Editor: Apple
Tiếng đọc sách, âm thanh trò chuyện, tiếng cười cùng các loại tạp âm đan xen vào nhau, nhưng Đóa Miên đều không nghe thấy. Hết thảy chung quanh lúc này đều mơ hồ, thanh âm, bóng người, cảnh vật, nhìn thấy rõ rành nhất chỉ là hình ảnh Cận Xuyên cười như không cười kia.
Không biết tại sao, dưới cái nhìn của cô, bộ dạng lười nhác ngạo mạn phảng phất điệu bộ vĩnh viễn chẳng có cái gì lọt vào mắt mình của anh lại li kì hiện ra mấy phần nghiêm túc.
... Hả?
Nghiêm túc?
Đóa Miên bị từ này làm cho mặt đỏ bừng, vội vàng khiến bản thân tỉnh táo lại... người này cà lơ phất phơ, nói đùa cũng không phải lần một lần hai, cô làm sao lại cảm thấy anh đang nghiêm túc được cơ chứ?
"Đùa thế này không vui đâu." Cô duy trì biểu cảm tâm bình khí hòa, nói xong quay trở lại, mặt hướng bảng đen ngồi xuống, trong miệng tự thì thầm: "Nghĩ không ra còn nghe kiểu nhạc đó, gu gì không biết..."
Phía sau người kia nhàn nhạt nói: "Nói lớn một chút, lặp lại một lần nữa."
"..." Cô nói nhỏ như thế mà anh cũng có thể nghe thấy? Tai chó sao? Đóa Miên thân thể cứng đờ.
"Nói lại."
"..." Cô cười khô khốc, quay đầu, như không có gì nói: "Tớ vừa rồi không nói gì cả."
Cận Xuyên cũng cười: "Cậu có ý kiến với gu của tớ?"
Đóa Miên lắc đầu: "Không có."
"Gu của tớ thế nào?"
Cô đứng đắn tán thưởng: "Tươi mát thoát tục, siêu bay bổng."
"Thật sao?" Cận Xuyên không mặn không nhạt đáp lời, nhíu nhíu mày: "Có thể được cậu khen là vinh hạnh của tớ, cảm ơn. Không có gì, đọc sách tiếp đi."
"... Ừ." Được cô khen là vinh hạnh của anh là cái quỷ gì... nghe không hiểu cô bị áp bách mới phải khuất phục sao?
Đóa Miên ở trong lòng yên lặng khinh bỉ hai giây, sau đó mở sách ra, tiếp tục đọc sách.
Tiết đầu tiên là tiết Hóa.
Chuông vào lớp reo vang, Đóa Miên cất sách Tiếng Anh đi, lấy sách Hóa cùng vở ra, làm công tác chuẩn bị trước khi lên lớp.
Hai phút sau, Chu Khai Đế bước vào phòng học. Vị đại gia kia giương mắt lên nhìn, chỉ thấy chủ nhiệp lớp trong tay ngoại trừ cầm sách Hóa còn cầm hai tờ giấy A4, tất cả đều giấy trắng đã in chữ đen.
"ĐM." Có bạn học mắt tinh nhìn một chút liền nhận ra, nhỏ giọng kêu rên: "Phiếu điểm thành tích kì thi giữa kì."
Đóa Miên cắn cắn môi, trong lòng có chút khẩn trương.
Tiếp đến, cô nghe thấy chủ nhiệm lớp nói: "Các em bình tĩnh." Nói xong, thầy nâng tay cầm hai tờ giấy kia lên: "Trên tay tôi chính là thành tích của mọi người lần này, phía trên đây đã có điểm số các môn, cũng có xếp hạng thành tích lớp và khối của các em. Trước khi lên lớ, chúng ta đổi chỗ đã."
Lục Dịch liếc mắt, nhỏ giọng chửi mắng: "Còn phải căn cứ vào thành tích rồi chọn chỗ nữa sao? Đây đúng là đả kích lòng tự trọng mà."
Bên trên, Trương An Dương thở dài: "Hiện thực chính là tàn khốc như thế."
Chu Khai Đế lại nói: "Được. Hiện tại cho các em hai phút, thu dọn đồ đạc đứng tập trung trên hành lang."
Tiếng nói có uy lực không kém, chỉ một thoáng, nguyên lớp học lặng ngắt như tờ liền bùng nổ.
"Không phải chứ? Còn phải ra hành lang đứng sao?"
"Có ý gì chứ? Thành tích tốt chọn chỗ trước, học kém thì đứng đấy chờ?"
"Thật quá đáng! Học sinh xuất sắc thì địa vị càng cao sao?"
"Rõ ràng là thế mà."
Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp nhíu mày, vỗ vỗ bàn giáo viên, trầm giọng: "Trật tự, dọn đồ đạc bằng tay, không phải bằng miệng." Yên lặng vài giây, lại nói tiếp: "Giải thích với các em một chút, cũng không phải chỉ có lớp chúng ta căn cứ vào xếp hạng để chọn chỗ ngồi, cả khối cùng thống nhất. Mục đích của thầy cô giáo, không phải để đả kích các em, cũng không muốn phân biệt đối xử với các em, mà là muốn qua hình thức này nói cho các em biết, chỉ có nỗ lực mới có kết quả, có thu hoạch, các em muốn ngồi chỗ tốt, nhất định phải cố gắng học tập."
Tiếng oán than thở dài vang lên khắp lớp, hầu lay mọi người mới lục đục ngo ngoe ra khỏi phòng học, đứng vững trên hành lang.
Tháng mười một đã là đầu đông, mặt trời lười biếng mọc lên từ hướng đông.
Đóa Miên đeo balo đứng trong đám người, yên lặng nghe các bạn phàn nàn.
Lúc này, Lục Dịch chen vào, biểu lộ như mới phát hiện ra châu lục mới, kinh ngạc lấy làm lạ nói: "Tin tức lớn tin tức lớn!"
Đóa Miên còn đang lo lắng cho thành tích của mình, không hứng thú lắm: "Làm sao?"
Lục Dịch đè thấp tiếng nói: "Lần này hạng nhất không phải Cận Xuyên."
Ồ.
Trong dự liệu, dù sao cố ý làm sai nhiều như vậy. Nếu thế mà còn được Top 1 thì học sinh xuất sắc ở Thất Trung cũng nên vứt đi.
Đóa Miên không thèm chú ý.
Cô nhíu mày hỏi: "Cậu thứ mấy? Có thấy tên tớ không?"
"Tớ cũng chỉ liếc qua một chút, ngoại trừ ba người đầu tiên ra, còn lại đều không thấy gì hết." Lục Dịch gãi đầu một cái, nhìn cô: "Bộ dạng này của cậu... làm sao thế? Thi không tốt sao?"
"Nói nhảm." Đóa Miên lo sợ bất an: "Khoảng thời gian đó tớ vội vàng leo top, lấy đâu thời gian ôn tập."
Lục Dịch cười cười, vỗ vai cô an ủi: "Đừng lo lắng. Cậu..."
Lời còn chưa nói hết, tiếng nói của chủ nhiệm lớp lại vang lên.
"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu xếp lại chỗ ngồi." Chu lão sư cầm phiếu điểm đứng ở trước cửa lớp, thần sắc nghiêm túc: "Hạng nhất, Chu Hòa Bình."
Nam sinh được gọi tên sửng sốt một cái, chưa phản ứng kịp.
"Hạng nhất không phải Cận Xuyên?"
"Chu Hòa Bình? Lão nhị vạn năm rốt cục cũng phản công rồi?"
"Khó được khó được, từ lúc Cận Xuyên đến, Chu Hòa Bình tám vạn năm chưa được đứng nhất."
Những người khác nghị luận ầm ĩ, cũng rất kinh ngạc, dồn dập quay đầu nhìn về phía đám người đứng cuối. Đóa Miên cũng ghé mắt theo mọi người nhìn về phía sau.
Cận Xuyên tựa vào lan xan, nghiêng đầu nói chuyện cùng người bên cạnh. Ánh nắng chiếu lên người anh một lớp nhè nhẹ. Nhìn một chút, cô phát hiện tóc anh đã dài hơn một chút. Kỳ thật anh nếu như không để đầu đinh mà đổi kiểu khác, có lẽ cũng rất đẹp...
Không đúng, thời điểm này cô còn suy nghĩ cái gì thế? Đóa Miên mặt ửng đỏ, giơ tay gõ gõ đầu mình.
"Thứ hai, Lưu Màu Hỉ."
"Thứ ba,..."
Rất nhanh, mười hạng đầu đã tiến vào phòng học, lực chọn cho mình chỗ ngồi tốt nhất.
Đóa Miên khẽ cắn chặt môi, hai tay vô thức nắm chặt thành quả đấm, cảm thấy bất an.
Thứ mười một, mười hai...
Vẫn không có cô...
Đóa Miên lạnh cả người, tâm tình xuống dốc.
"Người thứ mười sáu, Cận Xuyên." Lần này, ngữ khí của Chu Khai Đế có chút không vui, lại xen lẫn một tia châm chọc: "Chúc mừng bạn học Cận Xuyên, giúp lớp ta đạt được danh hiệu "Lùi không tiến"."
Cận Xuyên sắc mặt rất nhạt: "Cảm ơn Chu lão sư."
Toàn lớp kinh ngạc: "..."
"..." Chu Khai Đế kém chút nữa tức hộc máu, đen mặt hừ một tiếng, tức giận nói: "Tranh thủ thời gian đến chọn chỗ đi."
