Lưng Phó Tạ tuy rằng cơ bắp như võ sĩ lại cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cũng không lớn lắm.
Hàn Anh nằm trên lưng hắn, mắt nhìn lùm cây nằm ở hai bên đường núi tối
om phía trước, nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi hương xà phòng nhàn nhạt trên
người Phó Tạ, trong lòng vô cùng yên bình.
Đường phía trước một mảnh tối om, bốn phía lạnh lẽo, nhưng vì có Phó Tạ ở cùng nàng, nàng cái gì cũng không sợ.
Phó Tĩnh Phó Bình mang theo binh sĩ hộ tống bảo vệ trước sau.
Phó Tạ cõng Hàn Anh xuôi theo đường nhỏ đi về phía nam, thoáng qua cánh
rừng, chân núi phía trước liền hiện ra từng dãy ánh đèn, ở chỗ này Phó
Tạ xây dựng một toà nhà ở chân núi phía nam Nhạn Minh Sơn, ngọn đèn dầu
lập loè như ẩn như hiện trong bóng núi trập trùng, biệt viện lưu người
canh giữ đã đốt đèn dầu đợi chủ nhân đến.
Sau khi đi vào viện, Phó Tạ mới thả Hàn Anh xuống, nói: “Đêm nay chúng ta ở chỗ này!”
Hàn Anh ngẩng đầu nhìn Phó Tạ, thấy hắn cõng mình đi đường núi lâu như
vậy, nhưng vẫn điềm nhiên như không có việc gì, ngay cả đổ mồ hôi cũng
không có, không khỏi có chút kinh ngạc.
Tỳ nữ lưu lại canh giữ biệt viện sớm đã xốc mành gấm nhà chính lên, Phó Tạ nắm tay Hàn Anh đi vào.
Hàn Anh đi vào liền cảm thấy một luồng gió mát đập vào mặt, bên trong xen lẫn mùi thơm ngát của trúc xanh.
Nàng cười cười nhìn Phó Tạ, trong phòng ấm như vậy áp, hiển nhiên là địa long lẫn lò xông hương đã được đốt lên từ buổi chiều. Xem ra Phó Tạ sớm đã có tâm tư mang nàng tới đây!
Tâm tư nhỏ này của Phó Tạ bị Hàn Anh nhìn thấu, khuôn mặt lặng lẽ lộ ra
tầng một đỏ ửng, nhưng mặt dày mày dạn giả vờ như không thấy biểu tình
của Hàn Anh, cố gắng trấn định ngồi xuống giường gấm ở phía đông tránh
né ánh mắt của Hàn Anh.
Hàn Anh thấy hắn mặt đỏ rần, cũng không vạch trần, ở giường gấm phía tây ngồi xuống.
Phó Bình đang chờ ở hành lang bên ngoài, Tẩy Xuân chỉ huy thị nữ hầu hạ Phó Tạ và Hàn Anh rửa tay.
Thị nữ bắt đầu dâng trà nóng, đồng thời dọn điểm tâm lên.
Hàn Anh lau sạch tay, sau khi lau xong thì nhìn trà nóng và điểm tâm bày trên bàn nhỏ.
Trà là phổ nhị thượng hạng, điểm tâm cũng đều là các loại điểm tâm cực
kỳ tinh xảo, tất cả đều là những món xưa nay nàng thích ăn.
Hàn Anh càng thêm khẳng định chuyện hôm nay là Phó Tạ đã sớm có kế hoạch tốt.
Trong lòng nàng cười thầm, nhặt miếng bánh củ mài nhân đậu xanh trên
chiếc đĩa trắng từ từ ăn, vừa ăn vừa liếc mắt Phó Tạ, thấy Phó Tạ ngồi
nghiêm chỉnh, khuôn mặt tuấn tú không có biểu lộ gì, bờ môi góc cạnh rõ
ràng môi mím thật chặc, liền biết hắn còn khẩn trương hơn mình, không
khỏi cúi đầu hé miệng cười.
Phó Tạ mang tâm tư thiếu niên hoài xuân nàng có thể nhận ra, chỉ là nghĩ đến Phó Tạ thâm trầm như vậy mà ở chuyện nam nữ lại non nớt như thế,
trong lòng nàng vừa vui mừng, lại vừa buồn cười, lại có chút thương
tiếc...
Lúc này đêm đã thật khuya, bên ngoài gió rít gào thét giận dữ, xen lẫn
thanh âm róc rách của sơn tuyền, giống như gần ở bên tai, lại như xa
tận cuối chân trời.
