Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 61




Những hỗ vệ đi theo Phó Tạ đều là những người đã theo chân hắn ra chiến trường đẫm máu, đao thật thương thật giết người thật, tất nhiên là không để những nữ nhân này vào mắt, lập tức liền có hai người tiên phong bước ra khỏi hàng chuẩn bị kéo Lương di nãi nãi đi.

Lương di nãi nãi sợ tới mức một kích linh nghiệm, cũng không dám giả bộ bất tỉnh nữa, thoáng cái liền mở to mắt nhảy dựng lên, với tuổi của bà ta mà lại dùng tốc độ hiếm thấy xoay người nhảy lên rồi chạy ra ngoài, rất nhanh liền chạy rất xa.

Lam thị thấy tình thế không ổn, bỏ lại câu “Phó Tam, ngươi chờ đó cho ta”, cũng xách váy chạy thật nhanh.

Liên Thị và Giang di nãi nãi cũng mang theo nha hoàn bà tử cùng đám chim muông còn lại giải tán.

Phó Tạ phất phất tay, những hỗ vệ kia đều có người đứng đầu dẫn rút lui ra ngoài, canh giữ ở bên ngoài nội viện.

Hàn Anh vừa bực mình vừa buồn cười xem xong màn kịch sống động này, lúc này liền ngẩng đầu nhìn Phó Tạ, híp mắt to, ngọt ngào cười: “Ca ca, ca đã trở về!” Phó Tạ vốn rất xinh đẹp, hiện tại mắt phượng hẹp dài da thịt hơi đen, cánh tay hơi gầy, càng nhìn càng ra dáng đàn ông, vô cùng đẹp mắt!

Phó Tạ cúi đầu nhìn Hàn Anh, thấy nàng mắt to trong suốt óng ánh, giống như lẫn ánh sao ở bên trong, không tự chủ được liền bị hấp dẫn, ôn nhu nói: “a Anh, mấy ngày nay ở nhà nàng có ngoan không?”

Dưới ánh đèn lưu ly, khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ bị ngọn đèn phủ lên một tầng sáng nhu hòa, tuấn mỹ như thiên thần trên thiên cung, làm cho cả người Hàn Anh cảm thấy ngứa ngáy, không thể tỏ ra vẻ yêu kiều, lập tức mắt to ngập nước chậm rãi đảo qua khuôn mặt Phó Tạ, nũng nịu nói:“Muội không nghe lời, ca ca có thể làm gì muội đây?”

Phó Tạ bị nàng nhìn như vậy, cảm giác cả người lâng lâng, quả thực lục phủ ngũ tạng như bị bàn ủi ủi qua, không một chỗ nào không thoải mái; khắp người ba vạn 6000 lỗ chân lông, không một lỗ chân lông nào không thoải mái không mát lạnh.

Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn mang theo một nụ cười ngại ngùng, đang muốn đưa tay xoa đầu Hàn Anh, lại nghe bên trong nhà chính truyền đến một tiếng ho khan, vội vàng sửa sang lại thân thể và tinh thần, xoay người lại hành lễ nói: “Tiểu tế gặp qua nhạc mẫu!”

Thật ra khi đám người Lam thị tới đây Lâm thị liền được Từ ma ma đỡ tới, nhưng còn chưa kịp đi ra ngoài ủng hộ nữ nhi thì con rể đã tới, bà chỉ đành phải đứng ở bên trong nhà chính, lúc này thấy nữ nhi nữ tế liếc mắt đưa tình, đành phải tự thân xuất mã bổng đánh uyên ương.

Lúc này Hàn Anh và Phó Tạ đứng sóng vai, thấy Phó Tạ cao hơn mình không ít, có một chút cảm giác áp bách, liền giảo hoạt cười cười, tay giấu trong ống tay áo lặng lẽ duỗi ra, cách ống tay áo nhéo nhéo cánh tay Phó Tạ, lại phát hiện cơ bắp Phó Tạ càng bền chắc, ngay cả bóp cũng bóp không được.

