Một cơn đau nhói lan đến cổ chân.
Sắc mặt của Ân Tư Thu bỗng trở nên tái nhợt, cô cắn môi, nhanh tay chống vào tường, miễn cưỡng giữ thăng bằng để không ngã xuống cầu thang, nhưng chỉ có thể làm vậy được một lúc.
Ngay sau đó, cô không thể kiểm soát, buộc phải cúi xuống, dồn toàn bộ sức lực lên chân còn lại.
Đau quá, đau đến mức có thể gọi là đau thấu tâm can.
Đinh Tình phản ứng nhanh, vội vàng cúi xuống, đỡ lấy cánh tay cô, lớn tiếng hỏi: “Thu Thu, cậu sao vậy?”
Ân Tư Thu: “…Hình như lại bị trẹo chân rồi.”
“Sao lại thế? Trượt chân à?”
Ân Tư Thu lắc đầu.
Vừa nãy cô cảm nhận rất rõ ràng có người va vào mình, khiến cô chệch sang một bên, cả cơ thể bất ngờ dồn lực lên một chân, mà chân ấy vốn đã bị trẹo lần trước, giờ lại tái phát.
Cô ngước mắt lên, nhìn xung quanh.
Hiện tại, cầu thang đầy những học sinh từ các lớp khác nhau, người qua lại đông như mắc cửi.
Ai cũng túm tụm thành nhóm, vừa cười đùa vừa lơ đễnh bước xuống, không có ai cố ý dừng lại.
Chỉ có hai người họ là đứng yên.
Dù đứng sát mép tường nhưng vẫn hơi cản đường.
Ân Tư Thu không thể xác định người đẩy cô là cố ý hay vô tình va vào khi vội vàng xuống cầu thang, cô cũng không thể tìm ra người đó, nên chỉ đành bỏ qua.
Chân cô vẫn đau, không có dấu hiệu thuyên giảm.
Cô nhíu mày thật chặt, cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn, khẽ kéo áo Đinh Tình.
Giọng nói yếu ớt: “Tình Tình, bây giờ tớ không đứng dậy nổi, chúng ta né qua bên kia một chút đi.”
Đinh Tình lập tức đỡ cô.
Đúng lúc đó, từ phía sau có thêm vài học sinh chen lên.
Rõ ràng người đứng ngoài cùng đang hứng khởi trò chuyện, mắt không để ý xung quanh, suýt nữa đâm vào Ân Tư Thu.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đột ngột đưa ra từ phía sau, nắm chặt lấy cánh tay của Ân Tư Thu.
Người đó dùng lực mạnh mẽ, không chút do dự, kéo cô ra sau lưng mình.
Ân Tư Thu kinh ngạc ngẩng đầu.
“…Thẩm Phong? Sao cậu lại ở đây?”
“…”
Thẩm Phong không nói gì, lại kéo cô thêm một bước vào góc khuất, đứng chắn giữa cô và đám đông.
Cậu cao lớn, đứng ngay trước mặt Ân Tư Thu như một bức tường, che chắn cho cô khỏi những cú va chạm vô ý từ người khác.
Đinh Tình cũng tiến lại gần.
“Thẩm Phong?”
Vẫn không có phản hồi.
Đinh Tình hơi bối rối, quay sang trao đổi ánh mắt với Ân Tư Thu.
Chuyện gì đây?
Tớ không biết.
Cậu hỏi thử xem.
Hai người ngầm hiểu ý nhau.
Trong lúc đó, cơn đau đã khiến Ân Tư Thu toát mồ hôi lạnh, đầu óc dần mất đi khả năng suy nghĩ.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.
Sau một lúc lưỡng lự, cô lên tiếng: “Ờm… Thẩm Phong, cảm ơn cậu…”
Sắc mặt Thẩm Phong hơi lạnh lùng, ánh mắt sắc bén lướt qua quần đồng phục của cô vài giây.
Cậu trầm giọng hỏi: “Lại trẹo chân à?”
Giọng nói của cậu không còn khàn đục như lần trước, thay vào đó lại có nét thanh thoát, trong trẻo, rất dễ chịu, giống như âm thanh của một loại nhạc cụ trong dàn giao hưởng, êm tai đến lạ thường.
Đinh Tình kinh ngạc hơn, ngón tay chỉ vào Thẩm Phong, giọng run run: “Cậu… cậu… cậu lại nói chuyện rồi…”
Thẩm Phong không để ý đến cô ấy.
Cậu cúi xuống, kéo ống quần Ân Tư Thu lên, tay chạm vào cổ chân, cẩn thận bóp nhẹ vài cái.
“Đau lắm à?”
“…Ừm.”
Cô đau đến mức không còn sức lực để nghĩ ngợi lung tung.
Nếu không, trong tình cảnh này, trong đầu cô chắc chắn đã dậy sóng rồi.
Thẩm Phong mím môi, suy nghĩ một chút.
Sau đó, cậu quay người lại, nắm lấy hai tay Ân Tư Thu, dễ dàng kéo cô lên lưng mình, cõng cô một cách chắc chắn.
