Qua Thu - Mộc Điềm

Chương 26




Đêm ấy chắc chắn là một đêm khó ngủ đối với gia đình Ân Tư Thu. Sự vô định khiến con người sợ hãi, giống như đang chờ đợi phán quyết, vô cùng khó chịu.

Sáng hôm sau, cả ba và mẹ Ân đều xin nghỉ làm một ngày để cùng Ân Tư Thu đến bệnh viện. Lúc này đã là cuối tháng tám, không còn là giữa mùa hè nhưng ban ngày vẫn còn rất dài. Ở Hải Thành, mặt trời mọc trước cả 6 giờ rưỡi.

Trời vừa hửng sáng, tiếng động đã vang lên từ phòng khách khiến Ân Tư Thu giật mình tỉnh giấc. Cô mở mắt ra ngay, ngồi dậy lắng nghe. Quả nhiên, ba mẹ cô cũng đã dậy từ sớm, bên ngoài là tiếng bước chân khe khẽ và vài lời thì thầm không rõ nội dung.

Ân Tư Thu thở dài một hơi rồi nằm xuống trở lại. 

Vẫn chưa rõ tình hình cụ thể như thế nào, nếu cô tỏ ra lo lắng và dậy sớm một cách bất thường cũng chỉ khiến ba mẹ thêm lo lắng, không cần thiết. 

Cô trằn trọc mãi cho đến gần 7 giờ mới quyết định thức dậy, thay quần áo rồi ra ngoài đánh răng, ăn sáng.

Bảy giờ hai mươi, cả gia đình lên xe đến bệnh viện Nhân Tế. Bệnh viện mở cửa lúc 8 giờ, nhưng chưa đến giờ mà tòa đăng ký đã chật kín người. 

Ở đây, trên khuôn mặt ai cũng mang nặng nỗi đau cuộc đời.

Ân Tư Thu chớp mắt, cúi đầu, không muốn nhìn thêm nữa. Cô hỏi thăm ở quầy thông tin, ba Ân đi lấy kết quả xét nghiệm theo hướng dẫn, còn Ân Tư Thu và mẹ ngồi ở sảnh chờ.

Chỉ mười mấy phút sau, ba Ân quay lại. Có lẽ là do tâm lý, Ân Tư Thu cảm thấy bước chân ông nặng nề hơn, như thể khó khăn để bước từng bước về phía họ, cô vô thức siết chặt tay lại.

Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông trung niên đã đứng trước mặt hai mẹ con, sắc mặt ông tái xanh. Ông nói: “Họ nói đã chuyển hồ sơ bệnh án của Thu Thu sang khoa ung bướu, bảo chúng ta phải đăng ký lại và tìm một bác sĩ ở đó…”

Mặt mẹ Ân lập tức biến sắc: “Khoa… ung bướu?!”

Đây rồi. Điềm gở mà cô lo sợ đã trở thành hiện thực.

Ân Tư Thu cắn chặt môi, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch, không còn chút huyết sắc. Mọi người đều biết rằng ngoài chuyên khoa tiêu hóa nổi tiếng, khoa ung bướu của bệnh viện Nhân Tế cũng đứng đầu trong nước.

Ba Ân tức tối vò đầu: “Cứ sang hỏi bác sĩ trước đã, chúng ta không thể tự suy đoán được gì… Để ba đi đăng ký lại.”

Khoa ung bướu không nằm trong tòa nhà chính. Cả ba người tìm bảng chỉ dẫn của bệnh viện, đi qua cửa sau tòa nhà khám bệnh rồi nhanh chóng bước sang tòa nhà khác. Họ xếp hàng, rồi lên thang máy.

“Đinh…”

Thang máy dừng lại. Lúc này, chỉ cần một chút tiếng động cũng đủ làm tim mọi người thắt lại. Từ khi bắt đầu, mẹ Ân luôn nắm chặt tay Ân Tư Thu, nhưng khi thang máy dừng lại, bà đột nhiên siết chặt hơn, như thể muốn bóp nát cánh tay cô.

Ân Tư Thu cắn môi, khẽ thở dài: “Mẹ, mẹ bóp đau con.”

Nghe vậy, mẹ Ân như bừng tỉnh, vội vàng buông tay ra như chạm phải điện.

“Xin lỗi, xin lỗi, Thu Thu, mẹ không cố ý…”

Ân Tư Thu hiểu cảm giác của mẹ, chủ động khoác tay bà. Cô cố gượng cười, nhẹ giọng: “Mẹ, mẹ đừng lo. Mình còn chưa biết tình hình ra sao mà. Đừng tự làm mình sợ.”



Có lẽ vì đã gặp quá nhiều loại bệnh nhân, nên dù cả ba người họ trông không ổn, bác sĩ vẫn không nói vòng vo.

“Dựa vào phim chụp, có khối u trong xương. Hiện tại chưa xác định được là lành tính hay ác tính, mọi người cần làm thủ tục nhập viện, kiểm tra chuyên sâu và sinh thiết. Giường bệnh hiện đang đầy, nhưng tình trạng của cô bé khá nghiêm trọng, cần kiểm tra gấp, tạm thời sẽ cho ở giường phụ, khi có người xuất viện sẽ chuyển sang giường chính.”

“Khối u?!”

Mẹ Ân thất thanh kêu lên, có chút không tin nổi. Nhưng trước ánh mắt thờ ơ của bác sĩ trung niên, bà cố gắng giữ bình tĩnh.