Thấy Hàn Anh lại bướng bỉnh, Phó Tạ thản nhiên, làm bộ bắt chuyện Hàn Anh cùng nhau đi vào, nhưng tay cực kỳ tự nhiên xoa nhẹ eo Hàn Anh.

Chỗ này của Hàn Anh rất mẫn cảm, lập tức thân thể như nhũn ra, không khỏi nghiêng qua liếc Phó Tạ, theo hắn đi vào.

Phó Tạ và Hàn Anh động chạm lẫn nhau bị Hàn Linh ở phía sau nhìn rất đầy đủ, không khỏi ngạc nhiên, vừa hâm mộ lại vừa vui vẻ thay tỷ tỷ. Nàng lặng lẽ nói một tiếng với Tẩy Xuân, tự mình trước mang theo Bích Vân trở về, không ở nơi này quấy rầy.

Lâm thị ngồi xuống giường gấm.

Phó Tạ ở ngồi xuống ghế nệm gấm ở phía đông, mắt phượng lưu chuyển, đảo qua ghế bên cạnh, Hàn Anh liền ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nệm gấm ở đằng kia.

Nhìn thấy nữ nhi như vậy lại nghe con rể nói như thế, Lâm thị vừa vui, lại có chút buồn cười, liền bắt đầu hỏi thăm Phó Tạ về chiến sự Tây Cương.

Phó Tạ tuy không nói nhiều, nhưng đối với nhạc mẫu cực kỳ cung kính, có hỏi có đáp trả lời súc tích.

Biết nhạc phụ còn ở quân doanh ngoài thành chưa trở về, Phó Tạ liền đứng dậy hành lễ, trầm giọng nói: “Chuyện hôm nay nhạc mẫu không cần phải lo lắng, tiểu tế sẽ đi lĩnh tội với phụ thân.”

Hàn Anh thấy hắn phải đi, vội vàng cũng đứng dậy đi theo: “Ca ca, muội cùng đi với huynh!”

Mắt phượng Phó Tạ lưu chuyển, nhìn Lâm thị, trưng cầu ý kiến của Lâm thị.

Lâm thị hơi suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu, nói: “Để a Anh đi theo con đi!”

Nhìn Lâm thị cáo từ, Phó Tạ nhìn Hàn Anh, thấy nàng đã phủ thêm áo choàng the mỏng đỏ thẫm, liền cực kỳ tự nhiên nắm tay Hàn Anh đi ra.

Thấy Phó Tạ giống như rất tự nhiên dắt tay Hàn Anh, mà Hàn Anh cũng gần như là cùng lúc bỏ tay vào trong tay Phó Tạ, trong lòng Lâm thị không khỏi động lên một cái, vội vàng dặn dò một câu: “Cô gia, sớm đưa a Anh trở về!”

Phó Tạ xoay người lại chắp tay đáp “Vâng”, lúc này mới dắt Hàn Anh đi.

Tẩy Xuân tự nhiên cũng đi theo, thấy cô gia và cô nương nhà mình thân mật, lại không thể đi gần quá, liền cùng với Phó Bình xa xa theo ở phía sau.

Đêm dần khuya, bốn phía một mảnh tĩnh lặng, cách một đoạn trên hành lang lại treo một chiếc đèn lồng, trên viết bốn chữ “Phủ hoài ân hầu “, ánh đèm chiếu lên nền tuyết phát ra ánh sáng trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lẽo.

Gió đông vào ban đêm mang theo khí lạnh thấm tận xương tủy, giống như đao cắt ở trên mặt, nhưng Hàn Anh không cảm thấy khó chịu, bởi vì hơi nóng từ trong đến ngoài lộ ra, cả thể xác và tinh thần nàng đều ấm áp.

Phó Tạ nắm tay nàng đi bên cạnh người nàng, tận lực thả chậm bước chân để thích ứng với bước chân của Hàn Anh.

Tay Hàn Anh mềm mại ấm áp, tín nhiệm cho hắn nắm ở trong tay, làm cho Phó Tạ hết sức thương tiếc.

