Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 2: Xuân Vũ




Từ Vương thị giúp Từ Xán Xán chải đầu thụy kế xong, nhưng Từ Xán Xán lại không muốn đi ngủ, thân mình dựa sát vào lòng Từ vương thị, mặt cách váy dán trên đùi Từ vương thị, cọ cọ làm nũng. Từ vương thị nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, cười nói:

- Xán Xán à, đệ đệ nhỏ hơn con sáu tuổi, mà đệ đệ cũng không làm nũng, còncon thì cả ngày quấn quít lấy cha mẹ làm nũng thế!

Từ Thuận Hòa gõ gõ tẩu hút thuốc vào đĩa sứ trắng để trên bàn vuông, nói:

- Con gái chẳng phải là để nuông chiều sao!

Từ Xán Xán ngồi dậy, cuốn ống tay áo mẫu thân lên, dán mặt trên cánh tay mẫu thân. Từ Vương thị sớm quen việc con gái không muốn xa rời mình, ôm Từ Xán Xán vào trong ngực, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng_ đây là cách tốt nhất để dỗ con gái ngủ. Từ Xán Xán nhắm mắt lại, vùi vào lòng mẫu thân, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm, thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng, hưởng thụ sủng ái của mẫu thân. Từ Thuận Hòa thấy con gái dường như đang chìm vào giấc ngủ, bèn nói khẽ với Từ Vương thị:

- Mùa đông không có một trận tuyết nào, đến mùa xuân cũng không thấy có mưa, năm nay thu hoạch lúa mạch có lẽ …

Từ Vương thị đầu tiên là thở dài, sau khi suy nghĩ một chút, lại bắt đầu an ủi trượng phu:

- Kho lúa nhà chúng ta đã tích trữ nhiều năm, nếu thu hoạch không tốt chúng ta cũng không lo đói kém, hơn nữa chúng ta có khi nào dựa vào thu hoạch từ ruộng đất đâu?

Từ Thuận Hòa im lặng suy nghĩ một lúc, nói nhỏ:

- Buổi sáng ngày mai, con trai thứ hai của Vương Thái Công,Vương gia trang đến cửa hàng chúng ta, nàng dẫn theo Xán Xán để cho con bé lặng lẽ nhìn chút. Dù sao cũng là một cô nương, liền thỏa mãn ước muốn của nàng vậy!

Từ Vương thị gật đầu. Từ thuận Hoà nhìn ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt tinh xảo như tranh của Xán Xán, ánh mắt nhu hòa:

- Đừng để Xán Xán chạy lên phố nữa. Nghe nói Định Quốc Công hồi kinh báo cáo công tác chưa trở lại, quân đội không có chủ soái trông coi, không biết những quân Hán này ở trên đường sẽ gây ra hỗn loạn gì đâu!

Từ Vương thị vuốt ve khuôn mặt con gái, thanh âm ngọt ngào:

- Xán Xán của chúng ta thật xinh đẹp, nhất định phải tìm người có gia cảnh tốt, gả đi cũng phải là thiếu phu nhân!

Từ Thuận Hòa mỉm cười, đứng lên nói:

- Để ta bế Xán Xán về phòng ngủ nào!

Từ Vương thị cũng cười:

- Dù sao đi nữa thiếp cũng muốn ôm con bé mãi như vậy!

