Editor: Apple
Thoáng chốc, Đóa Miên toàn thân như bị giật điện, không nhúc nhích.
... Anh cắn lỗ tai cô?
Là chó sao?
Không phải nói bảy tháng sau mới yêu đương sao? Tín nhiệm giữa người với người đâu mất rồi?
Mà lại, cô với anh bây giờ, có phải là quá kì quái không? Vóc dáng Cận Xuyên vốn là cao, lại thêm gen phương Bắc, cả nguời cường tráng cao lớn, mà cô là cô gái Phương Nam điển hình, nhỏ con, anh làm sao lại có thể chôn mặt vào cổ cô? Lưng khom xuống như vậy, không sợ mệt mỏi sao?
Không đợi Đóa Miên lấy lại tinh thần, giọng nói trầm thấp lười biếng lại vang lên bên tai cô. Anh nhàn nhạt hỏi: "Nhớ anh không?"
Vấn đề này không phải đã hỏi trong điện thoại rồi sao?
Đóa Miên mặt đỏ bừng, trầm mặc, nhẹ giọng: "Nhớ."
Vừa đáp xong chữ này, cô đã cảm giác được môi của anh dán lên gương mặt nóng hổi của mình như chuồn chuồn lướt nước. Ngữ khí rất thấp, "Nhớ ai?"
Tim của Đóa Miên như muốn nhảy ra từ trong cổ họng, "... Nhớ anh."
Hai mắt anh nhắm hờ, chóp mũi cao thẳng cọ lấy đầu mũi của cô, "Ai nhớ?"
Cô thật muốn phát hỏa, đại não trì độn, ngơ ngác thành thật trả lời: "... Em nhớ anh."
Nghe vậy, Cận Xuyên cười khẽ một tiếng.
"Nói lại lần nữa anh nghe."
"... Em nhớ anh."
Cận Xuyên nhíu nhíu mày, nghiêng đầu áp mặt vào môi cô "Đến đây, hôn một cái."
Đóa Miên mở to hai mắt nhìn.
Hôn anh? Cô chủ động?
... Cũng không phải là không được. Dù sao môi cũng đã hôn rồi, mặt mà thôi, hôn thì hôn. Nghĩ ngợi, Đóa Miên quyết tâm liều mạng, nhắm mắt lại, buồn bực đưa môi về phía má anh.
Nhưng mà không hôn đến gò má như trong dự kiến, mà lại xuất hiện một nụ hôn sâu.
Đôi môi chạm nhau, Đóa Miên liền nhận ra... vị đại gia này khuya khoắt đến nhà cô không phải vì gì khác mà là đến đây để lừa hôn.
Môi Cận Xuyên chạm môi cô.
Đóa Miên đầu óc vốn miễn cưỡng tỉnh táo, bị anh ôm chặt, toàn thân liền mềm nhũn. Cô kinh ngạc, quên nhắm mắt, con mắt đảo loạn, mơ mơ màng màng nghĩ... mặc dù không có ai để so sánh, nhưng cảm giác, kỹ thuật hôn của anh cũng không tệ?
Mùi bạc hà rất nồng.
Có chút thơm...
Không biết qua bao lâu, Cận Xuyên buông cô ra, cụp mắt, người trong ngực anh mắt to óng ánh cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như quả táo bị luộc chín.
Cận Xuyên nhìn cô nương dưới bóng đêm.
Đóa Miên ngũ quan khá tinh xảo, chỉ là cô khá nhỏ nhắn, mộc mạc, giản dị, bình thường sẽ không ai nói cô "xinh đẹp".
Cô rất đẹp.
Dáng vẻ rõ ràng là bối rối, đỏ mặt lại còn ra vẻ trấn định nhìn thẳng anh thì càng đẹp.
"Quả Táo." Anh gọi cô.
"Hả?"
"Anh đã từng nói với em chưa? " Cận Xuyên cười cười, "Em thật là xinh đẹp."