Sau khi ra khỏi nội viện, Phó Tạ trực tiếp dẫn Hàn Anh đi vào sân nhỏ thư phòng của Hàn Thầm, sau một đường xuyên qua tiền sảnh của thư phòng, lại tiến vào một căn phòng khác.

Tất cả cửa phòng đều có nô bộc hầu hạ, chỉ là thấy Hàn cô nương của Hầu phủ đi cùng với Phó Tạ, ai cũng không dám mở miệng ngăn trở.

Bên trong căn phòng trống rỗng, chỉ đặt một ghế dựa cao và bàn nhỏ, trên bàn nhỏ để một cái giá cắm nến bằng bạc, ánh nến lay động phát ra ánh sáng vô cùng rõ ràng.

Sau khi bước vào phòng, Phó Tạ trước ho nhẹ một tiếng, ra hiệu Phó Bình không được vào, sau đó bỗng nhiên ôm chặt Hàn Anh vào trong ngực.

Hắn đã sớm muốn ôm Hàn Anh rồi, nghĩ đến trái tim cũng thấy thương yêu.

Hàn Anh đầu tiên là sững sờ, tiếp theo liền thuận theo mà dán vào người Phó Tạ.

Thân thể của nàng thơm mát mềm mại ấm áp, làm cho Phó Tạ trái tim nhảy rộn, cánh tay trái của hắn ôm cả vòng eo Hàn Anh, tay phải nâng khuôn mặt Hàn Anh lên, không thể chờ đợi cúi người hôn xuống.

Bờ môi Hàn Anh rất nhanh liền bị Phó Tạ cắn sưng lên, đầu lưỡi cũng bị hút đến tê dại, nàng không tự chủ vùng vẫy thoát thân.

Phó Tạ buông lỏng một ít, thở hổn hển cúi đầu nhìn vị trí nở nang cùa Hàn Anh, tiếp theo liền lấy tay giật áo choàng của nàng ra, cách quần áo cầm lấy.

...

Cả người Hàn Anh như nhũn ra, cái loại phản ứng này đã lâu nay lại xuất hiện, thân thể lại toả ra một mùi thơm ngát kỳ dị.

Nàng mềm nhũn dựa vào trong ngực Phó Tạ, thấp giọng thở hổn hển, thì thầm: “Ca ca... Ta... Chúng ta đi ra ngoài trước đi...”

Phó Tạ lại hôn nàng.

Hôm nay Hàn Anh chải búi tóc đọa kế, hoa tai hồng bảo thạch lay động theo động tác của Phó Tạ, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Phó Tạ cảm thấy một hồi tê dại như kim châm muối xát dọc theo tuỷ sống truyền lên, hắn sợ bản thân xúc động, liền cố gắng nhịn xuống, Hàn Anh khắc khoải, hắn liền buông lỏng Hàn Anh ra, khuôn mặt tuấn mỹ một chút biểu lộ cũng không có, bờ môi đỏ tươi có chút mở ra, nhẹ nhàng thở hổn hển.

Hắn thấy thời cơ không thích hợp, cắn cắn bờ môi đỏ tươi, đẩy Hàn Anh ra: “Muội chờ ta!”

Hàn Anh lui về phía sau mấy bước, liên tục thối lui đến màn cửa, xác định mùi thơm của cơ thể mình đối với Phó Tạ không bị ảnh hưởng nhiều như vậy, lúc này mới xoay người lại đưa lưng về phía Phó Tạ.

Bởi vì hai chân như trước như nhũn ra, nàng liền dựa vào thành ghế, hai tay run rẩy sửa sang lại quần áo.

Đợi nàng sửa sang thỏa đáng cổ áo bị Phó Tạ làm loạn, vuốt vuốt lại vạt áo có chút nhăn, nhìn lại, phát hiện Phó Tạ đã khôi phục lại bình thường, đang như không có việc gì đứng ở đó chờ nàng!

