Đúng lúc này, Phó Du mang theo Tương Lan cũng tới.
Từ khi thấy người gọi là Hiệu úy cấm quân Lý Chân, lòng của nàng liền
luôn như nai con chạy loạn, thường thường nhớ tới đối phương.
Bởi vì muốn chạm mặt với Hiệu úy cấm quân Lý Chân, mấy ngày nay Phó Du
đến Nữ Trinh viện có chút thường xuyên, cơ hồ ngày ngày đều đến, chính
giữa cũng đụng phải Lý Chân một lần...
Gặp Lam thị và tứ cô phu nhân, Phó Du chào hỏi với Phạm Tinh Tinh, một đoàn người cùng đi vào nội viện Nữ Trinh viện.
Trong sân ngoại trừ cây thuỷ lạp cùng hoa cỏ, còn có một gốc cây quế một người ôm, che không ít ánh mặt trời, làm cho trong sân râm mát không
ít.
Bốn người Lam thị đi vào phòng khách nội viện Nữ Trinh viện, phát hiện
trong phòng khách càng thêm mát mẻ, trên người đổ mồ hôi bắt đầu tiêu
tan bớt.
Phạm Tinh Tinh thận trọng, ngồi xuống dò xét nhìn một phen, phát hiện
dưới giường phòng khách chính là sàn gỗ, dường như vừa mới dùng nước đá
lau qua, mát mẻ vô cùng.
Sấu Đông mời khách nhân ngồi, chỉ huy tiểu nha hoàn mang lên đĩa mã não
đựng ô mai, hạnh, đào tươi tháng năm, dưa hấu, lê hương và quả vải cùng
với hoa quả tươi, lại mang lên hộp bích sứ đựng long nhãn, hạt sen, hạt
dẻ, quả phỉ, hạt thông, bạch quả, táo khoanh, hạt sen thịt và chôm chôm
cùng với hoa quả khô, lúc này mới đi phòng ngủ phía đông mời Hàn Anh ra.
Hàn Anh rất nhanh liền mang theo Sấu Đông Nhuận Thu tới.
Nàng vừa đến, tứ cô phu nhân, Lam thị, Phạm Tinh Tinh và Phó Du liền hai mắt tỏa sáng —— trước mắt Hàn Anh tóc mây lỏng lẽo, quần áo đơn giản,
thần thái lười biếng, nhưng mang theo phong thái phong lưu mà người khác khó có thể diễn đạt bằng lời...
Lam thị thầm nghĩ: trách không được Tam đệ vô luận như thế nào cũng
chướng mắt Vĩnh Thọ trưởng công chúa, Hàn thị quả thật có chỗ mà người
khác khó có thể với tới!
Phạm Tinh Tinh nghĩ thầm: nam nhân không phải đều thích nữ nhân thon thả sao? Hàn thị tuy rằng xinh đẹp mị hoặc, hơi đầy đặn, nhưng bộ ngực lại
quá lớn, người còn chưa tới, ngực liền tới trước, cách yếm đào và áo
ngoài mà còn run run rẩy rẩy như thế, nam nhân sao lại thích được nhỉ?
Phó Du rất thích Hàn Anh, đôi mắt lóe sáng nhìn Hàn Anh, ý định tương lai lập gia đình cũng học cách ăn mặc như Tam tẩu.
Tứ cô phu nhân nịnh nọt trực tiếp nhất, bà cực kỳ nghiêm túc tán dương:“Cháu dâu thật là xinh đẹp, ta đây làm cô nhìn còn thích, trách không
được chất nhi thương ngươi như vậy!”
Nghe bà nhắc tới Phó Tạ, Hàn Anh không khỏi có chút xấu hổ, khuôn mặt
nhỏ nhắn óng ánh trắng như tuyết nổi lên một rặng mây đỏ nhàn nhạt, chậm rãi ngồi xuống ghế đệm, mỉm cười ăn trái cây bắt chuyện với mọi người.
Bốn người ăn hoa quả nói chuyện, nhất thời nói đến trong kinh thành càng ngày càng nóng, thật sự không dễ chịu, Phạm Tinh Tinh liền cười nói:“Bản thân ta biết một nơi nghỉ mát rất tốt!”
Hàn Anh mỉm cười nhìn nàng, cũng không chủ động hỏi.