Phu thê bọn họ cùng tuổi, thành thân lúc mười lăm tuổi, mười sáu tuổi sinh Từ Xán Xán, năm nay chỉ mới ba mươi mốt tuổi, nhưng trưởng nữ Xán Xán đã mười lăm, may mà dáng người Xán Xán nhỏ nhắn nên Từ Thuận Hòa vẫn còn ôm được con gái. Phu phụ Từ Thuận Hòa đặt con gái trên giường, sửa sang lại màn, lúc này mới rón rén rời đi. Bọn họ vừa rời đi, Từ Xán Xán liền mở mắt, môi cong lên như cánh hoa, cặp mắt hoa đào xinh đẹp trong bóng đêm sáng lóng lánh như ngọc. Nghe cha mẹ ở nhà chính nhỏ giọng nói chuyện, nàng nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong chăn vẫn còn mùi nắng, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Từ Xán Xán bị mẫu thân và Tiểu Hương cùng nhau đánh thức. Tiểu Hương đỡ lưng Từ Xán Xán, Từ Vương thị bưng chén nước ấm cho Từ Xán Xán uống một ngụm, lúc này Từ Xán Xán mới tỉnh táo hơn chút. Rửa mặt chải đầu thay y phục xong, Từ Xán Xán thấy mẫu thân cầm hộp nữ trang muốn giúp nàng trang điểm, không ngừng né ra:

- Nương, con đẹp như thế này rồi, không cần phải bôi những thứ đó lên mặt nữa đâu!

- Hôm nay, con thứ hai của Vương Thái Công, Vương gia trang ở phía đông muốn tới xem mặt con.

Từ Vương thị cười nói:

- Vương gia có đồng ruộng phì nhiêu, trang viện lớn, ở trong thành Uyển Châu còn có một cửa hàng tơ lụa...

Từ Xán Xán im lặng lắng nghe. Lịch sử vương triều Đại Lương rất giống Bắc Tống, tuy rằng xã hội coi như cởi mở, nhưng việc hôn nhân vẫn xem trọng lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối và môn đăng hộ đối, mặc dù cha mẹ thương yêu nàng, nhưng cũng chỉ giới hạn trong chuyện suy nghĩ đến cảm nhận của nàng. Nàng không có cách gì thay đổi thời đại này, chỉ có thể thích ứng với nó mà thôi.

- Vậy con trai nhà hắn lớn lên có đẹp mắt không ạ?

Hai mắt Từ Xán Xán trong suốt, nói vào trọng điểm:

- Nếu không đẹp thìcon không cần đâu!

Từ Xán Xán ôm thắt lưng mẫu thân, khuôn mặt dán trên lưng mẫu thân nũng nịu:

- Nương, hơn nữa, người hỏi thăm xem hắn làm người như thế nào, con không muốn gả cho một người suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm đâu!

Từ Vương thị giả vờ tức giận:

- Nha đầu không biết xấu hổ!

Nhưng trong lòng lại mềm nhũn, vội vàng an ủi Từ Xán Xán:

- Xán Xán, con yên tâm đi, Diêm gia trang nhà di mẫu con và Vương gia có quan hệ thông gia, lần này là nàng làm mối, ta đã gửi thư cho nàng bảo nàng hôm nay qua đây rồi!

Từ Xán Xán như cũ không thuận theo:

- Dù sao con chỉ muốn một phu quân lớn lên vừa đẹp mắt, vừa tốt tính thôi!

Từ Vương thị vừa bực mình vừa buồn cười, cố ý gõ một cái trên đầu con gái, cho nàng từ bỏ ý niệm ngây thơ trong đầu, lại sợ làm rối loạn kiểu tóc song nha kế vừa mới chải xong, cuối cùng ngắm nghía Từ Xán Xán nửa ngày mới gõ nhẹ trên vai Từ Xán Xán:

- Nha đầu nghịch ngợm!

Từ Xán Xán không đau không ngứa, lảng sang chuyện khác, đưa cho Từ vương thị một đôi khuyêntai bằng vàng khảm ngọc hình giọt nước.

- Nương, người giúp con đeo đi!

Đôi khuyên tai này gần giống đôi trâm hoa lê trong hộp của Từ Xán Xán. Từ Vương thị ngắm nghía một phen, nói:

- Xán Xán, di mẫu con sang đây, ta dặn nàng khi trở về nhờ di phụ con làm một bộ trang sức bằng vàng cho con!

