hoa hiếm có.
Thế nhưng bầu không khí giữa ngoại viện và nội viện hoàn toàn bất đồng.
Nhìn từ bên ngoài cửa lớn ngoại viện bất quá chỉ là một tòa nhà cực kỳ
bình thường, thế nhưng vừa vào đại môn sẽ liền phát hiện trong sân nhìn
toàn là hoa cỏ sum suê có chút nhã tĩnh, trên thực tế khắp nơi đều có
Phó quân áo giáp chỉnh tề vác đao canh gác nghiêm ngặt.
Hứa Lập Dương để thanh y vệ mình mang đến lưu lại bên ngoài thư phòng, một mình đi vào thư phòng gặp Phó Tạ.
Phó Trữ phụ trách thư phòng cho hắn một chén trà xanh, sau đó yên lặng đứng hầu ở một bên.
Phó Tạ vẫn chưa vào, Hứa Lập Dương ở bên trong nghe được tiếng bước chân của hắn truyền tới, liền đứng dậy nghênh đón.
Thi lễ xong Hứa Lập Dương nghiêng người đứng trước thư án chạm trỗ hoa
lê, kính cẩn bẩm báo: “Công tử, nô tài đã thu xếp ổn thoả cho cung nữ
Uyển Nhã ở trong noãn các hậu hoa viên.”
Phó Tạ đứng ở phía sau án thư, nhìn Hứa Lập Dương, hỏi: “Hoàng hậu nương nương bên đó thế nào rồi?” khuôn mặt Hứa Lập Dương trầm tĩnh thái độ
thong dong, xem ra địa vị của hắn càng ngày càng cao, khí chất của hắn
cũng càng thêm ung dung rồi, không còn là tiểu thái giám ngây thơ trước
kia nữa...
Hứa Lập Dương kính cẩn nói: “Bẩm công tử, hoàng hậu nương nương bên kia
hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ người an bài!”
Chỉ mười ngày không gặp, công tử giống như càng thêm thâm trầm, cả người giống như tùy ý mà đứng ở đó, lại giống như thanh tùng trên núi cao,
làm lòng người cảm thấy kính nể...
Phó Tạ trầm giọng nói: “Ngươi trở về bẩm báo với hoàng hậu nương nương, mời nàng giờ Dậu vào hôm nay truyền thái y yết kiến.”
Hứa Lập Dương giương mắt nhìn hắn, đôi mắt dài nhỏ mang theo một chút nghi hoặc: “Công tử “
Phó Tạ thản nhiên nói: “Thái y bên kia đã sắp xếp xong xuôi!”
Hứa Lập Dương đáp “Vâng”, tiếp theo bẩm báo: “Ngày hôm trước Đậu Kỳ Chí ở Tấn Châu và Vương Thế Anh ở Lạc Dương truyền tin tức tạo phản đến, bệ
hạ tuy ngày ngày sa vào tửu sắc, tám chín phần mười trong lúc say, lại
bắt đầu nhắc tới công tử, muốn nô tài gọi người hộ giá, nhưng đều bị
thôi Tể Tướng ngăn cản. Thôi Tể Tướng tiến cử Quảng Nam tướng quân Hồ Vũ Uy trước đi bình định Tấn Châu, tiến cử tổng quản Ký Châu Thôi An Minh
đi bình định Lạc Dương.”
Phó Tạ nghe vậy suy nghĩ một lát, nhìn Hứa Lập Dương: “Sau giờ Tuất ta
có thời gian.” Hắn về nội viện tắm rửa trước, ở cùng Hàn Anh một lát,
buổi tối mới có thời gian mang Hàn Anh tiến cung gặp Thừa Dận Đế và
hoàng hậu nương nương.
Mặt khác là vì giờ Tuất mỗi ngày Tể Tướng Thôi Thành Trân xuất cung quay về nơi ở ở Lỗ Châu, không có Thôi Thành Trân ở bên cạnh Thừa Dận Đế,
Phó Tạ mới có thể gây ra lực ảnh hưởng lớn nhất đối với Thừa Dận Đế, đạt được mục đích của mình.
Hứa Lập Dương tâm tư linh động, liền hiểu ý nói: “Nô tài hiểu rõ.” Khi
đến giờ Tuất Hắn sẽ ở trước mặt bệ hạ nhắc tới công tử. Bệ hạ luôn ngóng trông công tử đến, nhất định sẽ lập tức tuyên triệu công tử tiến cung.
kế tiếp Phó Tạ lại thấy thống lĩnh cấm quân Tùy Đại Nghĩa hộ tống Thừa
Dận Đế đi dạo. Hắn mặc dù đã rời khỏi kinh thành, nhưng cấm quân vẫn
trong quyền kiểm soát của hắn, mà Tùy Đại Nghĩa chính là người hắn an
bài vào cấm quân.