Bà dựa vào bàn, giọng nói như cầu xin: “Sao lại thế được… Chẳng phải khối u và ung thư thường chỉ xảy ra với người già thôi sao… Bác sĩ xem lại giúp được không… có khi nào kết quả sai không?”

Bị nghi ngờ về chuyên môn nhưng bác sĩ không giận, vẫn bình tĩnh đáp: “Vì thế tôi mới nói cần phải kiểm tra lại. Nếu là u lành, phẫu thuật có tỷ lệ chữa khỏi rất cao. Tuy nhiên, tỷ lệ ung thư ở thanh thiếu niên và người cao tuổi hiện nay gần như ngang nhau.”

“…”

“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của phụ huynh, nhưng tốt nhất vẫn nên giữ bình tĩnh một chút.”

Nói đến đây, vị bác sĩ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, nhiều bệnh nhân khi đến đây đều rất lo lắng, nhưng kết quả sinh thiết lại là lành tính, họ vui vẻ trở về nhà. Tỷ lệ ung thư ác tính vẫn thấp hơn lành tính nhiều lắm. Cô xem, bé con còn rất kiên cường, người lớn không được gục ngã đâu đấy.”

Lời vừa dứt.

Ân Tư Thu cười khổ.

Làm gì có cái gọi là kiên cường hay không kiên cường, bàn tay cô gần như bị cào rách vì sự căng thẳng của chính mình.

Nhưng có những chuyện, khi chưa đến lúc ngã ngũ, người ta vẫn luôn mang trong lòng chút hy vọng.

Biết đâu lại là núi non trùng điệp, nhưng cuối cùng lại thấy ánh sáng ở khúc quanh.

Có lẽ đúng như lời bác sĩ nói, chẳng qua chỉ là một khối u lành tính, không cần phải tuyệt vọng sớm như vậy.



Ngày đầu tiên của tháng Chín.

Ngày khai giảng của học sinh tiểu học và trung học.

Hải Thành có một trận mưa lớn.

Nơi đây khác với trấn Bạch Thuật, thuộc vùng ven biển phía đông, khí hậu quanh năm ẩm ướt. Mùa hè có bão, có mưa, mùa đông cũng có mưa, lượng mưa rất cao, không có gì đáng ngạc nhiên.

Chỉ có điều, vào thời điểm này, đây có lẽ là trận mưa cuối cùng của mùa hè năm nay.

Cơn mưa xua tan không khí nóng bức và chính thức mở ra những ngày đầu tiên của mùa thu.

Mùa hè ở Hải Thành đã kết thúc.

Mùa thu đã đến.

Lúc này, trong căn nhà nơi Ân Tư Thu sống cũng là một khung cảnh gió thu lạnh lẽo, mây đen phủ kín bầu trời.

Do bệnh viện thiếu giường nên sau khi hoàn tất sinh thiết hai ngày, Ân Tư Thu được xuất viện về nhà nghỉ ngơi, chờ kết quả.

Hôm nay có lẽ sẽ có kết quả.

Tất cả mọi người đều căng thẳng.

Vài ngày trước, Thẩm Phong gọi điện cho Ân Tư Thu, nói rằng cậu sắp thi bằng lái xe phần ba, thời gian tình cờ cũng trùng vào hôm nay.

Cứ như là định mệnh vậy.

Về chuyện khám sức khỏe, Ân Tư Thu vẫn chưa nói kết quả cho Thẩm Phong, chỉ bảo là thiếu máu, không có gì nghiêm trọng.

Còn về sau phải nói ra thế nào, cô vẫn còn phải dựa vào báo cáo sinh thiết rồi mới suy nghĩ kỹ càng hơn.

Cô suy tính, hàng nghìn suy nghĩ rối bời trong đầu.

Những suy nghĩ như tơ vò, không ngừng xoay tròn trong tâm trí, tạo thành một mê cung phức tạp, khiến người ta không thể tìm ra lối thoát.

Thực sự là không còn cách nào khác.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách.

Là cuộc gọi của ba cô.

Ân Tư Thu nghe thấy tiếng chuông, bước ra từ phòng ngủ của mình. Cô tình cờ thấy mẹ cô với đôi môi run rẩy, nhấc máy trả lời.

“Anh nói đi…”

Giây tiếp theo, mẹ cô không thể đứng vững, bất lực ngã xuống.

Ân Tư Thu giật mình, lập tức chạy đến đỡ mẹ: “Mẹ!”

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay bà.

“Rầm” một tiếng, rơi xuống sàn.

Trong ống nghe, ba cô vẫn tiếp tục nói: “…Hai mẹ con đến sau cũng được.”

Ân Tư Thu một tay đỡ mẹ, tay còn lại vội nhặt điện thoại lên.

Cô nhấc máy, đưa lên tai.

Cô khẽ hỏi: “Ba? Con là Thu Thu đây, kết quả thế nào rồi?”

Đầu dây bên kia, không gian như chợt tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh điện từ yếu ớt, vang vọng bên tai.

Một lúc sau.

Cuối cùng người đàn ông cũng lên tiếng: “Thu Thu, ba mẹ xin lỗi con, đã không thể cho con một cơ thể khỏe mạnh… Ba đang xếp hàng làm thủ tục nhập viện rồi, con thu dọn đồ đạc đi, chiều nay để mẹ đưa con vào viện. Chúng ta sẽ chữa bệnh, gặp bác sĩ, mọi chuyện sẽ ổn thôi, con nhé?”

