Edit: Min
Beta: Maria
–
“Có lẽ ở một thời không khác, anh vẫn muốn nắm lấy tay em.” — “Em có khỏe không” – Châu Kiệt Luân
*
Nhân dịp kỳ nghỉ đông, lớp trưởng Châu Gia Kỳ đã tổ chức một buổi họp lớp cho lớp Hóa học A.
Ở thời điểm này, các bạn trong lớp đều đã là sinh viên năm tư. Những ai sắp tốt nghiệp thì đều đã có công việc sau mùa tuyển dụng mùa thu, những ai thi nghiên cứu sinh thì cũng thi gần xong rồi. Đa phần đều là người Hải Thành, dù có học ở nơi khác thì cũng đã về quê ăn Tết.
Trừ một số người đi du học chưa về, hầu hết bạn bè đều đồng ý tham gia, xem như là dịp lâu rồi mới gặp lại bạn cũ.
Thời gian được ấn định vào ngày mồng Năm Tết.
Sau khi nhận được tin nhắn của Châu Gia Kỳ, Thẩm Phong quay đầu, nhìn sang Ân Tư Thu.
“Châu Gia Kỳ nói sẽ tổ chức họp lớp. Em có muốn đi không?”
Ân Tư Thu đang xem phim, nghe vậy, cô vẫn chưa kịp quay đầu lại, chỉ đáp nhẹ: “Đình Tình đã nói với em rồi. Đi chứ, cô ấy bảo cô ấy muốn đi. Dù sao kỳ nghỉ đông này cũng chẳng có việc gì.”
Hiện tại cô vẫn đang trong giai đoạn thực tập, công việc không nhiều, luận văn tốt nghiệp cũng gần hoàn thành nên cô nhàn rỗi hơn so với nhiều sinh viên năm tư khác.
Thẩm Phong gật đầu, nhắn lại cho Châu Gia Kỳ một chữ “Được.”
Anh ngừng lại một chút, sau đó đặt điện thoại sang một bên, đôi mắt lóe lên một chút. Rõ ràng là có điều muốn nói nhưng lại ngập ngừng, trầm giọng gọi cô: “…Ân Tư Thu.”
“Ừm?”
“Em có nhận ra không, từ kỳ nghỉ đông đến giờ, lúc nào em cũng chìm đắm trong mấy bộ phim truyền hình này.”
Giọng anh có chút ấm ức.
Ân Tư Thu “À” một tiếng, vội cầm lấy điều khiển, dừng bộ phim lại.
Lúc này cô mới quay đầu, nhìn thẳng vào Thẩm Phong.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Chỉ trong khoảnh khắc, Ân Tư Thu không nhịn được mà bật cười khẽ, khóe miệng cô nhếch lên, hiện ra hai má lúm đồng tiền.
Cô nhẹ nhàng nói: “Sao thế? Không phải em vẫn luôn ở bên anh sao?”
Thẩm Phong học chuyên ngành y khoa hệ 8 năm, liền thạc sĩ và tiến sĩ.
Đối với những chuyên ngành khác, năm tư là năm cuối, nhưng đối với Thẩm Phong, thời gian đại học mới chỉ đi được nửa chặng đường.
Mặc dù hiện tại anh chưa cần lên lâm sàng, nhưng nhiệm vụ nghiên cứu rất nặng nề, thường xuyên phải ở trong phòng thí nghiệm, không nhàn rỗi hơn mấy so với sinh viên năm cuối.
So với anh, rõ ràng Ân Tư Thu có nhiều thời gian rảnh hơn.
Vì thế, cô thường tranh thủ đến tìm anh, mỗi cuối tuần cũng đều đặn đến biệt thự nhà Thẩm Phong để chăm sóc Cưng.
Trong bốn năm đại học, hai người gần như lúc nào cũng ở bên nhau, không rời nửa bước, Thẩm Phong cũng ngày càng trở nên dính cô.
Thậm chí, trước đây anh còn đề nghị Ân Tư Thu xem xét việc thi nghiên cứu sinh vào Đại học F, để hai người có thể học cùng trường thêm vài năm nữa, cùng đi cùng về.
Anh hoàn toàn không thể kiềm chế bản thân mình, cứ như thể trong tiềm thức, anh cảm thấy mọi thứ đều phải như vậy.
Mọi thứ dường như đều rất khó khăn để có được, nên phải nắm thật chặt.