Hàn Anh không dám tới gần, xa xa liếc mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt Phó Tạ tuy nghiêm nghị, nhưng mắt phượng ướt át, bờ môi đỏ tươi, nhìn cũng rất rõ ràng...

Nàng cười khẽ một tiếng, dịu dàng nói: “Ca ca, đi thôi?”

Phó Tạ đang trong thời điểm mẫn cảm, nghe thấy giọng nói của nàng trong lòng cũng run lên, có chút thẹn quá hoá giận, trực tiếp vén rèm lên đi thẳng ra ngoài trước.

Hàn Anh thấy hắn không để ý tới mình trực tiếp đi ra, không khỏi sững sờ, vội vàng đuổi theo vén rèm lên, lại phát hiện Phó Tạ đang đưa lưng về phía nàng đứng ở ngoài mành.

Thấy Phó Tạ kiêu ngạo như thế, Hàn Anh không khỏi cười cười, tiến lên đặt tay của mình vào trong tay Phó Tạ, để hắn nắm đi vào sương phòng.

Sau khi ra khỏi sương phòng, hai người dọc theo hành lang đi thẳng về phía trước.

Phó Tạ thấp giọng nói: “Đây chính là sân viện thư phòng của phụ thân ta.”

Hàn Anh: “...”

Nàng ở trước mặt Phó Tạ thật sự buông lỏng, lập tức đem nghi ngờ trong lòng hỏi ra: “Ca ca, vì sao thư phòng của phụ thân huynh và viện và thư phòng của cha muội gần nhau dữ vậy?” Còn có thể tùy ý ra vào?

Phó Tạ suy nghĩ một chút, nói: “Phủ hoài ân hầu vốn chính là từ sân viện thư phòng của cha ta ngăn ra.”

Hàn Anh lại đi theo hắn đi vài bước, lại ngừng lại, ngửa đầu nhìn Phó Tạ: “Ca ca, nếu như ngăn ra, vì sao còn có thể ra vào?”

Phó Tạ ngại nàng nghĩ nhiều, lườm nàng, hơi nghĩ đến bờ môi đỏ tươi hơi sưng của nàng: “Bởi vì phụ thân ta cùng nhạc phụ đại nhân là bạn thâm giao nhiều năm.”

Hàn Anh: “...” ừ, Phó Tạ ca ca nói cũng đúng, xem ra là ta suy nghĩ nhiều.

Đi vòng qua bên ngoài thư phòng, bầu không khí thoáng cái thay đổi.

Sau hành lang năm bước là một vệ binh đứng canh gác tay cầm ngân thương, trên mặt đất trước cửa thư phòng quản gia Phó Tài và nương tử của Phó Tài đang quỳ song song

Hàn Anh vừa thấy liền cảm giác đầu gối mát lạnh, thay hai vợ chồng bọn họ bị đông lạnh.

Thấy Phó Tạ nắm tay Hàn cô nương tới đây, Phó Tài và vợ Phó Tài thẳng tắp quỳ ở đó, một tiếng cũng không dám nói.

Lúc này quản gia Phó Quý ở bên ngoài sớm đã xốc rèm lên, mời Phó Tạ Hàn Anh đi vào.

Thư phòng của Phó Viễn Trình một đời kiêu hùng tất nhiên cũng bất đồng, ba gian phòng thông nhau không có ngăn cách, đồ dùng trong nhà cũng rất ít, nhìn vô cùng rộng rãi sáng sủa.

Hàn Anh vốn có chút khẩn trương, nhưng vì nàng đứng bên cạnh Phó Tạ, nàng lập tức liền bình tĩnh lại, nhìn Phó Viễn Trình ngồi dựa vào giường gấm, theo Phó Tạ bắt đầu hành lễ.

Hành lễ xong, Phó Tạ nhìn phụ thân, trầm giọng nói: “Phụ thân, nhi tử trước xin thỉnh tội.”

Phó Viễn Trình không còn ôn hòa như lúc gặp Hàn Anh, ánh mắt lạnh nhạt xa cách, nhìn nhi tử, lại nhìn Hàn Anh, thản nhiên nói: “Ngươi có tội gì?”