Mắt Ân Tư Thu nhói lên.

Trong khoảnh khắc, nước mắt cô tuôn rơi như mưa, không thể kiểm soát.

Cô nghẹn ngào hỏi: “Rốt cuộc là bệnh gì? Là ung thư phải không? Ba, ba nói thẳng cho con biết được không? Con không muốn bị giấu bệnh tình, xin ba hãy nói thật cho con…”

Bình tĩnh là gì.

Hy vọng là gì.

Tự tin là gì.



Tất cả, trong giây phút này, đều tan biến thành bọt nước.

Ân Tư Thu thừa nhận, cô rất sợ.

Từ ngày đầu tiên đi đến khoa ung bướu, cô đã cực kỳ sợ hãi, sợ đến phát điên.

Cô sẽ phải phẫu thuật sao?

Có đau lắm không?

…Cô sẽ chết sao?

Rõ ràng, cô chỉ mới 18 tuổi.

Tại sao?

Tại sao khi vừa thoát khỏi kỳ thi đại học, bước vào ngôi trường mơ ước, vừa mới được ở bên người con trai mình thích, vừa mới cảm nhận được cuộc sống trở nên tươi đẹp… thì lại phải đối mặt với biến cố này.

Ân Tư Thu không thể hiểu được.

Mọi suy đoán đều khiến người ta suy sụp.

Không thể chấp nhận được.

Nghe con gái khóc, ba Ân thở dài một hơi, trong giọng nói cũng mang theo sự mệt mỏi và yếu đuối.

Ông khẽ nói: “Ung thư xương, ác tính cao.”

*

Ung thư xương ở thanh thiếu niên thuộc dạng u ác tính, tiến triển nhanh và rất nguy hiểm, quá trình điều trị cũng vô cùng đau đớn. 

Điều quan trọng là, tỷ lệ chữa khỏi không cao.

Sau khi Ân Tư Thu nhập viện, bác sĩ điều trị lập tức bắt đầu sắp xếp phương án điều trị.

“…Bệnh nhân thuộc dạng u xương nguyên phát, may là phát hiện không quá muộn, chưa đến giai đoạn cuối, ổ bệnh tạm thời chưa di căn. Hiện tại, tốt nhất là bắt đầu ngay đợt xạ trị đầu tiên, trước hết xem hiệu quả của xạ trị thế nào.”

Bác sĩ vỗ nhẹ lên vai Ân Tư Thu như muốn an ủi: “Cô bé, có sợ đau không?”

Ân Tư Thu cắn môi, khẽ gật đầu.

“Sợ đau cũng phải cố gắng nhé, nếu không để bệnh tiến triển đến giai đoạn sau thì sẽ rất rất đau.”

“…”

Lời bác sĩ như thành lời tiên tri.

Đếm ngược ngày tháng, ngay đêm trước ngày khai giảng của Đại học Tài Chính, Ân Tư Thu đột ngột trải qua cơn đau dữ dội.

Cơn đau này khó có thể diễn tả bằng lời.

Như thể có một vật sắc nhọn đang điên cuồng đập vào từng khúc xương trong cơ thể cô, muốn nghiền nát cô từ trong ra ngoài.

Đau lắm.

Đau hơn cả lần cô bị trật mắt cá chân trước đây, gấp trăm lần, nghìn lần.

Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, cô đã đổ mồ hôi đầm đìa, suýt chút nữa bật ra tiếng hét.

Trong phòng bệnh, mẹ Ân đang túc trực bên giường, nhìn thấy con gái đau đớn như vậy, bà hoảng sợ, lập tức nhấn chuông gọi bác sĩ.

Bác sĩ trực đến kiểm tra, giải thích: “Đây là triệu chứng bình thường của ung thư xương, đau xương từng cơn… Sau này khi ấn vào xương cũng sẽ đau, và cơn đau sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn. Hiện tại, bác sĩ điều trị chính không có ở đây, chi tiết cụ thể có thể hỏi ông ấy vào buổi khám sáng mai. Ân Tư Thu, cháu còn chịu đựng được không? Nếu không thể chịu nổi, bác sĩ có thể kê thuốc giảm đau cho cháu, cháu có cần không?”

Ân Tư Thu cắn chặt môi, không thể thốt lên lời, chỉ có thể nhẹ gật đầu.



Mười mấy phút sau.

Cuối cùng, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Ân Tư Thu nằm ngửa trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

Tâm trí cô trống rỗng.

Mẹ cô với ánh mắt đầy thương cảm và đau lòng, cẩn thận cầm chiếc khăn ướt, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán và khuôn mặt của cô.

Thời gian đã muộn.

Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen.

Phòng bệnh khoa ung bướu là phòng ba giường, mỗi giường được ngăn cách bằng rèm vải dày để đảm bảo sự riêng tư. Hai giường còn lại đều là của những bệnh nhân lớn tuổi. Lúc này, hai bệnh nhân và người thân của họ vẫn chưa ngủ, đang thì thầm trò chuyện phía sau tấm rèm, khung cảnh yên bình.

Tiếng trò chuyện khe khẽ, trong khung cảnh này, khó tránh khỏi có chút bi ai.

Như thể một bộ phim tài liệu đã điều chỉnh ánh sáng và màu sắc, cố gắng khơi dậy lòng trắc ẩn của người xem.

Ngoại trừ người trong cuộc, ai cũng có thể rơi vài giọt nước mắt vì câu chuyện này.

Đột nhiên, Ân Tư Thu khẽ nói: “Mẹ.”

