Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 116




Từ Xán Xán ngây ngẩn người.

Nàng ngửa đầu nhìn Phó Dư Sâm, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Mắt phượng Phó Dư Sâm sâu thẳm, đợi câu trả lời của nàng.

Sau khi Từ Xán Xán trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Tử Tương thích chàng. Thiếp không thích nàng."

Phó Dư Sâm "Ừ" một tiếng, nhưng không nói gì, kéo tay Từ Xán Xán đi về phía trước.

Phía trước là một rừng cây, trên đất lá rụng một lớp dày, chân đạp phát ra âm thanh "Sàn sạt sàn sạt".

Từ Xán Xán mờ mịt đi theo Phó Dư Sâm. Nàng biết ở Đại Lương, nam tử chẳng những có thể tam thê tứ thiếp, mà còn có thể tùy ý ngủ với nha hoàn, những điều này rất bình thường, nữ tử ghen tị đó là tối kỵ, nhưng mà nàng thật sự không muốn giả bộ rộng lượng, để nữ nhân khác mơ tưởng đến Phó Dư Sâm.

Cho dù vì thế mà Phó Dư Sâm chán ghét nàng, nàng cũng muốn nói ra.

Nhưng Từ Xán Xán kỳ quái nhất chính là phản ứng của Phó Dư Sâm, chẳng lẽ hắn tức giận?

Nghĩ đến đây, trái tim Từ Xán Xán từng đợt co rút đau đớn, giống như bị người ta dùng tay ác ý bóp nghẹt, cái mũi cũng ê ẩm, tựa như uống nước.

Nàng cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống.

Phó Dư Sâm không nhìn thấy Từ Xán Xán rơi lệ.

Tâm tình của hắn sớm nghĩ đến chuyện khác.

Lập tức sẽ xuất phát về biện kinh, Phó Dư Sâm đã bắt đầu mưu tính đến chuyện sau khi hồi kinh. Xưa nay, hắn làm việc có thể chia làm mười sáu chữ —— chú trọng mưu lược, phân đoạn mà trị, dục tốc bất đạt và diệt sạch tư tình.

Cẩn thận mà nói chính là hắn làm việc trước tiên là định ra mưu lược, sau khi có phương pháp thì làm từng bước từng bước,không thể gấp không thể xúc động, thiệt lập quy chế hoàn thiện, chú ý không được đề cập tư tình cá nhân

Nãy giờ Phó Dư Sâm không nói gì, Từ Xán Xán càng ngày càng tức giận, tuyến nước mắt như bị đứt, không ngừng chảy xuống.

Xuyên qua rừng cây là một hồ nhỏ, bên hồ có một lương đình, Phó Dư Sâm nắm tay Từ Xán Xán đi về phía đó, ai biết Từ Xán Xán lại không nhúc nhích.

Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán: "Sao vậy?" hắn thế này mới phát hiện trên mặt Từ Xán Xán dàn dụa nước mắt.

Từ Xán Xán đi về phía trước từng bước, vươn hai tay ôm chặt thắt lưng Phó Dư Sâm, dán mặt lên ngực hắn, lớn tiếng khóc.

Phó Dư Sâm: "... Nàng sao vậy?"

hắn dùng tay vuốt ve Từ Xán Xán khóc cả người run run, thanh âm dần dần cũng khẩn trương lên: "Từ Xán Xán, rốt cuộc nàng làm sao vậy?"

Từ Xán Xán khóc hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên: "Chàng, chàng không thể yêu Tử Tương..."

Phó Dư Sâm lúc này mới hiểu ra: "Ta không có cùng nàng... yêu!" Đây là suy nghĩ gì vậy, hắn cũng không phải động vật, tùy tiện một nữ nhân đều muốn...

"A?" Từ Xán Xán trong mắt mang theo hoài nghi, "thật sự?"

Mặt Phó Dư Sâm trầm xuống: "thật sự." hắn ghét nhất bị người khác thích hắn vì khuôn mặt, vừa nghe Từ Xán Xán nói "Tử Tương thích chàng", hắn nhớ lại một ít chuyện cũ, sau đó xác định lời nói Từ Xán Xán, cuối cùng đưa ra kết luận —— phải đưa Tử Tương đi thật xa, miễn cho nàng không khống chế được tình cảm bản thân mà làm phiền hắn.

