Quá Thời Hạn

Chương 43: Ngoại truyện 10




Năm tôi được mười bốn tuổi, trong thế giới của tôi bắt đầu xuất hiện người con trai có tên Thẩm An Bình.

Người này tôi biết. Anh ta cùng Cố Bình An thân thiết tôi cũng biết.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng anh ta dính líu chuyện gì.

Mây trên cao và bùn nhão dưới đất làm sao có điểm tương đồng? Cho nên tôi hiểu rất rõ thân phận của mình, càng hiểu được chuyện quan trọng phải làm đó là cùng anh ta duy trì một khoảng cách an toàn.

Tôi nghĩ quá nhiều, không ngờ anh ta lại chủ động xuất hiện trong cuộc sống của mình.

Đó là một buổi chiều vào mùa đông, khi tan học tôi bắt gặp mẹ nuôi đến đón Cố Bình An về nhà.

Bà ta chặn đường tôi, liều mạng đem tiền nhét vào tay tôi, nhưng tôi cầm lấy chúng xong liền đem tất cả ném xuống đất.

Tôi nắm chặt lấy cặp táp trên tay, giọng nói rất bình tĩnh:”Cố Bình An còn đang làm báo tường, làm xong thì cô ta sẽ lập tức ra đây.”

“Mạc Phi”, giọng mẹ nuôi nghẹn ngào :”Con là con gái của mẹ mà”

“Con biết, vậy thì sao?” Tôi cố gắng làm cho thái độ mình càng thêm lạnh nhạt thờ ơ, nhưng chỉ trong lòng tôi biết mình vẫn khát vọng được bà đối với tôi như với Cố Bình An biết bao. Tôi ao ước, hy vọng nếu thời gian có thể quay trở lại như lúc ban đầu thì tốt biết mấy, tôi không có bị bà nội vứt bỏ, cả hai người tôi và Cố Bình An đều cùng nhau lớn lên, được ba mẹ yêu thương như hai tiểu công chúa. Nhưng trên đời ai mà không biết, thời gian là lưỡi dao vô hình, một khi đã đâm thành vết thương, dù có lành thì vết sẹo vĩnh viễn cũng sẽ tồn tại, bất quá chỉ vì thời gian trôi qua quá nhanh làm cho người ta dần dần mà quên bản thân từng đau đớn thôi.

“Một khắc kia bà bỏ rơi tôi, chẳng lẽ bà như vậy mà còn coi tôi là đứa nhỏ của mình hay sao? Bà hiện tại chỉ là cảm thấy áy náy nên muốn bồi thường. Bà nghĩ tôi sẽ để ý, sẽ cần bồi thường sao?” Tôi ngửa đầu nhìn trời xanh trên cao cố không cho nước mắt chảy ra.

“Đừng đối với tôi tốt quá, tôi thật không nhận nổi.”

“…”

Một mình tôi thơ thẫn rời khỏi trường học, ngồi trên bậc thang tại trung tâm quảng trường ngơ ngác nhìn phía chân trời đang nhuộm một màu đỏ tươi, hoàn toàn cách biệt với bầu trời mang màu xanh thẳm trên đầu, màu sắc tương phản phối hợp trước mắt nhìn qua càng thêm ghê người nhưng cũng làm cho người ta cũng thật khó mà quên được cảnh đẹp trước mắt này. Gió lạnh thấu xương không ngừng thổi đến, tôi cố gắng đem cây kem trên tay ăn hết ý nghĩ muốn làm nó đông cứng lòng mình, nếu được như vậy thì càng tốt vì từ nay tâm mình sẽ không còn thấy đau nữa.

Thẩm An Bình lại bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi, anh một tay cầm trái bóng tay kia cầm khăn giấy đưa cho tôi.

“Đừng có ngồi chỗ này mà khóc, muốn khóc thì đi chỗ khác.”