Phó Tạ ngồi ngay ngắn tại chỗ, không nghe được bất kì âm thanh nào, cũng không nhìn thấy được bất cứ thứ gì, chỉ thấy được vẻ trong veo nhàn
nhạt trên người Hàn Anh…
Sau khi Hàn Anh ăn mấy khối điểm tâm, thấy Phó Tạ còn đang ngẩn người, liền liếc mắt ra hiệu cho Tẩy Xuân, ý bảo nàng lui ra.
Sau khi Tẩy Xuân rời khỏi, Hàn Anh liền dịu dàng nói: “Ca ca, muội
khát!” Nàng chậm rãi ăn vài khối điểm tâm, khát là đúng thôi phải không?
Phó Tạ “ừ” một tiếng, cầm một cái chung nhỏ ngũ sắc, châm nửa chung phổ nhị.
Thấy Hàn Anh sáp lại, cũng không có ý định đưa tay ra lấy, Phó Tạ liền đứng dậy bưng chung trà đưa đến môi đút nàng uống trà.
Môi Hàn Anh đỏ tươi, lúc Phó Tạ cho nàng uống trà ngón tay không cẩn
thận chạm phải, trực giác ấm áp mềm mại, dây cung lý trí trong lòng hắn
lập tức gãy vụn.
Tẩy Xuân Canh giữ ở ngoài mành gấm nghe trong phòng mơ hồ truyền ra một
tiếng giòn vang, giống như tiếng đồ sứ ném lên nền đất, đang muốn vén
rèm đi vào thu thập, lại bị Phó Bình đứng hầu một bên ngăn cản.
Phó Bình gần như thì thầm nói: “Không nên đi vào.”
Tẩy Xuân chậm rãi lui trở về, suy nghĩ một lát mới hiểu rõ, không khỏi liếc Phó Bình, thấy tay phải của hắn đặt trường đao treo bên hông, hai
mắt sáng ngời nhìn về phía trước, cũng không có lộ ra vẻ gì khác, liền
cũng dần dần bình tĩnh lại.
Bên trong mành gấm không còn thanh âm nào khác truyền tới.
Không biết qua bao lâu.
Hàn Anh mềm nhũn dựa vào trong ngực Phó Tạ, khuôn mặt dán trên mặt Phó
Tạ, sau nửa ngày không lên tiếng. Nàng có thể cảm nhận được Phó Tạ giờ
phút này tên đã trên dây.
Phó Tạ nhắm mắt lại, ôm thân thể mềm mại của Hàn Anh thật chặt, hận không thể nhào nặn nàng tiến vào thân thể của mình.
Hàn Anh luôn luôn sợ đau, bị Phó Tạ ôm có chút khó chịu, liền đẩy hắn: “Ca ca, chặt quá!”
Phó Tạ nghe chữ “chặt”, thoáng cái nghĩ tới trong quyển sách kia cũng có xuất hiện cái chữ này, huyết mạch lập tức sôi sục, lập tức trở mình đem đặt Hàn Anh ở phía dưới.
Ước chừng sau hai khắc, Hàn Anh gọi Tẩy Xuân vào thu thập mảnh sứ vỡ trên mặt đất.
Sau khi Tẩy Xuân đi vào, một bên chỉnh đốn mảnh sứ vỡ, một bên bình tĩnh mà quét mắt nhìn một vòng, phát hiện cô nương nhà mình dựa vào giường
bàn nhỏ, đang cúi đầu bưng một cái chung ngũ sắc thưởng trà, quần áo rất chỉnh tề; mà cô gia lại không có ở đây, đại khái đi phòng ngủ.
Lúc chỉnh đốn trà cụ, Tẩy Xuân phát hiện trong hộp bích sứ có hơn nửa
hộp tàn trà, dịch thể trà còn thấm một mảng khăn lụa, không khỏi sững
sờ, hộp này là dùng để cho cô nương đựng vỏ trái cây, nàng nhớ rõ cái
hộp này nguyên là trống không.
Hàn Anh thấy Tẩy Xuân nhìn chằm chằm vào cái hộp bích sứ kia, khuôn mặt
lập tức trướng đến đỏ bừng, vội vàng nói: “Nhanh đem cái hộp này ném đi
đi!”
Tẩy Xuân có chút chần chờ: “Cái hộp này còn tốt mà...”
Hàn Anh giống như là có chút không kiên nhẫn: “Bảo ngươi ném thì ném đi!”
Thấy Tẩy Xuân cầm cái hộp muốn đi ra ngoài, nàng vội vàng lại thêm một
câu: “Đồ vật bên trong cũng vỡ cả rồi, đập cái hộp này luôn đi rồi hãy
vứt!”