May mắn thay, Ân Tư Thu vẫn có chính kiến của riêng mình, không nghe theo đề nghị đó.
“…Thẩm Phong, dạo này anh thật sự ngày càng kỳ lạ đấy. Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Cô nhìn anh, ánh mắt trong sáng và bình tĩnh, như thể có thể xuyên thấu qua cơ thể, nhìn thẳng vào tận sâu trong tâm hồn anh, xé toạc mọi lớp ngụy trang vụng về.
Thẩm Phong vò đầu bứt tai, lộ rõ vẻ khó chịu, ánh mắt anh tối sầm lại.
“…”
Ngay lúc đó, Cưng vừa ngủ trưa dậy, từ trên lầu chạy “bịch bịch bịch” xuống, nhảy lên cạnh ghế sofa, vẫy đuôi với cả hai người.
Không khí căng thẳng theo đó mà giãn ra.
Thẩm Phong cúi đầu, đưa tay ra bế Cưng lên, đặt nó ngồi lên đùi mình.
Ân Tư Thu cũng không hỏi thêm nữa, tiếp tục xem phim.
Im lặng một lúc lâu.
Thẩm Phong lại thấp giọng nói: “Anh rất yêu em, Ân Tư Thu.”
Giọng nói nhẹ nhàng như một tiếng thở dài.
Rõ ràng tiếng tivi rất lớn, các nhân vật trong phim cứ nói câu này đến câu khác.
Nhìn qua thì có vẻ Ân Tư Thu đang chăm chú xem phim, nhưng thật kỳ lạ, cô vẫn nghe rõ lời của Thẩm Phong.
Cô hơi khựng lại, thản nhiên nghiêng đầu sát lại bên Thẩm Phong, rồi cô cũng nhích lại gần, ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên má anh.
“Em cũng vậy mà.”
Ân Tư Thu nói nhỏ.
…
Thoắt cái, một năm nữa đã trôi qua.
Năm nay Hải Thành có một mùa đông ấm áp, từ đầu mùa đến giờ hầu như không có mưa.
Ngày mồng Năm, ánh nắng cũng vừa phải, dù nhiệt độ không cao nhưng bước ra ngoài, cơ thể vẫn cảm thấy ấm áp.
Buổi chiều, Thẩm Phong lái xe đến đón Ân Tư Thu, sau đó cả hai cùng nhau xuất phát đến địa điểm đã hẹn.
Theo thông báo của Châu Gia Kỳ, họ sẽ ăn tối cùng nhau, sau đó sẽ tiếp tục một buổi tụ họp nữa như thường lệ.
Vì đây là lần họp lớp đầu tiên sau bốn năm nên họ còn mời cả giáo viên chủ nhiệm. Lo lắng rằng cô Bàng có thể ngại về trễ nên họ đã đặt giờ ăn tối sớm hơn, bắt đầu từ năm giờ.
Địa điểm được chọn là nhà hàng Hưng Thục Phủ, một quán ăn chuyên món Tứ Xuyên pha trộn, phù hợp với nhiều khẩu vị khác nhau.
Bên trong có một phòng lớn, chứa được ba bàn, vừa đủ cho tất cả mọi người.
Lúc 4 giờ 40 chiều, Thẩm Phong dừng xe ở tầng hầm trung tâm thương mại, nắm tay Ân Tư Thu, cùng nhau đi thang máy lên lầu.
Thật tình cờ, khi thang máy dừng ở tầng một, Đình Tình và Châu Gia Kỳ cũng bước vào.
Thấy họ, Ân Tư Thu mỉm cười trước, lên tiếng chào hỏi:
“Chào Tình Tình! Trùng hợp quá, cậu đi cùng với lớp trưởng à?”
Dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng cô vẫn quen gọi Châu Gia Kỳ là lớp trưởng, cách gọi này mang lại cảm giác gần gũi thân thiết.
Đình Tình không nói gì thêm, ngay lập tức khoác tay còn lại của Ân Tư Thu rồi giả vờ trách móc:
“Thu Thu! Lâu rồi chúng ta không hẹn ăn với nhau. Cậu thử nói xem, có phải Thẩm Phong cứ quấn lấy cậu không buông không? Bạn trai thế này thật dính người quá, tớ thấy không ổn đâu.”
Ân Tư Thu chưa kịp trả lời, Thẩm Phong đã lập tức cau mày.