Lam thị gấp gáp mở miệng nói: “Chỗ nào vậy?”
Phạm Tinh Tinh nhìn Hàn Anh, mang trên mặt nụ cười ôn nhu, nói: “Mùa hè
năm trước ta sống ở trang viên Chu Tiên trấn của tam biểu đệ, chỗ đó cổ
thụ che trời, lại có kênh đào, gió từ trên sông thổi tới, mát mẻ thoải
mái!” Người kia nói rồi, bảo nàng nhất định phải nghĩ biện pháp dẫn Hàn
Anh tới trang viên ở Chu Tiên trấn của Phó Tạ, bởi vậy nàng thêm mắm
thêm muối thổi phồng trang viên Chu Tiên trấn mát mẻ một phen.
Lam thị nghe Phạm Tinh Tinh miêu tả xong, rất là động tâm, lập tức liền
vội vàng nói với Hàn Anh: “Hôm nay dù sao cũng không có chuyện gì, chúng ta không bằng cùng nhau ngồi xe đi trang viên Chu Tiên trấn hóng mát
đi!”
Hàn Anh nghe vậy, khóe môi mỉm cười, ngón tay ngắt long nhãn lột ra, lại không bỏ vào trong miệng.
Phó Tạ mấy ngày nay đi trang viên Chu Tiên trấn vài chuyến, nhưng căn
bản không đề cập tới đi làm cái gì, nàng sớm có chút kỳ quái.
Phó Du nghe vậy vội hỏi Hàn Anh: “Tam tẩu, Tam ca hôm nay đi đâu vậy?”
Hàn Anh lại cười nói: “Hình như nghe hắn nói muốn đi Chu Tiên trấn.”
Phó Du nghĩ tới Hiệu úy cấm quân Lý Chân liên tục đi theo hộ tống bảo vệ Phó Tạ, giật mình, tim đập bắt đầu nhanh hơn, liền năn nỉ nhìn về phía
Hàn Anh, làm nũng nói: “Tam tẩu, trong nhà quá nóng, chúng ta đi tới đó
dạo nửa ngày nhé!”
Hàn Anh vốn là không muốn đi, thấy Phó Du không dễ dàng mở miệng khẩn cầu cũng đã mở miệng, liền xúc động nói: “Được!”
Nàng gọi Tẩy Xuân đi vào, phân phó nói: “Ngươi nói với Phó Bình, để hắn chuẩn bị xe, ta muốn đi dạo ngoài thành!”
Tẩy Xuân đáp ứng đi ra.
Hàn Anh tất nhiên quay về phòng ngủ thay quần áo.
Một canh giờ sau, Phó Bình mang theo một đội cấm quân hộ tống bảo vệ bốn cỗ xe ngựa của nữ quyến phủ An quốc công chạy tới trang viên Chu Tiên
trấn của Phó Tạ.
Hàn Anh mang theo Phó Du ngồi xe trầm hương với nàng, Nhuận Thu và Tương Lan ngược lại ngồi cùng các nàng; Lam thị mang theo đại nha hoàn thiếp
thân Thải Cầm và Thải Kỳ ngồi cùng xe với nàng ta, mà tứ cô phu nhân và
Phạm Tinh Tinh thì mang theo nha hoàn ngồi xe Phó Bình chuẩn bị, mà Tẩy
Xuân mang theo Tiểu Linh và Tiểu Chi ngồi trên chiếc xe sau cùng.
Đến trang viên, Phó Bình trước xuống ngựa đi tìm Phó Nghĩa canh giữ trang viên.
Phó Nghĩa kinh hãi, vội nói: “Nhưng công tử vừa rời đi...”
Phó Bình nói: “Thiếu phu nhân trước kia cũng không phải chưa từng tới
nơi này, nàng bất quá là đến đi dạo một vòng, chạng vạng tối liền trở về thành!”
Phó Nghĩa nghe xong, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mở ra đại môn, đón của xe ngựa đám người Hàn Anh đi vào.
Bốn cỗ xe ngựa trực tiếp lái vào đại môn trang viên, dọc theo đường hành lang phía đông đi về phía trước, từ cửa nội viện sườn đông lái vào nội
viện, cuối cùng ngừng lại trước vườn hoa.
Trong vườn hoa lớn giữa viện mấy gốc cây quế cao lớn vẫn còn.