Phó Tạ chắp tay, khuôn mặt tuấn tú có chút tương tự phụ thân bình tĩnh như nước: “Nhi tử không nên vô lễ với hai vị thứ tẩu và thứ mẫu.”

Phó Viễn Trình có chút đau đầu nhìn Phó Tạ, nhìn nhi tử từ tướng mạo đến tính tình cũng cực kỳ giống mình, Phó Tạ chỉ không giống duy nhất chính là tiết tháo kiên trinh.

Phó Tạ thuở nhỏ mất mẹ, hắn không khỏi có chút nuông chiều, lại không nghĩ đến sẽ dưỡng thành một Phó Tạ hoành hành ngang ngược duy ngã độc tôn kiêu ngạo nóng nảy.

Vừa rồi thiếp thất Lương thị và Giang thị đã tới khóc lóc kể lể, nói Phó Tạ không phải trưởng tử, nhưng xưng thê tử của mình là “Quốc Công Phủ mộ phụ”, nói Phó Tạ khi dễ thứ mẫu, ăn hiếp chị dâu; nói Phó Tạ và Hàn Anh phẩm hạnh không đứng đắn, chưa lập gia đình nhưng đã sớm có đầu đuôi...

Sau một lúc lâu, Phó Viễn Trình thản nhiên nói: “Nghe người ta nói ngươi gọi vị hôn thê của mình là "Quốc Công Phủ mộ phụ"?”

Giọng nói, khẩu khí của ông khi tức giận cũng chút giống Phó Tạ, làm cho trái tim Hàn Anh nảy lên. Nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng giải nguy cho Phó Tạ, vì là nữ tử, Hàn Anh có giác thứ sáu rất mạnh, nàng cảm thấy An Quốc Công Phó Viễn Trình rất thương yêu mình!

Phó Tạ ngước mắt nhìn phụ thân, mắt phượng lạnh nhạt cực kì giống phụ:“Vâng. Nhi tử đã nói như thế đấy.” Hắn chính là muốn dùng những lời này để bức phụ thân đồng ý cho hắn sớm cưới Hàn Anh.

khóe miệng Phó Viễn Trình cười cười, nói: “Thật sao?”

Tuy ông mang theo ý cười, thế nhưng toàn thân lại tản mát ra hơi thở khiến người ta run sợ.

Phó Tạ vẫn bất động nhìn phụ thân.

Hàn Anh tiến lên một bước, bảo hộ phía trước Phó Tạ, quỳ gối hành lễ, cười ngọt ngào, nói: “Bá phụ, con pha trà cho người nhé!”

Thấy Hàn Anh nhỏ nhắn xinh xắn ngọt ngào bảo hộ phía trước Phó Tạ, Phó Viễn Trình lập tức liền nở nụ cười, ôn nhu nói: “a Anh, bá phụ thích uống trà xanh. Bảo Phó Quý dẫn con đi!”

Hàn Anh vốn chỉ muốn đổi chủ đề, không nghĩ tới Phó Viễn Trình lại có thể thật sự muốn mình tự đi pha trà, đành phải nhìn Phó Tạ, đang muốn mở miệng cứu vãn, thì thấy Phó Tạ chậm rãi lắc đầu với nàng.

Nàng nghe lời lui xuống.

Đợi trong thư phòng chỉ còn lại có hắn và Phó Tạ, lúc này Phó Viễn Trình mới nói: “Qua hết năm ngươi đi kinh thành đi, điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ có chức vị trống!”

Chuyện đó chính là ý của Phó Tạ.

Hắn rũ mắt xuống hơi suy nghĩ một chút, biết rõ phụ thân còn muốn cho đại ca Phó Tùng đi Tây Cương, còn mình đi Biện Kinh bước vào trung tâm chính trị, mặc dù đạt được mục đích trong lòng, nhưng vẫn còn chưa đủ, phải làm cho phụ thân sớm đồng ý cho hắn cưới A Anh!