Di phụ của Từ Xán Xán là thợ làm trang sức vàng bạc nổi danh vùng phụ cận. Từ Xán Xán quay đầu cười nhìn mẫu thân:

- Nương, người đào hết của cải trong nhà cho con rồi, vậy tương lai đệ đệ làm sao bây giờ?

Từ Vương thị liếc nhìn con gái, nhẹ nhàng nói:

- Đồ cho con chẳng qua chỉ có ít y phục, đồ trang sức và tiền bạc, nhưng tương lai đệ đệ con được cả ruộng đất, cửa hàng và nhà cửa.

Y thuật của Từ Thuận Hòa nổi tiếng Uyển Châu, tiền bạc thu vào cũng khá nhiều, một chút chi tiêu này cho con gái cũng không tiếc. Vừa nói chuyện, nàng vừa kéo Từ Xán Xán ngồi dậy, thấy trên người Từ Xán Xán mặc áo kép (1) thêu hoa ngọc lan màu xanh nhạt và váy dài xanh lục, rất hài lòng, nói:

- Xán Xán, con lớn lên rất giống nương lúc còn trẻ đấy!

Từ Xán Xán nghe vậy nhìn mẫu thân nở nụ cười. Từ Vương thị cũng hơi buồn cười:

- Con không nên nhìn nương bây giờ da mặt nhăn nheo, thắt lưng thô chứ hồi còn trẻ nương cũng là một cô nương như hoa như ngọc đấy...

Từ Xán Xán biết mẫu thân vẫn luôn vì vất vả quán xuyến gia đình, vội vàng dựa sát vào người nàng cười ngọt ngào an ủi mẫu thân:

- Nương, hiện tại người vẫn xinh đẹp lắm mà...

Tiểu Hương vén rèm cửa lên, thấy hai mẹ con đứng trước bàn trang điểm nhỏ giọng thì thầm, vì vậy mở miệng nói:

- Phu nhân, Thường Liễu vừa mới đến tìm người ạ!

Từ Vương thị lập tức lôi kéo tay Từ Xán Xán:

- Đến lúc rồi!

Từ Vương thị dẫn theo Từ Xán Xán vàTiểu Hương ra cửa, đi trên đường chưa đến một khắc thì trời đổ mưa nhỏ. Mưa nhỏ dầy đặc như dệt tơ, mặc dù không lớn, nhưng quần áo Từ Xán Xán may bằng tơ tằm nên hơi ngấm nước. Tuy rằng chưa tới thời gian hẹn, Từ Vương thị sợ con gái gặp mưa bèn thúc giục Từ Xán Xán quay về. Từ Xán Xán cũng chỉ có thể đỡ Từ Vương thị bước nhanh vào trong nhà. Đến gần hiệu thuốc bắc nhà mình, Từ Xán Xán thấy hai nam tử cao gầy trẻ tuổi đi từ Thuận Hòa đường ra,nàng tập trung nhìn vào,phát hiện một người trong đó chính là mỹ thiếu niên mắt phượng hôm qua đã gặp kia! Nàng lập tức ngây ngẩn cả người. Mỹ thiếu niên mặc áo khoác dài xanh thẫm, thắt lưng đeo hắc ngọc, thoạt nhìn eo nhỏ hơi yếu đuối, sắc mặt tái nhợt, đôi môi đỏ mọng mím thật chặt, đội mưa bước nhanh mà đi. Theo sát phía sau là một thanh niên áo tím, nhìn qua hơi lớn tuổi hơn mỹ thiếu niên mắt phượng. Không những Từ Xán Xán ngây ngẩn cả người mà Từ Vương thị và Tiểu Hương cũng ngây ngẩn cả người. Mỹ thiếu niên kia đi xa một đoạn, Tiểu Hương mới nhìn sang Từ vương thị, hưng phấn đến nỗi nói lắp bắp:

”Phu...Phu nhân... Đó là người muốn... muốn xem mắt tiểu thư ạ?