Hàn Anh xuống xe, ngửa đầu nhìn tán cây che khuất bầu trời, không khỏi
xúc động thật lâu, nàng còn nhớ rõ lần trước khi tới đây cây quế nở đầy
hoa quế, ngọt ngào, hương thơm ngào ngạt toả ra khắp đình viện.
Đảo mắt một năm thời gian đã trôi qua.
Phó Bình phó nghĩa mang theo gã sai vặt bày xong ghế nhỏ, đợi Hàn Anh xuống xe.
Hàn Anh mỉm cười hỏi Phó Nghĩa: “Trang viên này chỗ nào mát mẻ lại có thể quan sát phong cảnh trên sông?”
Phó Nghĩa thấy thiếu phu nhân xinh đẹp như vậy, khẩn trương cực kỳ, tay
chân cũng không để biết hướng nào, mồ hôi lạnh ứa ra, cúi đầu bẩm báo:“Bẩm... Bẩm thiếu phu nhân, Nghênh Phong lâu rất mát mẻ, hơn nữa chỉ
cách kênh đào một bức tường.”
Hàn Anh cười dịu dàng nói: “Vậy ngươi dẫn chúng ta đi Nghênh Phong lâu nha!”
Phó nghĩa và Phó Bình mang theo hai gã sai vặt dẫn một đoàn người thiếu
phu nhân ra khỏi cửa viện, dọc theo đường nhỏ đi về phía đông, đi đến
cuối tường, lại rẽ sang hướng bắc, dọc theo tường thẳng, lại rẽ sang
hướng đông, đi thẳng vào một rừng cây bạch dương.
Xuyên qua rừng cây bạch dương, đường nhỏ vẫn còn kéo dài ở phía trước,
xuyên qua đường nhỏ khoảng thời gian một chung trà, trước mắt bỗng nhiên sáng tỏ, phía trước tường cao là một lầu gỗ cũ kỹ cao bốn tầng, tuy
rằng bị gió mưa làm mất đi vẻ tao nhã năm ấy, nhưng vẫn mơ hồ có thể
thấy được dấu vết lầu các núi non trập trùng rừng cây trùng điệp cùng
với lầu son gác tía năm ấy.
Hàn Anh ngửa đầu nhìn lầu gỗ, trên khuôn mặt oánh nhuận trắng như tuyết
một đôi đồng tử to đen óng ánh, trong đầu hiện ra Nghênh Phong lâu lúc
còn hưng thịnh.
Nàng đang muốn vịn thang lên lầu, nhưng Lam thị ở phía thì thầm: “lầu
rách nát như vậy, Tam đệ cũng không biết sửa một chút, ai biết nguy hiểm hay không...”
Hàn Anh nghe vậy, quay đầu cười dịu dàng nhìn Lam thị: “Đại tẩu nếu như
không muốn lên lầu, vậy thì ở phía dưới chờ chúng ta cũng được, ta mạn
phép cảm thấy lầu này rất tốt, có một loại cảm giác phong vũ tang
thương!”
Lam thị: “...”
Phó Du không khỏi cười trộm, đi tới đỡ Hàn Anh cùng lên lầu.
Lam thị thấy Phạm Tinh Tinh đỡ tứ cô phu nhân cũng đi theo Hàn Anh lên,
tức giận tới mức dậm chân, mắng chửi thiếp thân đại nha hoàn Thải Cầm và Thải Kỳ: “Ngốc đứng ở đó làm cái gì? Còn không đỡ ta đi!”
Thải Cầm và Thải Kỳ vội vàng đỡ nàng ta đi lên.
Hàn Anh đứng ở trước lan can lầu bốn Nghênh Phong lâu, nhàn nhã ngắm nhìn kênh đào rộng lớn đang gợn sóng ngoài tường phía đông.
Kênh đào gần bờ tràn đầy lá sen tròn vo xanh biếc, nhiều đóa sen trắng
sen hồng nở rộ dưới làn nước xanh trong, gió mát lạnh từ trên mặt sông
thổi tới, mang theo hương sen thơm ngát. Thấm vào ruột gan.
Hàn Anh ngắm nhìn hướng đông xa xôi, thấy bờ đê đối diện loáng thoáng là mảng rừng cây dương, đâu đâu cũng thấy một màu xanh biếc nông nông sâu
sâu.