Sau khi đã sắp xếp mọi thứ chu toàn, Phó Tạ nhận trà xanh Phó Trữ dâng
lên uống một ngụm, gọi Phó Tĩnh vào phân phó: “cho người canh gác hậu
hoa viên, cái người ở trong noãn các hậu hoa viên không thể để người
khác nhìn thấy.”
Phó Tĩnh đáp “Vâng”, tự mình đi hậu hoa viên bố trí sắp xếp.
Sau khi Phó Tạ rời khỏi, Hàn Anh cũng không đi tắm rửa ngay, thấy tất cả hành lý đều tháo xuống rồi, liền trước dặn dò Từ ma ma mang theo Hoán
Hạ đi vào phòng bếp nhìn xem, cần bổ sung cái gì liền bổ sung cái đó,
đợi mọi việc đầy đủ thì có thể chuẩn bị cơm tối.
Từ ma ma đáp “Vâng”, hấp tấp mang theo Hoán Hạ đi ra.
Hàn Anh lại dặn dò Tẩy Xuân và Hoán Hạ sửa sang lại hành lý, tự mình
mang theo Nhuận Thu đi vào tắm rửa. Hàn Anh có suy nghĩ của mình, hôm
nay thân phận của Phó Tạ là điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ phụ trách cấm
quân, vậy khi hắn tới Lỗ Châu, Thừa Dận Đế nhất định rất nhanh sẽ tuyên
hắn yết kiến; Phó Hoàng Hậu là tỷ tỷ ruột của Phó Tạ, nếu như nàng cũng
đi theo Phó Tạ, Phó hoàng hậu không có khả năng không triệu kiến nàng.
Tính toán như vậy, Hàn Anh cảm thấy mình nên tắm rửa trước, ăn mặc thật
xinh đẹp chờ Phó Tạ trở về, nói không chừng nàng cũng phải tiến cung yết kiến mà!
Tắm xong đi ra, thấy mấy người Từ ma ma Tẩy Xuân đã thu xếp ổn thoả mọi thứ, Hàn Anh liền thoải mái trang điểm thay quần áo.
Hai ngày này nàng phải gấp rút lên đường nên khôngcó dụng tâm tràng điểm, nay liền đặc biệt dụng tâm ăn mặc một phen.
Phó Tạ ở tiền viện bận rộn hơn nửa buổi chiều, hắn nhìn đồng hồ, thấy
cách giờ Tuất còn gần một canh giờ, liền nhấc chân quay về nội viện.
Phó Tạ mới vừa đi tới cửa ra vào nhà chính nội viện, Sấu Đông chịu trách nhiệm vén rèm liền quỳ gối hành lễ, xốc mành gấm màu đỏ nhạt hoa văn
chữ Vạn lên, đồng thời hướng vào phía trong bẩm báo: “Cô nương, cô gia
đã trở về!”
Phó Tạ nghe vậy không khỏi mỉm cười một cái: nha hoàn hầu hạ hắn và Hàn
Anh đều do Hàn Anh mang đến, nhất thời không đổi được xung hô, luôn luôn gọi Hàn Anh là “Cô nương”, gọi hắn “Cô gia”, làm cho Phó Tạ có cảm giác bản thân mình là con rể ở rể phủ Hoài Ân Hầu.
Hắn vừa mới vào nhà chính, rèm che ngay cửa phòng ngủ liền bị vén lên,
một thiếu nữ phong thái thướt tha dung nhan kiều diễm trong trang phục
thiếu phụ đi ra, tóc đen như mây mày rậm mi dài, da trắng như tuyết môi
anh đào đỏ tươi, vừa thấy hắn liền cười ngọt ngào: “Ca ca, huynh về
rồi!”
Hai mắt Phó Tạ tỏa sáng, ngây ngốc đứng nhìn Hàn Anh.
a Anh của Hắn gả tới đây mới mấy ngày, được hắn tưới đều mưa móc liền
bắt đầu như kiều hoa nở rộ, vừa thơm vừa mềm lại vừa kiều diễm...
Hàn Anh yêu kiều quỳ gối hành lễ, nũng nịu nói: “Ca ca, muội trang điểm
như vậy có thể tiến cung yết kiến hoàng hậu nương nương không?”
Phó Tạ thấy nàng đầu đầy châu ngọc quần áo hoa lệ, lại tự có một loại
phong lưu yêu kiều lười biếng óng ánh trơn bóng, không khỏi giật mình,
nói: “Có thể.”