“…”
Đinh Tình trợn tròn mắt.
Trông Thẩm Phong có vẻ gầy, nhưng lưng cậu lại rộng và vững chãi, mang đến cảm giác an toàn lạ thường.
Ân Tư Thu nằm trên lưng cậu, hai người không còn chút khoảng cách.
Ngay lập tức, dường như cả nhịp tim của cô và cậu hòa làm một.
“Thình thịch…”
“Thình thịch…”
Tần suất hoàn toàn trùng khớp.
Trong khoảnh khắc, Ân Tư Thu đột nhiên bừng tỉnh.
Chuyện gì thế này?
Thẩm Phong muốn cõng cô sao?
Tại sao?
Hai má cô nhanh chóng ửng đỏ, da mặt cũng bắt đầu nóng ran.
Tuy nhiên, dường như Thẩm Phong không có quá nhiều suy nghĩ như cô, cõng cô chắc chắn, bước xuống cầu thang.
Suy nghĩ một lúc, cậu dừng lại, nói với Đinh Tình: “Phiền cậu báo với cô giáo một tiếng, Ân Tư Thu bị thương rồi, tớ đưa cậu ấy đến phòng y tế.”
Trong mỗi lớp, tất cả học sinh đều phải điểm danh khi diễn tập phòng cháy chữa cháy, thiếu người thì không được tính là kết thúc.
Đến lúc đó, chắc chắn cô Bàng Uý Nhiên sẽ cử người đi tìm họ.
Đinh Tình lắp bắp: “À, à, ừ, được, tớ sẽ nói với “gió bên tai”.”
Nghe vậy, Thẩm Phong gật đầu với cô ấy.
Biểu cảm của cậu không chút dao động, có phần bình thản hơn so với độ tuổi của mình.
Đinh Tình khẽ sững lại.
Cô ấy chưa kịp phản ứng, Thẩm Phong đã nhanh chóng cõng Ân Tư Thu, bước nhanh hòa vào dòng người đang đi xuống cầu thang, hoàn toàn biến mất giữa đám đông.
…
Phòng y tế của trường trung học Thực nghiệm Hải Thành nằm cạnh khu ký túc xá, được sử dụng chung cho cả khối trung học phổ thông và trung học cơ sở. Để đến đó, họ cần phải băng qua sân vận động và đi qua một khu rừng nhỏ.
Do cuộc diễn tập phòng cháy chữa cháy, hiện đang tụ tập toàn bộ học sinh và giáo viên ở sân vận động, việc Thẩm Phong cõng Ân Tư Thu qua lại như thế sẽ vô cùng nổi bật và dễ gây chú ý.
Vì để tránh phiền phức, Thẩm Phong chọn lối đi từ cửa sau của tòa nhà dạy học, chỉ cần đi vòng một chút là có thể né được đám đông ở sân vận động.
Xung quanh không có ai, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy căng thẳng.
Lúc này, do Ân Tư Thu bị phân tán sự chú ý nên cảm giác đau đớn cũng giảm đi ít nhiều, nhưng cảm giác ngượng ngùng trong lòng cô lại đang dần trỗi dậy.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với một bạn nam cùng tuổi như vậy. Chính xác hơn là từ khi có ký ức rõ ràng, cô chưa bao giờ gần gũi với người khác phái đến thế.
Ngay cả ba cô cũng không.
Ba Ân làm việc tại Hải Thành từ rất sớm, mỗi năm chỉ có hai kỳ nghỉ mới về trấn Bạch Thuật. Khoảng cách thời gian quá dài khiến ngay cả giữa ba con ruột thịt cũng dần nảy sinh khoảng cách, khó mà duy trì sự thân mật như trước. Đến khi Ân Tư Thu lớn hơn, hai ba con cũng không còn giữ được những cử chỉ thân mật nữa.
Huống chi…
Đây lại là Thẩm Phong.
Chàng trai mà cô thầm thương trộm nhớ bao năm nay, làm sao cô có thể không nghĩ ngợi lung tung?
Tâm trí của Ân Tư Thu thoáng chốc đầy ắp những suy nghĩ hỗn loạn, cô bất giác khẽ nhúc nhích cơ thể.
Thẩm Phong ngay lập tức cảm nhận được: “Chân còn đau không?”
“Cũng đỡ rồi.”
“Vậy đừng nhúc nhích.”
“À, được.”
Ân Tư Thu lập tức ngừng cử động.
Thẩm Phong đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Ha.”
“…”
Ân Tư Thu ngẩn người, không hiểu ra sao, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi hơi lưỡng lự hỏi: “Tớ có nặng lắm không? Hay để tớ tự đi, dù sao cũng không xa lắm.”
Thẩm Phong đáp: “Không nặng.”
Đây là câu trả lời thật lòng.
Ân Tư Thu không quá thấp nhưng cả người lại nhẹ tênh, nhẹ đến mức khó tin. Thẩm Phong nắm lấy bắp chân cô, có thể cảm nhận được chút gầy gò ẩn hiện trong làn da. Đối với cậu, cõng cô một đoạn đường này hoàn toàn nhẹ nhàng, thậm chí không cần phải thở dốc.