Phó Du hiếm khi được ra khỏi Quốc Công Phủ, lúc này như chim nhỏ ra khỏi lồng, vui vẻ vịn lan can xoay bốn phía. Chuyển tới phía bắc, Phó Du
nhìn thấy phía có một sân viện nho nhỏ, một vòng hàng rào ngăn cách với
Nghênh Phong lâu, hàng rào không cao lắm,trên bò đầy hoa sắc vi màu hồng phấn, ong mật ở phía trên anh anh ông ông bay múa, rất là náo nhiệt.
Nàng đang muốn gọi Tam tẩu cũng sang đây xem, lại phát hiện từ trong nhà chính của viện nhỏ một nữ nhân áo lam quần trắng đi ra, không khỏi lắp
bắp kinh hãi.
Nàng kia tựa hồ nghe thấy động tĩnh bên ngoài cố ý đi ra nhìn, đang ngửa đầu nhìn Nghênh Phong lâu, nhất thời bốn mắt nhìn nhau với Phó Du.
Phó Du chăm chú nhìn lại, từ mắt hoa đào, cái cằm nhọn của đối phương
thấy được phần bụng nổi cao cao của đối phương, trái tim không khỏi nhảy dựng lên, lúc này đứng dậy đi ra.
Đây chẳng lẽ là ngoại thất Tam ca nuôi dưỡng bên ngoài?
Qua được một lúc, tim của Phó Du mới thở bình thường lại, nàng vội vàng
đi đến trước mặt Hàn Anh, mỉm cười nói: “Tam tẩu, trên lầu có chút lạnh, chúng ta đi xuống đi!”
Hàn Anh đang định đáp ứng, phía Bắc liền truyền đến tiếng kinh hô của
Phạm Tinh Tinh và Lam thị: “Bên kia sao lại có một nữ nhân mang thai?”
Nghe vậy huyệt thái dương của Hàn Anh giật liên tục một cái, vội vàng đi tới.
Nữ nhân cực diễm lệ kia cũng không tránh người, vẫn nhàn nhã đứng trong
sân nở đầy hoa sắc vi, cầm trong tay cầm quạt tròn nhẹ nhàng phe phẩy,
trông có vẻ vô cùng mãn nguyện.
Hàn Anh nhìn chằm chằm vào phần bụng nhô cao của nàng ta, trái tim đập
bịch bịch, huyệt thái dương giống như bị gõ từng cái từng cái, trong lỗ
tai cái gì cũng nghe không được…
Không biết qua bao lâu, Hàn Anh nghe chính mình nói: “Chúng ta đi xuống đi!”
Nhuận Thu và Tẩy Xuân cực kỳ lo lắng, tiến lên một trái một phải đỡ nàng.
Phó Du sắc mặt tái nhợt đuổi theo, lo lắng nhìn Hàn Anh, ước gì có thể
đảo ngược thời gian,mình không đòi đi trang viên Chu Tiên trấn, như vậy Tam tẩu cũng sẽ không thấy Tam ca nuôi dưỡng ngoại thất lớn bụng ở chỗ
này.
Tứ cô phu nhân sợ tới mức không thốt ra lời, im lặng không nói gì.
Trên khuôn mặt thanh lệ của Phạm Tinh Tinh hiện lên ý cười. Thì ra là
thế, đây chính là mục đích người kia bảo mình dụ dỗ Hàn Anh tới đây, thì ra Phó Tạ ở chỗ này nuôi ngoại thất!
Ngoại thất bụng lớn như vậy, chắc hẳn không phải một ngày hai ngày rồi!
Hắn nếu như có thể nuôi dưỡng nữ nhân này, như vậy mình cũng có thể hấp dẫn hắn...
Lam thị cũng đã tới.
Nàng đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo đắc ý nở nụ cười, cố ý lớn tiếng nói: “Ơ, ai vậy?”
Hàn Anh bỏ qua Tẩy Xuân Nhuận Thu, xách váy hướng đi xuống lầu.
Phó Bình phó nghĩa đang chờ dưới lầu, thấy thiếu phu nhân vội vã vọt
xuống, vội vàng nghênh đón, thế nhưng Hàn Anh lại đi về phía Bắc.
Bọn họ vội vàng cũng đi theo.