Nàng còn có một câu không nói ra —— “Người này cũng không khỏi đẹp quá mức rồi? Tuy rằng nhìn qua gương mặt không dễ chọc, nhưng thật sự đẹp quá a!” Mẹ vợ tương lai Từ vương thị cũng cảm thấy rất có khả năng từ trên trời rơi xuốngmột vị mỹ thiếu niên, vừa vặn rơi trúng con gái bảo bối của nàng, kiềm chế nội tâm nhảy nhót, nàng nói với Từ Xán Xán:

- Con dẫn Tiểu Hương về trước đi, chuẩn bị chút cơm trưa, di mẫu con nói muốn đến đấy!

Từ Xán Xán và Tiểu Hương đi theo dọc hành lang vào trong nhà. Từ Thuận Hòa là đại phu nổi danh thành Uyển Châu, sở trường chữa bệnh nam khoa, thí dụ như bất lực, không sinh con được..., khách đến đưa giá khá cao, vì thế của cải trong nhà cũng phong phú. Từ gia có hai mặt hướng Nam, Bắc, chia làm ba khu, đằng trước là Thuận Hòa Đường, theo hành lang phía Đông đi vào là tứ hợp viện Từ gia, phu phụ Từ thị ở nhà giữa, Từ Xán Xán ở phòng phía Đông có ba gian, một gian sáng, hai gian tối, Từ Nghi Xuân bởi vì tương lai phải thành thân nên đã sớm ở phòng phía Tây. Phía sau cùng chính là nơi quan trọng nhất được Từ Thuận Hòa dùng làm kho hàng, trong phòng chính chứa thuốc, phòng kế chứa lương thực.

Dọc đường đi Tiểu Hương vẫn muốn mở miệng nhưng Từ Xán Xán nắm tay nàng, không cho nàng nói. Vào phòng ngủ của mình, Tiểu Hương mới nói:

- Hôm qua chúng ta mới gặp người này mà, hay là lúc gặp mặt hôm qua hắn đã nhìn trúng cô nương rồi nhỉ?

Rung động khi lần đầu gặp tuyệt thế mỹ nam đã biến mất, Từ Xán Xán cầm cái chén lên uống một hớp nước, nói:

- Người vừa rồi ăn mặc sang trọng như vậy, làm sao có thể...

Nhà nàng mặc dù khá giả, nhưng cũng chỉ là một gia đình làm nghề y, cha mẹ có thể tìm cho nàng nhà chồng tốt, cũng chỉ là một phú hộ môn đăng hộ đối ở nông thôn mà thôi! Tiểu Hương nghe xong lời nàng nói, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng nói:

- Nếu cô nương gả cho người vừa nãy, nô tỳ hầu hạ cô nương, mỗi ngày có thể nhìn thấy nam tử đẹp mắt như vậy, ngược lại cũng là phúc khí đấy ạ!

Tuy rằng Từ Xán Xán thích ngắm mỹ nam, nhưng lí trí nói cho nàng biết cha mẹ an bài một mối nhân duyên môn đăng hộ đối cho mình mới là chắc chắn nhất, bởi vậy liền cất trâm cài và vòng tay đi, thay đổi y phục, dẫn Tiểu Hương đến phòng bếp làm bữa trưa cho di mẫu. Từ Vương thị thật lâu mới trở về, vẻ mặt ủ rũ chán nản hàm hồ nói:

- Ngườinọ là đến khám bệnh.

Từ Xán Xán thấynét mặt mẫu thân khác thường, cố ý hỏi:

- Nương, người đó bị bệnh gì thế ạ?

Từ Vương thị ngượng ngùng nói:

- Con là cô nương chưa chồng, hỏi chuyện này để làm gì!

Từ Xán Xán nghĩ đến sở trường của phụ thân,dường như hiểu ra chút ít. Trong lòng cảm thấy thực đáng tiếc: Nam nhân đẹp như vậy, lại...