Nhưng Ân Tư Thu vẫn rất căng thẳng, các ngón tay cô vô thức co lại.
May mắn là Thẩm Phong có dáng người cao ráo, sải chân lại nhanh, không để Ân Tư Thu lo lắng lâu, cả hai đã nhanh chóng đến trước cửa phòng y tế.
Thẩm Phong không đặt Ân Tư Thu xuống, chỉ nghiêng đầu ra hiệu cho cô gõ cửa.
“Cộc cộc…”
“Mời vào.”
Tiếng bác sĩ vang lên từ bên trong.
Ân Tư Thu duỗi tay ra, đẩy cánh cửa kính ra để Thẩm Phong có thể bước vào.
Bác sĩ của trường nhìn thấy họ cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ tay về phía giường y tế bên cạnh.
“Bị thương à? Đặt cô bé lên giường đi.”
Thẩm Phong làm theo, Ân Tư Thu chỉ cảm thấy trước mặt bỗng trở nên trống trải, mất đi nguồn hơi ấm. Cái lạnh mùa xuân từ cửa sổ tràn vào, làm ngực cô cũng như vừa trống rỗng.
Cô khó có thể kiểm soát được cảm giác mất mát, lo lắng trong lòng, nhưng lại sợ Thẩm Phong sẽ nhận ra điều gì đó nên lập tức cúi đầu, hít một hơi sâu và cắn chặt môi dưới.
Bác sĩ liếc nhìn Ân Tư Thu, đi tới bên cạnh hỏi: “Chân bị thương hả? Chân nào?”
Ân Tư Thu kéo ống quần lên, đá giày ra, chỉ vào chỗ bị thương cho bác sĩ.
Chỉ trong vòng mười mấy phút, mắt cá chân đã bắt đầu sưng lên, trông có phần đáng sợ.
Bác sĩ kiểm tra một lúc rồi hỏi:
“Làm sao mà bị vậy?”
Ân Tư Thu đáp: “Khi xuống cầu thang bị người khác va vào, em không đứng vững.”
“Trước đây có từng bị thương ở chỗ này chưa?”
“Vào cuối tháng mười năm ngoái em cũng bị trượt chân ngã một lần, cũng bị trật ở chỗ này.”
Câu nói vừa dứt, bác sĩ ngay lập tức nhíu mày, đưa tay nắn nhẹ vài cái.
Ân Tư Thu đau không chịu nổi, bật thốt lên: “A… đau quá.”
“Chắc là trật chân tái phát rồi. Nếu vẫn còn cử động được thì không nghiêm trọng lắm đâu, chườm đá một lúc, thầy sẽ lấy cho em ít thuốc cao dán, dán ba đến năm ngày là ổn.”
…
Hai mươi phút sau.
Ân Tư Thu và Thẩm Phong bước ra khỏi phòng y tế.
Ngoài trời khá lạnh.
Một cơn gió thổi qua, khiến Ân Tư Thu co rúm lại theo phản xạ. Lúc nãy, chuông báo cháy reo lên đột ngột, lại bị giáo viên giục vài câu nên cô không kịp mang theo áo khoác, chỉ mặc mỗi bộ đồng phục mỏng manh.
Trong lớp có điều hòa, đồng phục như vậy là đủ nhưng bước ra ngoài, tiết trời lạnh buốt khiến cô có phần không chịu nổi.
“Lạnh à?”
Thẩm Phong cúi đầu xuống, hỏi bâng quơ.
Ân Tư Thu sững người, lại sợ cậu nghĩ mình phiền phức, bèn vội vàng lắc đầu chối.
“Cũng không lạnh lắm, chúng ta đi nhanh thôi, giờ học đã bắt đầu rồi.”
Nói xong, cô chống tay lên tường, nhảy lò cò bằng một chân lên trước.
Áo của cô bỗng bị kéo lại từ phía sau, khiến cô không thể di chuyển tiếp.
Ngay sau đó, một chiếc áo khoác đồng phục từ phía sau trùm lên đầu cô.
Ân Tư Thu mở to mắt.
Tim cô lại một lần nữa đập nhanh hơn.
Chiếc áo khoác này là của Thẩm Phong, vẫn còn ấm áp, như mang theo hơi ấm từ người chủ nhân. Đối với Ân Tư Thu, nhiệt độ này như ngọn lửa, sẵn sàng thiêu đốt mọi giác quan của cô, khiến cô hoàn toàn bị khuất phục, chìm đắm vì cậu.
“Cậu…”
Thẩm Phong không để cô nói thêm lời nào, bước nhanh về phía trước, một lần nữa cúi xuống và đưa tay ra sau lưng.
“Lên đi, tớ cõng cậu.”
Cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo phông ngắn tay bên trong, cởi áo khoác ra khiến cậu trông có phần hơi lạnh lẽo.
Ân Tư Thu bừng tỉnh.
Cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cô vội vã cởi áo khoác ra, nói: “Không sao, tớ thực sự không lạnh. Cậu cứ mặc đi, không thì cảm lạnh mất…”
“Lên đi.”