Tẩy Xuân dù không hiểu nhưng đành làm theo, bưng cái hộp bích sứ kia đi ra.
Đợi Tẩy Xuân đi vào lần nữa, lại phát hiện cô gia đã đi ra.
Nàng mắt sắc phát hiện cô gia đã thay quần áo, Tẩy Xuân nhớ rõ lúc cô gia đến mặc trang phục cưỡi ngựa màu xanh,
hiện tại chẳng những buộc kim quan trên tóc, còn thay đổi áo choàng màu
trắng ngọc rộng thùng thình, thần thái thong dong, tuấn tú lịch sự tao
nhã giống như trích tiên.
Phó Tạ lại châm trà cho Hàn Anh, Tẩy Xuân phát hiện bất quá mới có một
lát mà cô gia ngay cả đồ lót bên trong cũng thay đổi, hồi nãy là trung
đan bạch la viền đen, bây giờ là thay đổi một bộ trung đan bạch lăng
không có viền...
Tẩy Xuân nghĩ mãi vẫn không hiểu được, liền không nghĩ nữa, đi vào phòng ngủ phía đông chỉnh đốn trải giường chiếu cho cô nương, chuẩn bị hầu hạ cô nương tắm rửa đi ngủ.
Phó Bình tất nhiên đi chuẩn bị phòng ngủ cho Phó Tạ ở Đông Sương phòng.
Tắm rửa xong đi ra, Hàn Anh tựa vào bên cạnh lò xông hương hong khô tóc dài.
Nàng có một mái tóc dài đen nhánh, hôm nay dài đã tới mông, mỗi lần tắm rửa xong đều được phải hong một lúc mới khô.
Tẩy Xuân đứng ở một bên, cầm một cái hộp chứa hương liệu, chuyên tâm quăng hương bánh vào trong lò xông hương.
Hương bánh này rất đặc biệt, cũng không phải là mùi hương thông thường
như đàn hương, cây cửu lý hương hay cây giáng hương, nghe nhạt nhẽo,
những mùi này khi bỏ vào trong lò xông hương sẽ toả ra mùi trúc tử thơm
nhàn nhạt, tựa như sau khi trúc tử bị cắt đứt thì trên mặt cắt sẽ phát
ra hương vị, rất dễ ngửi.
Hàn Anh lặng lẽ xoa bờ môi nóng rát của mình.
Môi của nàng đầy đặn, tuy rằng tuyệt đối không xứng với danh hiệu miệng
anh đào nhỏ, nhưng thật ra cũng không lớn lắm, hôm nay có chút sưng
đau, vô cùng khó chịu.
Lúc này Hàn Anh trên người chỉ mặc quần áo ngủ mỏng, tơ lụa mềm mại dán
lên thân thể, thân thể với đường cong linh lung nở nang lộ ra cực kỳ rõ
ràng, hai điểm phía trước hơi nổi lên...
Sau khi Hàn Anh đi ngủ, Phó Tạ tâm thần kích động, nhất thời không ngủ
được, liền đi tiền viện tập bắn một canh giờ, luyện đến khi đổ một thân
mồ hôi mới trở về tắm rửa.
Hắn vừa thoát khỏi áo ngoài, liền nghe thấy căn phòng cách vách mơ hồ truyền đến một tiếng thét.
Là tiếng của Hàn Anh!
Phó Tạ lập tức rút Chủy thủ từ trong giày ra xông ra ngoài.
Phó Bình Canh giữ ở bên ngoài cũng rút đao đi theo.
Phó Tạ vừa đẩy cửa phòng ra, buồng trong liền truyền đến thanh âm của Tẩy Xuân: “Cô nương thấy ác mộng!”
Sau một lát, Tẩy Xuân đi nghỉ ngơi, Phó Tạ mặc quần áo nằm trên giường cùng với Hàn Anh, nhẹ nhàng vỗ lưng Hàn Anh.
Hàn Anh cuộn mình thành một đoàn trong ngực của hắn, vẫn còn lạnh run.
Phó Tạ ôm nàng, làm cho nàng thoải mái hơn một chút, một bên vuốt ve
lưng nàng, một bên ôn nhu an ủi: “Không phải sợ, ta sẽ luôn ở cùng muội, vĩnh viễn cùng muội...”
Qua giờ Tý, Phó Tạ lúc này mới dỗ Hàn Anh ngủ được.