Mẹ cô dừng tay lại: “Mẹ đây. Sao vậy? Vẫn còn đau à?”

“Mẹ, mẹ nói xem, có phải con đang mơ không?”

Giọng nói nhẹ như muỗi kêu, giống như một lời thì thầm.

Thật sự giống như một giấc mơ vậy.

Có phải chỉ cần bây giờ cô thức dậy, cô sẽ nhận ra mình đang trò chuyện qua điện thoại với Thẩm Phong, đang thu dọn hành lý, giống như bao sinh viên năm nhất khác, chuẩn bị để ngày mai nhập học ở Đại học Tài Chính?

Nửa năm qua, dường như mọi chuyện đều diễn ra dồn dập, khiến cô không kịp trở tay.

Càng như vậy, cô lại càng cảm thấy mọi thứ như trong mơ.

Nhưng, vừa dứt lời, mẹ cô đã hoàn toàn sụp đổ.

Bà quay đầu đi, cố nén những giọt nước mắt và tiếng nức nở.

Bà hít sâu một hơi, dịu dàng dỗ dành: “Con yêu, ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều quá. Bác sĩ đã nói rồi mà, giữ tâm trạng tốt mới có lợi cho việc điều trị…”

Vài lời ngắn ngủi.

Sự bình tĩnh khó lòng duy trì.

Ánh mắt Ân Tư Thu khẽ di chuyển, dừng lại trên khuôn mặt của mẹ.

Chỉ sau vài ngày nhập viện, tóc mẹ đã bạc đi, dưới ánh đèn mờ của phòng bệnh, trông càng rõ rệt.

Trái tim cô như rơi xuống vực thẳm.

Thực tế, không chỉ mình cô phải chịu đựng nỗi đau này.

Cô biết rất rõ điều đó.

Vậy mà tại sao cô còn hỏi câu hỏi ấy?

Nghĩ đến đây, Ân Tư Thu chậm rãi đưa tay lên, ngón tay cô chạm vào má mẹ, cố gắng lau đi những giọt nước mắt của bà.

Mẹ Ân khựng lại, vội nắm lấy ngón tay cô, lặp đi lặp lại: “Mẹ không sao, Thu Thu, con ngoan một chút. Ba con đã xin phép nghỉ học cho con rồi, trường vẫn còn nửa tháng quân sự, đợi sau khi chúng ta hoàn thành liệu trình đầu tiên là con có thể quay lại học rồi… Cố gắng lên. Từ nhỏ con đã là đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện nhất, đau đớn cũng phải cố gắng chịu đựng, không được bỏ cuộc, biết không?”

Ân Tư Thu gật đầu, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt.

Sau vài giây.

Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Mẹ, con có thể gọi điện cho bạn trai được không?”

Mẹ cô ngạc nhiên, lặp lại: “Bạn trai?”

“Vâng.”

Mấy ngày nay Ân Tư Thu kiếm cớ nói với Thẩm Phong rằng gia đình cô có người thân đến ở nhờ, phải chia sẻ phòng ngủ, không tiện gọi điện thoại, chỉ có thể nhắn tin. Nhưng vì những đợt điều trị dày đặc và những mũi truyền dịch không ngớt, hầu như cô luôn trong trạng thái mơ màng, không thể trả lời tin nhắn kịp thời.

Ân Tư Thu không biết Thẩm Phong có phát hiện điều gì bất thường không, nhưng cô cũng chẳng còn tâm trí để bận tâm. Chỉ có điều, ngay giây phút này, khi cơn đau đã dịu bớt…

Cô thực sự rất muốn nghe giọng Thẩm Phong.

Cậu là ánh nắng của cô.

Là ngôi sao sáng của cô.

Là chàng trai có thể dẫn cô ra khỏi bóng tối.

Ân Tư Thu luôn âm thầm hy vọng, hy vọng lần này, Thẩm Phong vẫn sẽ là cứu tinh của cô.



Có lẽ vì tình huống khác thường, mẹ cô không hỏi thêm gì, chỉ muốn đáp ứng mọi yêu cầu của con gái.

Bà lập tức đáp: “Được, được mà. Vậy mẹ ra ngoài lấy nước rồi tìm bác sĩ nói chuyện thêm… Chuông gọi ở ngay bên cạnh, nếu có khó chịu thì lập tức bấm chuông, biết không?”

Vừa nói, bà đặt điện thoại vào tay Ân Tư Thu rồi dứt khoát đứng dậy, quay người đi ra ngoài.

Chớp mắt, không gian kín đáo bao quanh bởi những tấm rèm, chỉ còn lại một mình Ân Tư Thu.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Đến cả hơi thở cũng vô thức trở nên yếu ớt.

Tiếng thì thầm từ giường bên cạnh tựa như vọng đến từ một vũ trụ khác.

Ân Tư Thu cúi xuống, siết chặt điện thoại trong tay.

Do dự một lúc, cô mở giao diện trò chuyện.

Nhấn vào cuộc gọi thoại.

Chỉ vài giây sau, đầu dây bên kia đã bắt máy: “Ân Tư Thu.”

Giọng của chàng trai vang lên quen thuộc, êm dịu, trong vẻ điềm tĩnh còn xen lẫn chút dịu dàng.

Và nó là duy nhất, chỉ dành riêng cho cô.

Trong tai Ân Tư Thu, âm thanh ấy giống như một loại độc dược, làm người ta không thể cưỡng lại.

Chớp mắt.

