Khi ra nước ngoài, mẹ nuôi đến tiễn tôi. Bà hỏi tôi có trở về hay không? Tôi lắc đầu.
Bà nghe thế khóc rất thương tâm.
Tôi nhìn bà lắc đầu ý bảo rằng mình không biết, không phải là không trở lại.
Máy bay cất cánh cách mặt đất càng ngày càng cao, vững vàng xuyên qua mây xanh mà tiến về vùng trời xa lạ. Tôi nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ máy bay, ngơ ngác giống như đang lạc vào trong mây mù.
Tôi đột nhiên nhớ tới ba ba.
Khi đó ông chọn tự sát, cũng chính là thừa nhận mình có tội. Tôi không biết ông ta rốt cuộc ở trong ngục giam đã phải chịu khổ ra sao, lại làm cho người rất coi trọng thanh danh như ông lại đem chúng vứt ra sau đầu. Nghe nói là có người dùng tôi và mẹ để uy hiếp cho nên ông mới”Thừa nhận” hành vi phạm tôi của mình.
Di thư của ông viết cho tôi
Bên trong chỉ có một dòng chữ viết rất bừa và nghiêng ngả:
Mạc Phi, con gái bảo bối của ba. Ba ba đi rồi.
Nước mắt của tôi rốt cục tận mười năm sau mới rơi xuống.