Bỗng nhiên, Ân Tư Thu cảm thấy bàn tay anh nắm tay cô chặt hơn một chút.
Châu Gia Kỳ không biết rằng Đình Tình và họ rất thân thiết, thường xuyên đùa cợt thoải mái, nên cậu ấy nghĩ Đình Tình vô ý khiến Thẩm Phong khó chịu, nhanh chóng chuyển đề tài để làm dịu bầu không khí.
Cậu ấy chào Thẩm Phong rồi quay sang cười với Ân Tư Thu:
“Ân Tư Thu, mấy năm không gặp, trông cậu vẫn không có gì thay đổi nhỉ.”
“À…”
Ân Tư Thu hơi ngẩn người.
Thực ra, dù là Thẩm Phong hay Đình Tình, từ dáng vóc đến khí chất, hay từ kiểu tóc, phong cách ăn mặc, tất cả đều ít nhiều thay đổi so với hồi học đại học.
Chỉ có Ân Tư Thu vẫn giữ nguyên nét như khi cô 18 tuổi.
Ngoài việc có vẻ tươi tắn và hay cười hơn trước, cô hầu như không có chút thay đổi nào.
Trong lúc vài lời trao đổi qua lại, thang máy đã đến tầng cần tới.
Cả bốn người bước ra, không nói thêm gì, cùng nhau đi đến nhà hàng Hưng Thục Phủ.
Nhân viên phục vụ dẫn họ vào phòng lớn.
Lúc này, trong phòng đã có khá nhiều bạn học, cô chủ nhiệm Bàng Uý Nhiên cũng đã đến.
Mọi người đều tụ tập xung quanh “Gió bên tai”, nói cười vui vẻ, bầu không khí vui vẻ.
Thực ra, hồi cấp ba, vì cô Bàng nghiêm khắc, ít khi nói đùa, luôn yêu cầu cao đối với học sinh nên cả lớp vừa sợ vừa kính nể cô ấy, họ thậm chí còn đặt cho cô ấy biệt danh là “Gió bên tai”.
Nhưng khi lớn lên, lúc nhìn lại, đa phần họ đều cảm thấy mình lúc đó quá trẻ con, ngược lại sinh ra cảm giác trân trọng và biết ơn cô ấy.
Dưới sự dẫn dắt của cô Bàng, lớp Hóa học A khóa đó đã đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi đại học.
Gần như tất cả học sinh đều vào được những trường đại học mong muốn.
Trong đó có không ít người trúng tuyển vào các trường top đầu, tạo nên một bản thành tích đẹp cho những năm tháng cấp ba của họ.
Tuy vậy, ngay khi Thẩm Phong bước vào phòng, cô Bàng vẫn ngay lập tức nhận ra anh.
Cô ấy ngạc nhiên, mỉm cười nói:
“Thẩm Phong cũng đến à?”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía anh.
Ân Tư Thu đứng bên cạnh Thẩm Phong, có chút không thoải mái, định lùi lại nửa bước, nhưng không thành.
Thẩm Phong nắm tay cô thật chặt, gật đầu chào cô Bàng, bình tĩnh nói:
“Chào cô Bàng, lâu rồi không gặp.”
Bên cạnh, Ân Tư Thu và Đình Tình cũng chào: “Chào cô ạ.”
Lúc này cô Bàng không còn vẻ nghiêm khắc như trước, cô ấy cười hiền lành, gật đầu:
“Hai đứa đến cùng nhau à? Tốt quá.”
Sau khi chào hỏi, Thẩm Phong kéo Ân Tư Thu ngồi xuống bàn ở góc phòng.
Đình Tình cũng tự nhiên ngồi xuống cùng họ.
Rót cho mình ly nước, cô ấy ghé sát tai Ân Tư Thu, nói nhỏ:
“Ân Tư Thu, cậu có biết tại sao lúc nãy cô Bàng lại đặc biệt gọi tên Thẩm Phong không?”
“…”
Ân Tư Thu không hiểu, lắc đầu.
Đình Tình nói:
“Tớ cũng vừa nghe Châu Gia Kỳ nói, hồi thi đại học, trường có chính sách thưởng tiền cho các giáo viên chủ nhiệm dựa trên số học sinh đỗ vào Thanh Hoa và Bắc Đại. Lúc đó chắc chắn Thẩm Phong vào được Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng cậu ấy không nộp đơn, vì thế mà danh sách thiếu mất một người, chắc cô Bàng bị mất một khoản thưởng nên cô ấy nhớ mãi đấy. Haha…”
Thật có chuyện như vậy sao?