Nước mắt cô không kìm được mà trào ra.

“…”

Có lẽ vì không thấy ai nói gì, giọng Thẩm Phong trở nên nghiêm trọng: “Ân Tư Thu, có chuyện gì à? Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho tớ biết.”

Không thể nói cho cậu biết.

Dù có uất ức đến mấy cũng không thể nói.

Chàng trai của cô chỉ cần tỏa sáng rực rỡ là đủ, không nên phải chịu đựng những nỗi đau này cùng cô.

Ân Tư Thu cắn chặt ngón tay, ép những giọt nước mắt trở lại.

Một lát sau, cuối cùng cô cũng mở miệng: “Không có gì đâu, bên ngoài trời đang mưa mà, lúc nãy tớ ra mở cửa sổ, mưa hắt vào, suýt nữa thì làm rơi điện thoại thôi.”

Giọng nói có chút nghèn nghẹn.

Cô cố gắng tỏ ra tự nhiên, sôi nổi, nhưng Thẩm Phong không dễ bị lừa.

Cậu trầm giọng nói: “Ân Tư Thu, dạo này cậu rất lạ.”

“Tớ có gì lạ đâu?”

“Cậu nói xem? Mai cậu đi lúc mấy giờ, tớ đến tiễn cậu.”

Ân Tư Thu giật mình, vội vàng từ chối: “Không cần đâu, mai ba mẹ tớ chắc chắn sẽ tiễn tớ. Với lại, cũng không phải đi học xa, chỉ ở phía tây thành phố thôi, bắt taxi một tiếng là đến. Không cần phải phiền đâu. …Hôm nay cậu thi lái xe phần ba sao rồi?”

Cô cố gắng đổi chủ đề một cách vụng về.

Thẩm Phong ngừng lại một chút, giọng cậu lạnh đi vài phần: “Đậu rồi. Ngày mai tớ đến Đại học Tài Chính đợi cậu, chúng ta cùng ăn tối nhé? Ân Tư Thu, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”

Lần cuối cùng là ở bệnh viện.

Khoa tiêu hóa lần ấy.

Sau đó, cả hai không gặp lại nữa.

Là người yêu của nhau, yêu cầu này của Thẩm Phong rất hợp lý.

Ân Tư Thu im lặng một lúc, không biết phải tìm lý do gì để từ chối.

Chốc lát, cuối cùng cô cũng tìm được một cái cớ, khẽ nói: “Không được rồi, mai chắc tớ vẫn phải về nhà với ba mẹ. Tận ngày kia mới bắt đầu kỳ quân sự mà. Để tớ nghĩ xem… ừm, cậu cũng sắp nhập học rồi mà.”

Đại học F và Đại học Tài Chính có lịch nhập học khác nhau.

Thời gian báo danh của tân sinh viên cũng lệch nhau vài ngày.

Hơn nữa, quân sự ở Đại học F được tổ chức vào kỳ nghỉ hè năm hai, khác với Đại học Tài Chính.

Trước đó, Thẩm Phong đã kể cho Ân Tư Thu nghe.

Nghe vậy, Thẩm Phong từ tốn đáp lại một tiếng “Ừ”.

Ân Tư Thu tiếp tục: “Quân sự thì tớ không thể ra ngoài, cũng không tiễn cậu được… Đợi xong đợt quân sự là đến kỳ nghỉ Quốc khánh rồi. Hay là, chúng mình đi du lịch dịp lễ đó nhé? Cậu có kế hoạch gì chưa?”

Đề xuất này cuối cùng cũng khiến Thẩm Phong hài lòng.

Cậu khẽ thở dài.

“Ân Tư Thu, cậu không nói là cậu nhớ tớ.”

Dừng một chút, cậu bổ sung thêm: “…Nhưng Cưng nhớ cậu đấy.”

Chưa kịp dứt lời, Ân Tư Thu đã vội vàng đưa tay lên che mắt, để nước mắt không trào ra, cô phải cố hết sức.

Một lúc lâu sau.

Cô cất lời: “Thẩm Phong.”

“Ừ.”

“Cậu sẽ luôn thích tớ chứ? Mãi mãi… mãi mãi yêu tớ chứ?”

“Đương nhiên rồi.”

Thẩm Phong không chút do dự.

Nghe được câu trả lời, Ân Tư Thu nhếch môi, nở một nụ cười.

“Tớ cũng vậy. Trễ rồi, ba mẹ bảo tớ đi ngủ. Ngủ ngon nhé.”

*

Giữa tháng 9.

Cơn nóng mùa thu kéo dài ở Hải Thành, nhiệt độ lại tăng cao.

Ban ngày, không khí ngột ngạt, oi bức đến mức khiến người ta phát điên, đến tối, làn gió nhẹ thổi qua, mang theo chút hơi lạnh của mùa thu.

Bên ngoài khu nhà bệnh viện có một hàng cây ngô đồng, thời điểm này, viền lá của chúng đã bắt đầu ngả vàng từng chút một.

Chẳng bao lâu nữa, lá sẽ vàng hoàn toàn rồi rụng xuống.

Rồi cùng với mùa thu này, chúng sẽ bị chôn vùi.

Ân Tư Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc bắt đầu suy nghĩ lan man.

Cô vừa trải qua ca phẫu thuật đầu tiên.

Có lẽ, ngay cả bác sĩ cũng không ngờ rằng bệnh tình của cô lại xấu đi nhanh đến thế.