Sau khi Phó Tạ xác định quan điểm dùng tình cảm cảm động lòng người, giương mắt nhìn phụ thân, cố gắng thể hiện ánh mắt chân thành tha thiết: “Phụ thân, A Anh…”

Phó Viễn Trình thấy nhi tử làm ra vẻ, trong lòng không khỏi cười thầm, ông và Hàn Thầm đã sớm bàn bạc cho Phó Tạ và Hàn Anh sớm thành thân, cho Phó Tạ mang Hàn Anh đi kinh thành đi nhậm chức, nhưng không có ý định cho nhi tử lập tức đắc ý.

Ông nhìn nhi tử: “Làm sao vậy?”

Trên mặt Phó Tạ hiện ra vẻ ngượng ngùng: “Phụ thân, nhi tử nhất thời xúc động, trước mặt người khác nói A Anh là thê tử của nhi tử... Nhi tử lo lắng khuê danh của A Anh bởi vì nhi tử mà bị tổn hại.”

Phó Viễn Trình nín cười: “Vậy theo ý kiến của con?”

Phó Tạ nhìn phụ thân, trên mặt hiện ra thái độ nghiêm nghị kiên định: “Nhi tử muốn sớm ngày cưới A Anh về nhà!”

Phó Viễn Trình “Nha” một tiếng, trong mắt phượng mang theo vài phần cân nhắc.

Phó Tạ biết phụ thân đang ép mình nhượng bộ, liền trầm giọng nói: “Đội ngũ nhân mã dưới trướng nhi tử định trong vòng một tháng rút khỏi Lan Châu.”

Phó Viễn Trình đợi đúng là những lời này của Phó Tạ.

An bài Phó Tạ đứng vào trung tâm chính trị Đại Chu, có nghĩa là hắn đã có sự lựa chọn, Phó Tạ đã được xác định là thủ lĩnh toàn bộ tổ chức Liêu Lương!

Thế nhưng ngoại trừ Phó Tạ là con trai trưởng ở bên ngoài, ông còn có Phó Tùng Phó Lịch hai người con của vợ kế.

Cũng là con của ông, ông không muốn quá mức bất công Phó Tạ, cố gắng xử lý sự việc công bằng, cho nên liền muốn từng bước giao Trấn Tây Tướng Quân phủ cho Phó Tùng, tương lai lại tìm cho Phó Lịch một nơi để đi, như vây ông mới có thể yên tâm...

Ngón tay Phó Viễn Trình gõ gõ trên giường bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn, mang theo ý cười nói: “Ta và nhạc phụ con đã xem ngày tốt rồi, Tết Nguyên Tiêu được không?”

Phó Tạ lập tức bị niềm vui to lớn vui này đánh trúng, nhưng vẫn cắn cắn môi dưới, ý đồ muốn thắng lợi này khuếch trương lớn hơn một chút: “Phụ thân, bệ hạ chỉ thị nhi thần Tết Nguyên Tiêu yết kiến.”

Phó Viễn Trình không nghĩ tới nhi tử lại là mầm mống si tình, yêu thích A Anh đến tình trạng như thế, lúc này cố ý nói: “Vậy thì chờ ngươi yết kiến bệ hạ xong hãy nói tiếp!”

Phó Tạ: “... Phụ thân!”

Phó Viễn Trình thấy khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ trướng đến đỏ bừng, không dám nói đùa nữa, liền nói: “Được rồi Được rồi! Mùng sáu thành thân, như thế nào?”

Trên mặt tuấn tú của Phó Tạ hiện ra một nụ cười ngây thơ: “Được!”

Trong mắt Phó Viễn Trình hiện ra vẻ yêu thương hiếm thấy: “Ngày mai ta sẽ đi gặp nhạc phụ ngươi.” Từ khi vợ cả qua đời, hắn lúc làm cha, lúc lại làm mẹ nuôi lớn Phó Tạ, còn phải suốt ngày đấu trí đấu dũng với Phó Tạ, thật sự không dễ dàng chút nào!