"..." Đóa Miên sửng sốt một chút. Đột nhiên khen cô... Anh khen tự nhiên vậy, cô nghe rất không có ý tứ, trầm ngâm mấy giây mới đáp lại: "Anh cũng đặc biệt đẹp trai."
Cận Xuyên nghe xong, "Xùy" một cái, cười ra tiếng.
Đóa Miên bị anh cười có chút xấu hổ, nói quanh co, chân thành nói: "... Em nói thật."
Cận Xuyên cười mấy giây mới dừng lại.
Anh đưa tay, nắm cái cằm mềm mại của cô nhẹ nhàng véo một cái: "Có biết anh thích điểm nào nhất ở em không?"
Đột nhiên hỏi cô vấn đề mấy chốt này, Đóa Miên mừng rỡ, nghiêm túc: "Cái gì?"
Do cô xinh đẹp như hoa? Huệ chất lan tâm*? Thành tích hơn người? Hay là bởi cô có thiên phú PUBG?
(Huệ chất lan tâm: "蕙質蘭心" chất huệ lòng lan, chỉ người cao nhã, cao khiết.)
Cận Xuyên: "Thích em vừa ngốc vừa đần."
Đóa Miên: "..."
"Khiến anh rất muốn khi dễ em." Anh sát gần lại, nụ cười vô lại, trong câu chữ mang theo loại ám chỉ nào đó, "Thích muốn chết."
Đóa Miên: "..."
Có thể nói chuyện đứng đắn một chút được không?
Không phải cao lãnh sao? Không phải cấm dục sao? Không phải không gần nữ sắc sao? Hình tượng lúc mới khai giảng bị ăn hết rồi sao?
Nói thật, nếu có người mất hình tượng như vậy thì sẽ bị mất fan.
Oán thầm ba giây, Đóa Miên quay đầu sang chỗ khác, hít sâu một cái. Luôn bị anh trêu chọc như vậy thật mất thể diện. Mình phải học cách phản kích.
Cô hắng giọng, nghĩ nghĩ, thần thái rất bình tĩnh: "Vậy anh biết em thích điểm gì ở anh nhất không?"
"Cái gì?"
"Thích anh..." Đóa Miên ngừng tạm, đọc to rõ ràng rành mạch: "Làm loạn*."
(Làm loạn: từ gốc là 骚, có rất nhiều nghĩa nhưng mình nghĩ làm loạn này là nghĩa đúng nhất)
Cô tự nhận khí thế của mình vô cùng lớn.
Đóa Miên không tự chủ cong môi lên, tràn đầy tự tin chờ đợi đại bạo.
Nhưng mà, cô không ngờ từ "làm loạn" đó cũng không khiến anh tức giận như dự đoán. Cận đại gia chẳng những không có tức giận, thậm chí ngay cả biểu lộ đều không có mảy may gợn sóng.
Anh mở miệng, thần thái còn rất lười nhác, "Hóa ra là vậy."
"..." Tại sao anh lại nói vật, rõ ràng không giống trong kịch bản của cô...
"Vậy em cứ chờ mong đi."
Đóa Miên lơ ngơ: "... Chờ mong cái gì?"
"Anh trên giường càng nháo. " Anh ngữ khí nhàn nhạt, ngón trỏ chạm vào mặt cô, nhíu mày, "Muốn xem không?"
"......" Phục, phục.
Cái gọi là lấy đá đập chân hôm nay coi như đã lĩnh đủ.
Qua ngày hôm nay, Đóa Miên cuối cùng hiểu rõ một chân lý... đối với Cận Xuyên mà nói, da mặt cũng chỉ là thứ bọc bên ngoài mà thôi.
***
Đêm đó, đến tận hai giờ sáng, Đóa Miên mới được Cận Xuyên thả về nhà. Khoảng thời gian này, cô ngủ sớm dậy sớm đã quen, hôm qua lại cùng Cận Xuyên nghịch ngợm, đầu óc đều choáng, về nhà liền bò vào ổ chăn nằm ngáy o o.