Từ Xán Xán dùng ống tay áo lau nước mắt, trầm tư một chút rồi ngẩng đầu hỏi Phó Dư Sâm: "Vậy chàng có nạp thiếp haykhông?"

Mắt phượng Phó Dư Sâm híp lại, thoạt nhìn rất đa mưu túc trí: "Nếu nàng không sinh được con trai thì ta sẽ nạp thiếp." Ngụ ý "Từ Xán Xán nàng phải hầu hạ ta thật tốt, sớm một chút sinh con trai cho ta"!

Trái tim Từ Xán Xán như ngừng đập, nàng cố gắng ổn định cảm xúc của mình, mắt hoa đào ướt sũng nhìn chằm chằm Phó Dư Sâm:"Chàng nói nếu thiếp sinh con trai, chàng sẽ không nạp thiếp?"

Phó Dư Sâm thấy nàng khóc mắt sưng lên, hơi chướng mắt, liền ngắn gọn đáp một chữ "Ừ".

Từ Xán Xán cực kỳ vui mừng, nước mắt chảy càng nhiều, theo mũi chảy xuống: "Có giới hạn năm không?"

Phó Dư Sâm nâng cánh tay của nàng lên, lấy khăn lụa trong ống tay áo nàng lau nước mắt, sau đó nhìn thẳng mắt Từ Xán Xán, nói: "Nếu nàng hơn bốn mươi lăm tuổi vẫn không sinh được con trai, vậy ta phải nghĩ biện pháp có con trai." Phó thị hoàng tộc sắp tuyệt tự, tuyệt không thể đoạn tuyệt ở đời hắn được! Nếu Xán Xán thật sự sinh không được, mặc kệ hắn nạp thiếp hay là đi mẫu lưu tử, nhất định phải có một đứa con trai!

Từ Xán Xán cũng rất vui mừng, nàng cũng không tin Phó Dư Sâm bên nàng một người ba mươi năm, mà nàng lại không thể sinh con trai —— tuy rằng Phó Dư Sâm là một tay súng nhanh!

Có điều, nàng nghĩ lại, phát hiện mình và Phó Dư Sâm thành thân mấy tháng, nhưng mà việc ấy vẫn thật sự chưa làm qua vài lần.

Từ Xán Xán cúi đầu vươn đầu ngón tay tính, nhưng tính lui tính tới, cũng không đến mười ngón tay —— rốt cục nàng biết lý do mình không mang thai!

Phó Dư Sâm cúi đầu nhìn Từ Xán Xán, phát hiện nàng đầu tiên là vẻ mặt ưu thương, sau đó là bắt đầu tính kế, cuối cùng là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.

hắn không khỏi cười —— thật sự là một nha đầu ngốc!

Phó Dư Sâm đưa tay kéo tay Từ Xán Xán đi về phía trước, tiếp tục tản bộ. hắn bình thường khó có thời gian tản bộ với Từ Xán Xán, nên muốn đi với nàng nhiều hơn một chút.

Từ Xán Xán lại đứng yên không chịu đi, ánh mắt lóe sáng nhìn Phó Dư Sâm, lại làm thái độ nũng nịu: "Phó Dư Sâm, thiếp mệt mỏi, thiếp muốn về nghỉ ngơi..."

Phó Dư Sâm quan sát nàng một cái, nói: "Được!"

Hai vợ chồng cùng nhau trở về phòng chính.

Chu Nhan và Bích Vân dẫn người thu dọn hành lý, thấy Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán trở về, liền đến bẩm báo: "Bẩm công tử, thiếu phu nhân, hành lý đã thu dọn xong!"

Từ Xán Xán khoát tay chặn lại: "Các ngươi ra ngoài hết đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút!"

Đây thật sự là giấu đầu lòi đuôi, Bích Vân và Chu Nhan nhịn cười, mang theo tiểu nha hoàn tất cả đi ra ngoài.

trên mặt Phó Dư Sâm không biểu lộ gì, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhìn Từ Xán Xán, chờ hành động tiếp theo của nàng.

Chờ trong phòng chỉ còn lại Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán ngược lại cảm thấy hơi xấu hổ, đỏ mặt không dám nhìn Phó Dư Sâm: "Thiếp sai người ngâm cho chàng ấm trà..."

Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán đi, đưa tay giữ nàng lại: "Ta mệt mỏi, ngủ một chút đi!" hắn cũng muốn chuyện kia.

Từ Xán Xán ngẩng đầu nhìn Phó Dư Sâm, phát hiện mắt phượng hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm mình, ánh mắt nóng rực, thìhiểu Phó Dư Sâm cũng động tình, không khỏi giật mình, ánh mắt ngập nước nhìn Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm cũng nhìn nàng. Từ Xán Xán vừa mới khóc xong, mí mắt hơi đỏ, ánh mắt ngập nước, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu. Tâm hắn dần dần hòa tan, xoay người ôm lấy Từ Xán Xán đi về phía phòng ngủ.

Từ Xán Xán vùi vào khuỷu tay phó Dư Sâm, trong lòng không yên, bởi vì biết bản thân hơi mập, mà Phó Dư Sâm rất gầy, sợ Phó Dư Sâm ôm mình không nổi, vậy thì thật xấu hổ.

Phó Dư Sâm ôm nàng xuyên qua bức rèm che vào phòng ngủ, bức rèm che ở phía sau bọn họ phát ra âm thanh "bùm bùm",một lát sau mới khôi phục nguyên trạng.

Từ Xán Xán được đặt lên giường, Phó Dư Sâm trước tiên cởi quần áo, sau đó đè lên người nàng, cúi đầu ngậm lấy môi Từ Xán Xán trằn trọc hôn.

hắn cảm giác môi Từ Xán Xán mềm mại thơm ngát, mút một hồi thì hắn đứng dậy, cũng không nói gì, lập tức xé rách quần áo Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán đoán Phó Dư Sâm thích xé quần áo nàng nên chỉ ôn nhu nhìn hắn, mặc cho hắn làm.

Áo Từ Xán Xán được cởi ra, áo ngực cũng bị kéo xuống, váy bị xốc lên, tiết khố rất nhanh bị xé rách.

Hai mắt nàng long lanh nhìn Phó Dư Sâm, môi đỏ mọng hé mở, hai tay phí công che lại khuôn ngực đầy đặn, thân thể lung linh được tơ lụa nửa che nửa đậy, mờ ảo hiện ra trước mắt Phó Dư Sâm, mang theo một loại mị lực vô hình.

Phía dưới Phó Dư Sâm trướng phát đau, hắn thở hổn hển, cũng không có gì ràng buộc, động thân tiến vào.

Mặc dù phía dưới Từ Xán Xán đã ướt đẫm, nhưng vật kia Phó Dư Sâm quá lớn, căn bản vào không được.

Thân thể Phó Dư Sâm căng thẳng, nâng hai chân Từ Xán Xán lên gác trên vai hắn, mắt phượng nhìn chằm chằm Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn khiến lòng run sợ, trong lòng thương tiếc hắn, liền nắm chặt vật kia của Phó Dư Sâm, nhắm ngay phía dưới của mình, ý bảo Phó Dư Sâm không cần lo lắng cho mình.

Phó Dư Sâm hít sâu một hơi, thẳng lưng đẩy vào.

Lúc mới bắt đầu chỉ đỉnh hắn nhập vào, rồi chậm chậm ma sát, chờ phía dưới Từ Xán Xán đủ trơn, hắn liền dùng sức đâm mạnh vào.

Vì còn ban ngày, mặt Phó Dư Sâm đặc biệt rõ ràng, Từ Xán Xán chỉ nhìn khuôn mặt động tình của hắn, không đợi Phó Dư Sâm ra vào mấy lần, phía dưới bắt đầu lộn xộn, bụng rung lên một trận. 

Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm Phó Dư Sâm, cảm thụ được Phó Dư Sâm làm cho nàngnhụy hoa kích động khớp nhau.

Phó Dư Sâm vốn dĩ cũng sắp, được Từ Xán Xán kích thích, vừa mới ra vào hai mươi lần, Từ Xán Xán lộn xộn làm hắn sắp bắn.