Chỉ trong hơn nửa tháng, mới bắt đầu xạ trị nhưng các tế bào ung thư đã bắt đầu lan rộng với tốc độ chóng mặt, thậm chí còn gây ra hàng loạt biến chứng.

Giờ đây, nếu không sử dụng bơm giảm đau, Ân Tư Thu hầu như không thể ngủ vào ban đêm, cơn đau từ xương khiến cô đau đớn đến mức muốn đập đầu vào tường để kết thúc tất cả.

Phương án điều trị buộc phải thay đổi toàn bộ.

Nhà họ Ân chỉ là một gia đình bình thường, ba mẹ đã vật lộn ở Hải Thành suốt hơn chục năm mới tạm thời đứng vững.

Họ thậm chí còn chưa trả hết nợ mua nhà, thực sự không có nhiều tiền.

Nhưng vì không có bảo hiểm bệnh nặng, viện phí, tiền thuốc nhập khẩu, chi phí phẫu thuật mỗi ngày của Ân Tư Thu, rất nhiều khoản phải tự chi trả.

Dù là về tài chính hay áp lực tâm lý, đối với gia đình này, tất cả đều nặng nề đến mức không thể gánh vác nổi, đè nén đến mức không thể thở nổi.

Đầu tháng 9, để chăm sóc cho Ân Tư Thu, mẹ cô đã nghỉ hết phép năm.

Đến bây giờ, bà phải tính đến việc nghỉ việc hẳn.

Dù sao, với căn bệnh hiểm nghèo như thế này, lương của cả hai người chỉ như muối bỏ bể.

“Ngôi nhà ở quê đã đăng bán chưa?”

Trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mê, Ân Tư Thu nghe thấy tiếng thì thầm quen thuộc.

Mi mắt cô khẽ động đậy, không mở ngay, chỉ tiếp tục lắng nghe.

Ba cô đáp lại một tiếng trầm thấp, rồi nói: “Ngôi nhà đó không đáng giá bao nhiêu, rất khó bán. Em đừng vội, cứ chăm sóc tốt cho Thu Thu, anh sẽ nghĩ cách khác.”

Mẹ cô không kìm được, nước mắt lăn dài.

Bà nghẹn ngào hồi lâu: “Có cách gì chứ, hôm nay anh không nghe bác sĩ nói sao? Khối u lan rộng rất nhanh, phẫu thuật cũng chưa chắc có thể kiểm soát và loại bỏ hoàn toàn. Nếu tình hình xấu đi, sau này có thể còn phải hóa trị nữa. Em đã hỏi rồi, nếu dùng thuốc nhập khẩu, số tiền tiết kiệm của nhà mình không thể cầm cự nổi đến đợt thứ ba.”

“Nhưng cũng phải cố gắng chứ! Phải cho con dùng loại thuốc tốt nhất! Con bé mới 18 tuổi thôi!”

Mẹ cô: “Làm sao em lại có thể không cho con chữa bệnh! Đó là con gái của em mà! Ý em là, hay là chúng ta rao bán luôn căn nhà ở ngoại ô đi, trừ khoản nợ mua nhà, chắc có thể xoay sở được vài trăm triệu. Nhà thì sau này còn có thể mua lại, anh thấy sao?”

“Được rồi, cuối tuần này anh sẽ đến trung tâm môi giới nhờ họ rao bán. Nhưng bán nhà chắc chắn sẽ cần thời gian, bây giờ chúng ta còn cầm cự được, không được thì anh sẽ cầm cố xe trước.”

Ba cô không chút do dự.

“…”

Hai vợ chồng đứng ngoài rèm cửa nói chuyện, họ không nhận ra rằng trên giường bệnh, Ân Tư Thu đã cắn chặt mu bàn tay mình.

Lúc này, trên mu bàn tay cô còn có vết kim tiêm chưa lành.

Cắn vào đó đau thấu trời.

Nhưng, trước hiện thực tàn nhẫn này, chút đau đớn ấy dường như chẳng đáng kể gì.



Cuối tháng 9.

Cuối cùng Ân Tư Thu cũng kết thúc giai đoạn theo dõi sau ca phẫu thuật đầu tiên.

Tinh thần cô cũng hồi phục đôi chút.

Tuy nhiên, kết quả phẫu thuật lại không mấy khả quan, chỉ tạm thời kiểm soát được sự lan rộng, sau đó cô vẫn phải tiếp tục hóa trị.

Trước sự kiên quyết của Ân Tư Thu, rốt cuộc bác sĩ cũng đồng ý cho cô xuất viện về nhà trong kỳ nghỉ Quốc khánh.

Vì chuyện này, cả ba mẹ cô đều không đồng ý.

“Thu Thu, nếu con lo lắng về tiền bạc thì đây không phải là điều con cần nghĩ đến. Để giữ giường bệnh cho con, dù xuất viện, viện phí vẫn phải trả. Hơn nữa, ở nhà không có bác sĩ, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?”

Thực tế, giờ đây Ân Tư Thu như một búp bê thủy tinh, không thể va chạm hay đụng phải.

Cơn đau thể xác chỉ là chuyện nhỏ.

Điều quan trọng là rất có thể gây ra những vấn đề khác.

Nhưng dù ba mẹ cô phản đối gay gắt, Ân Tư Thu vẫn kiên quyết, lần này cô muốn phản kháng đến cùng.

“…Con đã hẹn với bạn đi chơi vào dịp Quốc khánh, nhất định phải đi.”

Ba mẹ cô nhìn nhau, cả hai có chút khó hiểu.

