Quá Thời Hạn

Chương 44: Ngoại truyện 11




Thẩm An Bình không hỏi tôi vì sao lại khóc. Khi đó tôi nghĩ anh là tỏ ra phong độ nhưng hiện giờ mới biết thì ra anh ta hoàn toàn một chút cũng không thèm để ý mà thôi.

Bởi vì quen Thẩm An Bình, tôi đã mất đi rất nhiều bạn bè.

Khi đó tôi mới biết sự ghen tị của nữ sinh trung học quả thật rất đáng sợ. Ngay cả những người bạn thân từng cùng tôi chia sẻ chung một cây kẹo giờ cũng giống như người xa lạ, chỉ trích tôi:” Cô cho mình là công chúa lọ lem à? Hay vì xem phim truyền hình nhiều quá sao? Cô thật sự cho rằng Thẩm Bình An sẽ thích cô ư?”

Tôi bản tính rất quật cường, luôn một mực tin tưởng Thẩm An Bình, người trông có vẻ đàng hoàng như anh sao lại đang ngấm ngầm âm mưu gạt mình cơ chứ.

Từ khi có anh ta, tâm tình của tôi cũng trở nên sáng lạn, thậm chí ngay cả mẹ nuôi tôi cũng có thể rất thản nhiên đối mặt.

Tôi càng ngày càng có thêm nhiều động lực phấn đấu, tất cả khó khăn giờ cũng không còn là khó khăn. Trong các phương diện dù học hành hay hoạt động ngoại khóa tôi đều đặc biệt cố gắng đạt thành tích thật xuất sắc, vì chỉ có thế thì chênh lệch và khác biệt giữa tôi và anh mới dần thu nhỏ lại.

Tôi tất nhiên không nghĩ anh tiếp cận mình thì ra là có lý do, mà lý do đó tôi trăm ngàn lần không có khả năng chịu đựng được.

Lúc anh rời khỏi, tôi cả người như đang chìm đắm trong mộng còn chưa tỉnh lại, ngây ngốc đứng tại chỗ đó, hèn mọn hỏi:”Anh chưa từng thích qua em sao?”

Dáng người anh thật đẹp, ánh mặt trời trên cao hạ xuống cổ tay áo màu trắng bay bay giống như đôi cánh trắng, nhưng không ngờ lời nói thốt ra lại đả thương người biết bao.

“Chưa bao giờ.”

Ba chữ làm cho người tự xưng là thông minh như tôi hoàn toàn triệt để hiểu được cái gì gọi là “bi ai”.