Hàn Anh chăm chú nhìn môi của hắn, lại hỏi một câu: “Muốn dọn cơm trước sao?”
Phó Tạ nói giọng khàn khàn: “Đợi bận rộn xong hãy dọn cơm!”
Hàn Anh sững sờ, đang muốn nói chuyện, Phó Tạ đã đi tới, ôm lấy nàng nhấc chân đi vào phòng ngủ.
Đám người Tẩy Xuân vội vàng lánh đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa nhà chính lại.
Trong phòng lập tức tối xuống.
Hàn Anh liếc mắt nhìn thấy, không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, cổ tay nâng lên ở đập một cái trên lưng Phó Tạ, lại đập một cái nữa, dần dần theo
nụ hôn của Phó Tạ mà mềm nhũn xuống dưới.
Phó Tạ nhất thời động tình, ôm Hàn Anh đi vào phòng ngủ, sau khi đặt Hàn Anh lên quý phi tháp liền hôn xuống.
Hàn Anh bị hắn hôn được có chút đau, liền dùng sức đẩy Phó Tạ ra, cố ý nói: “huynh không tránh người...”
Lúc này Phó Tạ mới nhớ tới mình vừa rồi quên tránh người, không khỏi
nóng mặt, nhất thời có chút chần chờ, đưa lưng về phía Hàn Anh ngồi ở
quý phi tháp bên cạnh.
Hàn Anh dựa vào gối mềm nằm trên tháp quý phi, liếc Phó Tạ, phát hiện
hắn đưa lưng về phía mình, lỗ tai màu đỏ, liền đoán được hắn đang xấu
hổ.
Nàng thấy Phó Tạ ngay cả lỗ tai đều đỏ, không khỏi sinh lòng yêu thương, tiến tới trên vành tai của Phó Tạ hôn một cái.
Lỗ tai Phó tạ vô cùng mẫn cảm, bị Hàn Anh hôn một cái lập tức giật mình, bộ phận sớm đã có phản ứng lập tức trướng đến có chút đau, hắn trước
kia ở phương diện này không có hiểu biết cũng không cảm thấy gì, sau khi thành thân với Hàn Anh thoáng cái được mở ra lệnh cấm, Lại tuổi trẻ
thân thể cường tráng, nhu cầu ở phương diện kia có chút mạnh mẽ, ăn cả
ngày cũng không không thấy no bụng, vừa nhìn thấy Hàn Anh liền muốn làm. Hai ngày này luôn ở trên xe ngựa, hắn và Hàn Anh liên tục không có làm
qua, sớm đến mức luống cuống.
Dáng vẻ Hàn Anh ngượng ngùng, nhưng tay cách quần áo vẫn vuốt ve chỗ đó của Phó Tạ, thấp giọng nói: “Thời gian đủ không?”
Phó Tạ hít một hơi hơi lạnh: “Ta lần này sẽ nhanh một chút mà...”
Hàn Anh hai mắt ngập nước nhìn hắn, giọng nói nũng nịu: “Huynh lần nào cũng rất nhanh...”
Phó Tạ: “...” Đây là ghét bỏ ta sao?
Hàn Anh tự biết mình lỡ lời, vội vàng chủ động dán lên, hôn môi Phó Tạ,
hàm hồ nói: “thế nhưng số lần thì Phó Tạ ca ca của muội hơn hẵn...”
Lý trí trong đầu Phó Tạ như dây cung đứt gãy, lập tức ôm chặt Hàn Anh.
Giờ Tuất năm khắc, Hứa Lập Dương mang theo tiểu thái giám phụng mệnh tới đây truyền ý chỉ của Thừa Dận Đế, tuyên phu thê Phó Tạ tiến cung yết
kiến.
Chỉ có Phó Tạ một mình đi ra tiếp ý chỉ.
Hứa Lập Dương không gặp Hàn Anh, liền nhắc nhở một câu: “Công tử, hoàng
hậu nương nương tuyên thiếu phu nhân tiến cung yết kiến.”
Phó Tạ trầm giọng nói: “Thiếu phu nhân đã ngồi vào kiệu rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Hứa Lập Dương đáp “Vâng”, lui một bước về phía bên cạnh, cung thỉnh Phó Tạ đi ra ngoài.
Hắn phát hiện công tử tóc dài hơi ẩm, giống như là vừa tắm qua, thầm
nghĩ: công tử thật đúng là kính cẩn, yết kiến bệ hạ còn phải tắm gội
thay quần áo.