Ân Tư Thu nhướn mày, có chút bất ngờ.
Đình Tình lại bổ sung:
“Tất nhiên, có thể cũng là vì cậu ấy bị câm trong nhiều năm, câu chuyện của cậu ấy khá đặc biệt. Cậu cứ chờ mà xem, buổi họp lớp này, chắc chắn Thẩm Phong của cậu sẽ là tâm điểm.”
Ân Tư Thu ngây thơ không để tâm đến những chuyện này, nhưng Đình Tình thì khác.
Dù hồi còn đi học, cô ấy lúc nào cũng đi cùng Ân Tư Thu nhưng cô ấy cũng rất thân thiết với các bạn khác trong lớp.
Có thể nói, đủ mọi tin tức nhỏ nhặt trong lớp cô ấy đều biết.
Ngay từ khi mới chia lớp vào năm lớp 11, trong lớp Hóa đã có vài nữ sinh thầm thích Thẩm Phong.
Nhưng vì anh không thể nói, thường như một người vô hình nên các cô gái không tìm được cách để tiếp cận.
Giờ đây, mọi chuyện đã thay đổi, Thẩm Phong đã trở lại bình thường, lại là buổi họp lớp – một dịp đặc biệt, không tránh khỏi việc sẽ bị châm chọc vài câu.
Nghe vậy, Ân Tư Thu chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt cô trông không quá bận tâm.
Ân Tư Thu khẽ nói với Đình Tình: “Không sao đâu, anh ấy sẽ không giận đâu.”
Đình Tình đáp: “Còn phải nói, ngoài cậu ra, cậu ấy còn bận tâm đến chuyện gì nữa chứ? Thẩm Phong chẳng khác nào thần tiên siêu thoát ngoài thế gian này, tớ đã nhìn thấu từ lâu rồi.”
Ân Tư Thu không nhịn được mà bật cười khúc khích.
…
Hơn năm giờ một chút, ba chiếc bàn tròn đã gần như ngồi kín người, căn phòng cũng dần trở nên ồn ào.
Châu Gia Kỳ đứng dậy đếm số người rồi ra hiệu cho nhân viên bắt đầu mang món ăn lên.
Nước ngọt đã được đặt sẵn trên bàn.
Thẩm Phong cầm chai cola, rót một ly cho Ân Tư Thu và đặt trước mặt cô.
Anh chậm rãi hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Từ vài phút trước, cô đã có vẻ lơ đãng.
Ân Tư Thu giật mình, tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong.
“…Thẩm Phong.”
“Ừ?”
“Vừa nãy tự dưng em nghĩ đến việc hồi lớp 12 khi nộp nguyện vọng, tại sao anh không đăng ký Thanh Hoa hoặc Bắc Đại nhỉ? Cả hai trường đều có Y khoa, còn có chương trình liên kết với bệnh viện Hiệp Hòa nữa.”
Không phải cô cho rằng Đại học F không tốt, nhưng Thanh Hoa và Bắc Đại luôn có tiếng hơn trong các trường đại học trong nước.
Thẩm Phong hoàn toàn đủ điểm vào những trường đó.
Hơn nữa, lúc đó ba mẹ anh đều đã qua đời, anh sống một mình, chẳng có lý do gì phải ở lại Hải Thành cả.
Ngay cả khi quyết tâm theo ngành y, Thẩm Phong vẫn có thể chọn Y khoa của Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Một khoảng dừng kéo dài vài giây.
Thẩm Phong là người đầu tiên cụp mắt xuống.
Lúc này, trên bàn đã có vài đĩa rau trộn.
Anh thản nhiên gắp một miếng thịt ba chỉ ngâm tỏi và đặt vào bát của Ân Tư Thu.
Ân Tư Thu dở khóc dở cười: “Anh đừng cố tình đánh trống lảng nữa…”
“Vì em.”
Thẩm Phong ngắt lời cô bằng giọng trầm, nghiêm túc.
“Hả?”
Anh trả lời chậm rãi, từng chữ một: “Vì em không thể đến Bắc Thành, đúng không?”
–
Lời tác giả:
Ngoại truyện bắt đầu =v=
Vì phải dành ngoại truyện độc quyền cho sách xuất bản nên có thể ngoại truyện trên mạng sẽ không nhiều.
Hết chương 31!