Ngủ một cái là ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Mẹ Đóa vốn nghĩ cuối tuần thì có thể để cho con gái ngủ nướng, nhưng cơm trưa cũng nên ăn. Bởi vậy, lúc hơn mười một giờ, bà gõ cửa phòng Đóa Miên.
"Miên Miên?" Mẹ Đóa gọi
"..." Bánh bao nhỏ ở trên giường cựa quậy, trở mình ngủ tiếp.
"Đóa Miên?" Mẹ Đóa nhíu mày lại, lần này trực tiếp đẩy cửa ra đi vào, vén chăn lên, xách cái bánh bao kia ra khỏi ổ chăn: "Tối hôm qua con làm gì thế? Đã trễ thế này rồi còn không dậy?"
"..." Đóa Miên lúc này mới mơ mơ màng màng mở to mắt, ngồi ở trên giường, ngáp một cái, "Không có gì, chỉ là ngủ không được tốt lắm."
Mẹ Đóa nhìn chằm chằm cô đánh giá, bỗng nhiên chú ý tới cái gì, kinh ngạc, "Má phải của con bị làm sao thế?"
Hả? Má phải?
Đóa Miên vô ý thức đưa tay sờ sờ, "Cái gì?"
"Có chấm đỏ." Mẹ Đóa tiến gần, "Làm sao vậy?"
Vài giây sau, Đóa Miên kịp phản ứng, khuôn mặt trắng nõn của cô đã ửng đỏ. Cô quẫn bách, dùng sức hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "À, chắc là bị muỗi đốt. Thảo nào hơi ngứa."
Nói xong, cô tranh thủ nhảy xuống giường, cầm điện thoại chạy thẳng vào toilet.
Mẹ Đóa nhìn bóng lưng của cô nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói thầm, "Giữa đông lấy đâu ra muỗi..."
Trong toilet, Đóa Miên trừng mắt nhìn tấm gương, cả người xấu hổ đến sắp bốc khói.
Tối hôm qua sau "Chiến dịch làm loạn" đã xảy ra chuyện gì?
Có vẻ như... Cận Xuyên đem nàng nhấn trên cành cây, gặm một hồi lâu?
Trong tiểu thuyết và trên TV nam chính thường đều sẽ trồng dâu tây* lên cổ nữ chính, lộ ra điểm mập mờ lại thân mật. Bởi vậy có thể thấy được, Cận Xuyên đại gia quả nhiên là một nhân vật phản diện vừa đáng yêu vừa quyến rũ, không giống người bình thường...
(Cho bạn nào không biết thì trồng dâu tây chính là hickey.)
Sau gáy hai ba cái thì không nói, thế mà mặt của cô cũng không tha.
Xấu hổ chết đi được.
Đóa Miên nghĩ nghĩ, cầm điện thoại lên, chuẩn gửi tin nhắn lên án đại gia nào đó trồng dây trên mặt cô. Nhưng mà một hàng chữ còn chưa gõ xong thì nhận được thông báo Wechat.
Cô ấn vào xem, có một lời mời kết bạn mới:
Broken muốn thêm bạn làm bạn tốt. Ảnh avatar là một hình màu đen tuyền, ghi chú: Người đàn ông của em.
Đóa Miên: "..."
Làm loạn là tính cách đặc thù của Cận Xuyên, quen là được rồi, quen là được rồi. Cô vỗ vỗ an ủi bản thân, ổn định tâm thần, chấp nhận lời kết bạn kai.
Đóa Đóa Đóa không phải là bông: Anh...
Chỉ qua hai giây, đối phương liền trả lời:?
Đóa Đóa Đóa không phải là bông: T T tại sao anh lại trồng dâu tây lên mặt em?
Broken: Để nói cho mọi người biết.
Đóa Đóa Đóa không phải là bông:... Hả???
Cái quỷ gì?
Broken: Nói cho mọi người biết em là của anh.
"..." Thẳng thắn nói, Đóa Miên cảm thấy mình không theo kịp tư duy vị của đại gia này. Nhưng mà, không thể không thừa nhận, cách thông báo quyền sở hữu đặc biệt này, rất Cận Xuyên.