“Bạn nào thế con?”

Từ khi Ân Tư Thu nhập viện, đã cả tháng nay không có ai là bạn bè hay bạn học đến thăm cô.

Với tư cách là phụ huynh, ba mẹ cô cũng có thể hiểu được.

Rốt cuộc, vì phẫu thuật và xạ trị, cùng với việc phải dùng thuốc mỗi ngày, tóc cô rụng thành từng nắm, thân hình tiều tụy, gầy yếu đến mức đáng sợ, chính bản thân cô còn không dám soi gương.

Diện mạo như vậy, đối với lòng tự trọng của một cô gái trẻ là một đả kích chí mạng.

Có lẽ, cô không muốn bạn bè nhìn thấy mình lúc này.

Vì vậy, lý do “đi du lịch với bạn bè” nghe có vẻ không thực tế lắm.

“…”

Chưa kịp đợi Ân Tư Thu mở miệng, ngay sau đó, mẹ cô đã phản ứng lại: “Là bạn trai hả?”

Ân Tư Thu gật đầu.

“Chuyện này có vẻ không hợp lý lắm. Không nói đến việc sức khỏe của con có chịu được hay không, nhưng đi du lịch với bạn trai có phải hơi…?”

Thực ra ba mẹ của Ân Tư Thu không phải những người cổ hủ. Ở thời của họ, giáo dục ở trấn Bạch Thuật còn lạc hậu, nhiều người trẻ ở trấn sau khi tốt nghiệp cấp ba đã vội vàng kết hôn và sinh con, vậy nên việc yêu đương thật ra cũng không có gì to tát.

Nhưng khi chuyện này xảy ra với chính con gái mình, họ không khỏi lo lắng, sợ rằng con gái sẽ bị tổn thương hay bị đối xử tệ bạc.

Đặc biệt là trong tình cảnh hiện tại… Điều đó khiến họ càng thêm lo âu.

Nghe vậy, động tác của Ân Tư Thu khựng lại một chút. 

Cô cúi đầu, mím môi và nhẹ giọng nói: “Mấy ngày trước con đã mơ thấy một giấc mơ.”

“…”

“Con mơ thấy bác sĩ chạy vào và nói với con rằng khối u đã được loại bỏ hoàn toàn, con đã khỏi bệnh và có thể xuất viện. Chỉ cần sau năm năm nữa quay lại kiểm tra mà không tái phát, con có thể sống như người bình thường. Con vui mừng đến nỗi khi tỉnh dậy, con vẫn còn cười.”

Mẹ cô đáp: “Thu Thu, điều đó sẽ thành hiện thực, không phải là giấc mơ đâu. Chỉ cần con kiên trì thêm một chút nữa thôi…”

Ân Tư Thu thở dài và tiếp tục: “Con cũng nghĩ rằng đó không phải là giấc mơ. Nhưng mỗi ngày nằm trên giường, trong lòng con rất buồn. Vì vậy, con muốn đi Phổ Đà Sơn để cầu Phật, hy vọng giấc mơ ấy sớm thành hiện thực. Ba mẹ thấy thế nào?”

“Điều này…”

“Còn nữa, ba mẹ đã gặp bạn trai của con rồi, là người lần trước đưa con về nhà rồi mượn áo mưa đó. Mẹ còn nói rằng cậu ấy trông rất tốt và nghiêm túc nữa mà. Cậu ấy thực sự rất tốt, ba mẹ đừng lo. Cho con đi nhé, được không?”

“…”

Sau bao lời thuyết phục, cuối cùng, ba mẹ Ân Tư Thu cũng nhượng bộ. Ba người họ nhanh chóng thu xếp đồ đạc, làm thủ tục xuất viện rồi lái xe về nhà.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, với Ân Tư Thu, thời gian trôi qua như cả nửa cuộc đời. Căn nhà thuê mà cô đã quá quen thuộc giờ đây dường như có chút xa lạ.

Cô đứng trước cửa phòng ngủ của mình hồi lâu, chần chừ rồi mới từ từ đưa tay lên, sau đó mở cửa phòng.

Bên trong chẳng có gì thay đổi.

Giường vẫn là giường.

Bàn vẫn là bàn.

Mọi thứ đều không thay đổi.

Ân Tư Thu tựa lưng vào cửa, ngẩn ngơ nhìn mọi thứ xung quanh. Cô nghĩ đến giấc mơ mà cô đã kể vào ban ngày.

Sự thật là, trong giấc mơ đó, chẳng có may mắn hay tương lai gì cả.

Bác sĩ đưa ra thông báo bệnh nguy kịch, ba mẹ cô ngã quỵ trước cửa phòng cấp cứu, trong khi dường như cô chỉ là một làn không khí, đứng bên cạnh nhìn nhưng chẳng thể làm gì.

Cuối cùng, Thẩm Phong chạy từ cuối hành lang đến, mang theo nỗi tuyệt vọng tràn ngập.

Ân Tư Thu giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Với cô, giờ đây có những việc phải lập tức thực hiện, nếu không, có lẽ cô sẽ hối hận mãi mãi.



Gió thu xào xạc.

Kỳ nghỉ Quốc khánh cuối cùng cũng bắt đầu.

Ân Tư Thu kéo vali đến biệt thự của Thẩm Phong.

Thực ra đây mới chỉ là lần thứ hai cô đến nhà Thẩm Phong. 