Hắn vừa nhét Hàn Anh vào trong chăn, bên ngoài cửa sổ đã bị gõ nhẹ ba
cái, tiếp theo chính là âm thanh Phó Tĩnh tận lực đè thấp bẩm báo: “Bẩm
công tử, tiểu Hứa công công đã đến, nói là có nhiệm vụ khẩn cấp cần
thương nghị với người, hắn suốt đêm từ hành cung Lỗ Châu chạy đến, lập
tức phải đi về!”
Phó Tạ vừa muốn đứng dậy, Hàn Anh lập tức “Anh” một tiếng, tứ chi lập tức quấn chặt, một mực khóa Phó Tạ lại
Ôm Hàn Anh giống như tiểu hài tử, Phó Tạ đành phải nói: “Để hắn đi vào cách màn nói chuyện!”
Hắn ôm Hàn Anh, đứng dậy khép màn trướng lại, lúc này mới kéo áo ngủ bằng gấm trùm lên trên người mình và Hàn Anh.
Bình sinh lần đầu tiên cách màn nhìn Phó Tạ đáp lời, Hứa Lập Dương có
chút kỳ quái, liền có lòng thăm dò, cố ý hành lễ nói: “Nô tài ra mắt
công tử.”
Thanh âm tận lực đè thấp của Phó Tạ trong màn trướng xanh nhạt truyền tới: “nói đi!”
Xác định là giọng nói của Phó Tạ, Hứa Lập Dương lúc này mới bẩm báo nói: “Bẩm công tử, cung nữ Uyển Nhã hầu hạ bên cạnh hoàng hậu nương nương có thai.”
Nghe vậy Phó Tạ đang khẽ vuốt lưng Hàn Anh thoáng cái dừng lại, một lát
sau mới nói: “Hoàng hậu nương nương có tính toán gì không?” Thừa Dận Đế
đến nay dưới gối hoang vu, hoàng hậu nương nương phải có một quyết định.
” Ý của hoàng hậu nương nương là “ Hứa Lập Dương dừng một chút, thấp
giọng nói, “Thay mận đổi đào.” Hoàng hậu nương nương mặc dù có ý đó, thế nhưng nếu không có công tử bên ngoài hiệp trợ, cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.
Phó Tạ im lặng hồi lâu.
Lúc này hắn dựa đệm ngồi ở trên giường, mà Hàn Anh giống như bạch tuộc
nằm ở trong ngực hắn, mềm mại ấm áp, giống như tiểu cẩu quấn quít lấy
hắn.
Hàn Anh một khi ngủ sẽ ngủ rất sâu, lần trước hắn giằng co nửa ngày cũng không có tỉnh.
Tay Phó Tạ chậm rãi lướt nhẹ qua Hàn Anh, tâm niệm cấp chuyển.
Nếu như hắn ra tay, Uyển Nhã tương lai nếu sinh ra nữ hài tử, chính là
công chúa hoàng hậu sinh ra, thân phận cao quý; nếu là sinh hạ nam đinh, chính là Thừa Dận Đế sinh ra, tương lai có khả năng là thái tử Đại
Chu...
Hàn Anh có lẽ thấy mộng đẹp, lẩm bẩm “Ca ca”, khuôn mặt dán lên trên người Phó Tạ.
Hứa Lập Dương Đứng ở ngoài trướng nghe âm thanh “Ca ca”, như bị sét
đánh, thoáng cái cứng ngắc, đây là giọng nói của Hàn cô nương! Hàn cô
nương sao lại ở trong màn với công tử? Bọn họ không phải chưa thành hôn sao?
Hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tóm lại trái tim có chút không thở nổi.
Phó Tạ ôm chặt Hàn Anh, trầm giọng nói: “Ngươi đi về hồi báo hoàng hậu
nương nương, bảo tỷ ấy giao Uyển Nhã cho ngươi. Ngươi đem nàng ta giao
cho Phó Yến, an bài nàng ta vào dinh thự ở Lỗ Châu. Mùng sáu ta thành
thân, khoảng mùng mười sẽ đi đến Lỗ Châu, sau này chuyện này ngươi không cần quản.”
Hứa Lập Dương cố gắng đè nén kích động trong lòng xuống, khàn giọng nói: “Vâng.”
Lại nói: “Nô tài cáo lui.”
Hắn chậm rãi lui ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, chỉ có Phó Tĩnh dẫn hắn rời khỏi.
Gió đêm thổi qua lạnh thấu xương, Hứa Lập Dương rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh lại, Hàn cô nương phải gả cho người ta rồi!
Nghĩ đến nữ hài tử xinh đẹp nghịch ngợm kia sẽ trở thành cô dâu của công tử, Hứa Lập Dương cảm thấy trong lồng ngực trống rỗng...