Cô trầm mặc, tiện tay gãi loạn tóc, thành ổ gà, trả lời:... Thật ra, em cảm thấy anh trồng dâu lên mặt em sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy giữa đông em bị con muỗi chích một cái, cũng sẽ không khiến người ta liên tưởng đến cái gì khác.
Broken: Biết rồi.
Biết rồi?
Biết cái gì?
Đóa Miên nhíu mày, ngay lúc cô còn đang nghiên cứu tầng sâu hàm nghĩa của mấy chữ này, Weibo hiện ra một dòng nhắc nhở: Người bạn đặc biệt chú ý @MYS-Broken đã đăng một bài mới.
Ánh mắt cô đột lóe lên.
Nếu như nhớ không lầm, từ ngày Cận Xuyên đăng kí Weibo cũng chỉ đăng đúng một bài, bài đầu tiên, cũng là bài duy nhất: Em là quả táo nhỏ của anh.
Sau đó, cô thỉnh thoảng sẽ lướt trang Weibo của anh, thường xuyên thấy fan hâm mộ của anh sẽ bình luận ở dưới bài đó, không ngừng nói nhỏ hô to: "Đăng ảnh chụp tay hoặc bóng lưng cũng được mà",...
Suy nghĩ, Đóa Miên mím mím môi, chuẩn bị ấn vào bài viết kia để xem. Nhưng mà đầu ngón tay còn chưa chạm đến màn hình, Weibo không ngừngthông báo nhắc nhở. Vang lên như súng bắn... đinh đinh đinh đinh, bạn vừa được một người theo dõi, bạn vừa nhận được một tin nhắn mới, bạn vừa được một người theo dõi, bạn vừa nhận được một tin nhắn mới...
Tiếng nhắc nhở nhiều lần dày đặc.
Tình huống gì đây?
Đóa Miên ngờ vực, lắc lắc điện thoại, tưởng Weibo bị bug. Mở trang cá nhân của mình lên, số fan hâm mộ là: 685.???
Cô kinh ngạc.
Lại là chuyện gì đây? Fan của cô không phải chỉ có Lục Dịch, Trương Hiểu Văn và mấy người fan ảo sao? Làm sao nháy mắt từ "78" biến thành "685"? Ai mua fann cho cô vậy?
Đóa Miên như lọt vào trong sương mù, nghĩ không ra.
Đóa Miên nháy mắt mấy cái, tùy tiện ấn vào khu tin nhắn của Weibo:
Bạn trên mạng A: A a a a là Apple sao!!!!
Bạn trên mạng B: Chào chị dâu!! 【 xoay quanh 】 【 xoay quanh 】
Bạn trên mạng C: Chị dâu sẽ tham gia Châu Á thi đấu theo lời mời sao? 【doge 】
Bạn trên mạng D: Cảm giác Ken Thần* rất thích bạn 【 nước mắt 】 ghen tị...
(Bạn nào không biết thì Cận Xuyên biệt danh là Broken, vì vậy mọi người gọi anh là Ken Thần)
Bạn trên mạng E: Hi vọng mấy ngày nữa sẽ không nhìn thấy cửa hàng Taobao của cô trở nên nổi tiếng 【doge 】Sau khi Broken mở Weibo đã đăng hai bài Weibo, tất cả đều là cô, anh ấy thích cô như vậy đấy.
...?????
Đóa Miên trên đầu hiện lên dấu chấm hỏi, cô hoang mang, vẫn kịp phản ứng, ngón tay khẽ run, ấn vào trang chủ Weibo của MYS-Broken.
Bài Weibo mới nhất được đăng lên từ bốn phút trước.
Một câu đơn giản ngắn gọn, không có bất kỳ kí hiệu cùng biểu tượng cảm xúc nào, viết: You are the apple of my eye, em là người anh yêu suốt đời. @ Đóa Đóa Đóa không phải là bông
Đôi lời của Editor:
Bởi vì tình cảm hai người tiến triển khá tốt nên mình sẽ để xưng hô là anh-em cho nó ngọt ngào nhé 🙆♀️