Từ Xán Xán mệt sắp chết, nhưng vẫn cảm nhận được vật kia của Phó Dư Sâm đặc biệt cứng rắn và lớn, cái thô to cứng rắn này không cách nào hình dung đến vật đang dùng sức ra vào, làm nàng phía dưới lộn xộn, run run, co rút lại, mê muội, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Phó Dư Sâm, đưa tay sờ mặt Phó Dư Sâm trong cảm giác kích thích như bị điện giật.

Phó Dư Sâm suy sụp ngã xuống, nằm trên người nàng.

Từ Xán Xán vươn tay ôm Phó Dư Sâm, trong lòng trìu mến không tên, lấy tay một lần lại một lần vuốt ve tấm lưng đầy mồ hôi của Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm mặc dù gầy, nhưng dù sao cũng là người tập võ, trên lưng vẫn có cơ bắp, hắn ghé lên người Từ Xán Xán, cao triều chưa tan, cơ bắp vẫn còn trong trạng thái bí phát.

Dáng người Từ Xán Xán linh lung, nhưng đầy đặn có hứng thú, hắn nằm trên người Từ Xán Xán, cảm thấy như nằm trênbông mềm, không nỡ rời đi, phía dưới còn chôn trong cơ thể Từ Xán Xán, lại không muốn rút ra. Trong lòng Từ Xán Xán ngọt ngào đến cực điểm, vuốt ve Phó Dư Sâm, miệng lẩm bẩm nói: "Phó Dư Sâm Phó Dư Sâm..."

Cuối cùng Phó Dư Sâm rời khỏi người Từ Xán Xán. hắn mở chăn ra, trùm lên người hắn và Từ Xán Xán.

Cả người Từ Xán Xán xụi lơ, nhưng vẫn nghĩ đến lời Phó Dư Sâm nói, nàng sợ phía dưới chảy ra, đang muốn ngồi dậy lấy khăn tay phủi, lại sợ cự vật của Phó Dư Sâm ở trong nàng đứng lên.

Mới vừa rồi, Phó Dư Sâm không từ bất cứ việc xấu, bây giờ mọi việc xong xuôi, có chút thẹn thùng. hắn rũ mắt xuống, lấy cái gối lót dưới mông Từ Xán Xán, thế này mới nằm xuống bên cạnh, tay trái để lên ngực Từ Xán Xán, vân vê nụ hoa phấn hồng.

Từ Xán Xán kích tình còn chưa hoàn toàn tản đi, được Phó Dư Sâm vân vê, liền ngẩng đầu nhìn hắn.

Lông mi Phó Dư Sâm rất dài, chẳng những che khuất đi sóng mắt hắn, mà còn giống như vẽ lên cho hắn vũ khí bí mật, đuôi mắt tinh xảo, xinh đẹp đến nỗi khiến lòng người run sợ.

Nàng duỗi tay sờ mặt hắn.

Mặc dù mặt Phó Dư Sâm hơi đen vì phơi nắng nhưng da thịt nhẵn mịn, vuốt thực thoải mái.

Mặt hắn đặc biệt xinh đẹp, mang theo điểm chút trẻ con.

Từ Xán Xán nghĩ đến trước kia tổ mẫu cho rằng biểu đệ Chu anh của Phó Dư Sâm lớn tuổi hơn so với hắn, khóe miệng khôngtự chủ được cong lên —— nàng nhìn khuôn mặt dễ nhìn của Phó Dư Sâm.

Tay Phó Dư Sâm vẫn còn vuốt ve nụ hoa trước ngực Từ Xán Xán.

Nơi đó là phần mẫn cảm nhất của Từ Xán Xán, mặt nàng nhanh chóng đỏ lên, thân hình tuyết trắng cũng nổi lên một tầng phấn hồng, người cũng chậm rãi giãy giụa, ánh mắt ngập nước nhìn Phó Dư Sâm, đưa ra ý mời không lời.

Phó Dư Sâm được nàng loại non nớt xinh đẹp này kích thích sớm đã có phản ứng nên dựa vào đệm tựa vào đầu giường, ôm lấy Từ Xán Xán, tách chân nàng ra nửa quỳ ngồi trên người hắn.

Phía dưới Từ Xán Xán ướt sũng, hắn đỡ lấy cự vật bắt đầu chen vào.

Phó Dư Sâm một tay đỡ eo Từ Xán Xán, một tay nắm bầu ngực đầy đặn của nàng, dùng lực từ từ, cự vật lớn chậm rãi được Từ Xán Xán nuốt vào.