Lần đầu tiên là khi đưa Cưng về nhà, nhưng cô cũng không kịp tham quan nhiều, chỉ ngồi một lúc ở phòng khách tầng một, sau đó vì ngại ngùng mà vội vàng rời đi.

Cô mở cửa.

Thẩm Phong như đã đợi từ lâu, lần này trên gương mặt cậu hiếm khi lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, phá vỡ sự lạnh lùng thường ngày.

Ân Tư Thu nở một nụ cười mỉm, chưa kịp nói gì, cô đã được kéo vào một cái ôm chặt.

Cậu thiếu niên dang rộng vòng tay, ôm cô thật chặt vào lòng.

Tiếng nhịp tim của cậu đập “thình thịch” ngay bên tai cô.

Mỗi cảm xúc, dường như đều bắt cô phải cảm nhận một cách rõ ràng.

Chỉ có điều, Thẩm Phong ôm cô quá chặt.

Đối với một người bệnh yếu đuối như một tờ giấy mỏng như cô, sức mạnh từ vòng tay cậu khiến xương cốt như muốn vỡ ra.

Ân Tư Thu khẽ nhíu mày nhưng vẫn không nói gì.

Thẩm Phong không nhận ra điều đó, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ân Tư Thu.”

“Ừm, tớ đây.” Vừa nói, Ân Tư Thu vừa đưa tay ôm lấy cậu.

“Lâu rồi không gặp.”

“…”

Sau vài giây im lặng, cả hai đều không nhịn được mà bật cười.

Cuối cùng, Thẩm Phong buông cô ra, chăm chú quan sát gương mặt cô và nói: “Cậu gầy đi nhiều quá.”

Ân Tư Thu lo sợ cậu nhận ra điều gì, trong lòng hoảng loạn nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

“Do tập quân sự mà, chắc chắn sẽ gầy đi. Nhưng may là tớ vẫn trắng, không bị cháy nắng.”

Thẩm Phong khẽ xoa đầu cô, lùi lại một bước, ra hiệu mời cô vào nhà.

Hai người dự định sẽ tập trung tại nhà Thẩm Phong, ở lại một đêm, sau đó sáng sớm hôm sau cậu sẽ lái xe ra sân bay để bắt chuyến bay sớm đến Phổ Đà Sơn.

Thực ra, từ Hải Thành có thể đi thẳng đến quần đảo Chu Sơn bằng tàu, nhưng đi tàu sẽ mất vài tiếng, Ân Tư Thu lo lắng mình không thể chịu nổi chuyến đi dài nên cô đề nghị đi chuyến bay thẳng cho nhanh hơn.

Ttất nhiên Thẩm Phong không phản đối.

Chỉ có điều…

“Cậu nói với ba mẹ cậu thế nào?”

Ân Tư Thu trả lời: “Tớ bảo với họ là dịp Quốc Khánh này tớ đi chơi với mấy bạn cùng phòng. Bạn cùng phòng của tớ không phải người địa phương, chắc chắn sẽ ở lại ký túc xá, thế nên tớ cũng không về nhà, cùng đi với các bạn luôn.”

Thật là một lời nói dối hoàn hảo.

Thẩm Phong khẽ nhếch môi, thở dài: “Cảm giác phải giấu giếm thế này, thật sự khá thú vị.”

Nghe vậy, Ân Tư Thu dừng ngay động tác, lấy từ trong túi ra một thanh Mentos, bóc một viên đưa cho cậu.

Cô giả vờ an ủi cậu: “Đừng buồn nữa mà, cậu đã đến nhà tớ rồi đấy. Chắc chắc ba mẹ tớ còn nhớ cậu, nghĩ theo hướng đó có phải thú vị hơn không?”

Thẩm Phong: “…”

Hai người nói cười vui vẻ.

Thẩm Phong dẫn Ân Tư Thu lên phòng khách để cất hành lý, rồi cậu lên tầng trên, thả Cưng từ tầng ba xuống.

“Cộp cộp cộp…”

Con chó lao nhanh xuống cầu thang, chạy đến chân Ân Tư Thu, sủa vài tiếng rồi cứ thế chạy vòng quanh cô.

Nó vui mừng đến mức phát điên, chẳng hề tỏ ra ngại ngùng gì.

Ân Tư Thu nhanh chóng ôm nó lên.

Chỉ mới vài tháng không gặp, Cưng đã lớn nhanh như thổi, bây giờ đã thành một chú chó Shiba Inu trưởng thành.

Mặt nó cũng dài ra, trông còn đáng yêu hơn khi nhỏ.

Ân Tư Thu chơi với Cưng một lúc.

Không biết từ khi nào, trời đã bắt đầu nhá nhem tối.

Thẩm Phong gọi đồ ăn mang về, khi Ân Tư Thu xuống nhà, cậu hỏi cô: “Dạo này cậu ăn uống tốt hơn chưa?”

“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.”

Đó là một lời nói dối.

Do tác dụng phụ của thuốc, suốt một tháng qua, cô thường chỉ ăn được vài miếng là bắt đầu buồn nôn, thậm chí chỉ uống nước cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.

Nhưng cô không thể nói với Thẩm Phong điều đó.

Vậy nên khi ngồi xuống bàn ăn, cô chỉ cầm đũa gắp vài miếng rồi đặt xuống một cách chần chừ.

Thẩm Phong nhíu mày.

“Không thích đồ ăn à?”

Ân Tư Thu lắc đầu, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt tái nhợt dần ửng hồng.

Cô khẽ nói: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Ừ?”

“Thẩm Phong, tớ…”