Phía dưới Từ Xán Xán vừa ngứa vừa trướng, ánh mắt vẫn như trước nhìn mặt Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm thấy bên trong Từ Xán Xán nóng rực, ấm áp, ướt át, thật sự chịu không chịu nổi nên đâm thẳng lên trên.

Thân hình Từ Xán Xán rung bần bật, thật sự rất yêu Phó Dư Sâm, liền cúi người hôn môi Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm đảo khách thành chủ, một bên mút đầu lưỡi Từ Xán Xán, một bên phía dưới vận động kịch liệt.

Từ Xán Xán bị hắn đâm thở không nổi,giãy dũa khóc lóc, nằm trên người hắn không chịu động.

Phó Dư Sâm chịu không nổi, đành phải buông Từ Xán Xán, đặt nàng làm tư thể quỳ xuống đưa lưng về phía mình, đâm vào từ phía sau.

Phó Dư Sâm đâm Từ Xán Xán làm thân mình nàng đung đưa, thân thể trở nên đặc biệt mẫn cảm, lúc Phó Dư Sâm đâm vào làm nàng thực thoải mái, lúc Phó Dư Sâm rút ra thì nàng lại lưu luyến, mà theo động tác đâm vào của Phó Dư Sâm, nàng bắt đầu khóc lóc kêu loạn không ngừng "ca ca ca ca", đang lúc không biết mình sống hay chết, đột nhiên Phó Dư Sâm đừng lạimột chút, cự vật bắt đầu nhảy loạn, dịch nóng bên trong nàng tê dại khó nhịn, cắn gối khóc nức nở.

Phó Dư Sâm chỉ cảm thấy như đang ở trong tiên cảnh, ôm chặt thân thể run rẩy của Từ Xán Xán, một lát sau mới ôm Từ Xán Xán nằm xuống.

hắn cực kỳ mệt mỏi, không đi tắm trước mà ôm Từ Xán Xán đắp chăn, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sau khi Bích Vân và Chu Nhan trở về tiểu viện sườn đông, Chu Nhan có tâm, liền dặn dò nói: "Công tử và thiếu phu nhân nghỉ ngơi, chờ họ rung chuông gọi người, không được một mình tự tiện vào quấy rầy!"

Tử Tương hiểu ý, trong lòng ê ẩm, cũng không để Chu Nhan vượt qua nàng, cười nói với bốn tiểu nha hoàn: "Tốt lắm, Chu Nhan nói rất đúng, các ngươi vào phòng đợi đi!"

Chu Nhan và Bích Vân cười cười, cùng nhau vào phòng của hai người. Tiểu viện theo kết cấu của tứ hợp viện, gian phòng của Tử Tương là ở phía đông còn gian phòng của hai nàng là ở phía nam.

Bích Vân nằm trên giường của mình, thoải mái vắt chéo hai chân, vui mừng nói: "Công tử và thiếu phu nhân thân mật như vậy, không bao lâu nữa chúng ta có thể hầu hạ tiểu công tử hoặc tiểu cô nương!"

Chu Nhan đang xếp quần áo, nghe vậy cũng cười: "Đến lúc đó ta sẽ ngủ với tiểu công tử hoặc tiểu cô nương!"

Bích Vân xì nở nụ cười: "Ngươi cũng không phải bà vú!"

Chu Nhan nghĩ nghĩ, cũng không khỏi mỉm cười.

Đến lúc dùng cơm trưa, trong nội viện vẫn không có động tĩnh gì. Chu Nhan để cho Bích Vân hối thúc tiểu nha hoàn còn mìnhthì đến phòng bếp sắp xếp đồ ăn cho ngoại lão gia, nhìn Phó Dương và gã sai vặt mang đi, thế này mới về lại tiểu viện.

Lúc này Từ Xán Xán ngủ đặc biệt thoải mái, chờ nàng mở to mắt tỉnh lại, phát hiện Phó Dư Sâm nằm nghiêng ôm lấy nàng đãtỉnh dậy, đang vuốt ve bầu ngực của nàng, làm nàng không khỏi rên một tiếng.

Thấy Từ Xán Xán tỉnh, Phó Dư Sâm bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Nàng thích mặt của ta?"