"Em ngồi đâu cũng được." Cận Xuyên cười nhẹ: "Để cho các bạn khác chọn đi."
Toàn lớp một lần nữa kinh ngạc: "..."
Chu Khai Đế nhíu mày. Bạn học Cận Xuyên này làm cho ông đau đầu cũng không phải ngày một ngày hai. Dù Thất Trung có tốt đẹp, nhưng vẫn tồn tại một vài vấn đề của học sinh, như là yêu sớm, cố ý phản nghịch, hoặc là chán ghét học tập. Nhưng Cận Xuyên có hơi khác so với những vấn đề đó.
Anh ly kinh bạn đạo*, không có bất kì động cơ và lý do đặc biệt, giống như nó xuất phát từ tính cách của anh.
(Ly kinh bạn đạo:giống với li kinh phản đạo, nghĩa là bướng bỉnh)
Đặc biệt ngang ngạch.
Chu Khai Đế im lặng vài giây, tùy anh vậy, tiếp tục đọc.
"..." Đóa Miên đứng trong đám người nhíu mày, hơi nghiêng đầu, vô ý thức nhìn về phía Cận Xuyên.
Ánh mắt chạm nhau, anh vừa vặn cũng đang nhìn cô, bình tĩnh, không có bất kì cảm xúc nào.
Vì sao không chọn chỗ?
Đợi cô sao?
Thật sự làm khó vị đại đệ nhất này, thi kém nhiều như vậy vẫn không thể đứng sau cô, chỉ sợ anh cũng không nghĩ tới cô sẽ thi kém như thế? Kinh hỉ hay không kinh hỉ? Ngoài ý muốn hay không ngoài ý muốn?
Suy tư một lát, Đóa Miên khổ sở lại uể oải, nhưng lại cảm thấy hành động của anh có chút buồn cười, cong cong môi cười lên.
Kì thi giữa kì này, Đóa miên đứng thứ 21 của lớp, 86 của khối, vinh quang đạt danh hiệu bạn học thứ hai "lùi không tiến".
Chủ nhiệm lớp sau khi đọc xong tên của cô, thở dài, muốn cô sau khi tan học đến văn phòng.
Đóa Miên cúi xuống gật gật đầu, đi vào phòng học chọn chỗ.
Tối hôm qua phát sóng trực tiếp, hôm nay lại vì thành tích xuống dốc bị lão sư mời đi uống trà, có câu vui rồi rất nhanh cũng hóa buồn cũng không khác trường hợp của cô là mấy. Làm sao dám cầm phiếu điểm đưa cho mẹ đây? Mẹ sẽ rất tức giận, thất vọng về cô. Thật là một sự cố bi thương.
Đóa Miên nâng má nghĩ.
Bất quá...
Cô ghé mắt, lặng lẽ nhìn người đang rũ mắt gõ điện thoại.
Trong cái rủi lại có cái may. Tỉ như nói, cuối cùng đại thần Broken trong truyền thuyết cũng trở thành bạn cùng bàn của cô.
***
Giờ nghỉ trưa, Đóa Miên ủ rũ, ngoãn ngoãn đến văn phòng tìm chủ nhiệm lớp.
Chu Khai Đế ngồi tại bàn làm việc, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, nói: "Tới rồi?"
"Vâng." Đóa Miên cúi thấp đầu, vừa xấu hổ vừa day dứt: "Chào thầy Chu."
Chu Khai Đế bỏ bút đỏ xuống, dùng ngữ khí ôn nhu bình thản hết mức nói: "Đóa Miên, em là học sinh xuất sắc, thành tích tốt, phẩm chất tốt, mẹ em cũng thường xuyên gọi điện cho tôi hỏi về chuyện của em. Kì thi lần này thành tích tuột dốc như vậy, có phải áp lực quá lớn không?"
Đóa Miên có chút chột dạ: "...Vâng ạ."
"Năm ba học tập rất quan trọng, nhưng cũng đừng tạo cho bản thân áp lực quá lớn. Bình tĩnh mới là điểm mấu chốt lúc đi thi."
"Vâng."
"Nghe mẹ em nói, em muốn thi đại học B?"
"... Vâng ạ."
"Cố gắng, tranh thủ lọt vào top 10 trước đã." Chu Khai Đế tươi cười cổ vũ: "Em từ trước tới nay thành tích tốt, hoàn toàn có khả năng này. Cố lên, tâm vu bàng vụ, đuổi theo ước mơ, không để bố mẹ cùng thầy cô thất vọng."
(Tâm vô bàng vụ: chịu được đơn độc, không bị phân tâm, ý chỉ chuyên tâm một việc,....)
"... Vâng."
"Được rồi, em ra ngoài đi."
"Cảm ơn thầy Chu, hẹn gặp lại." Đóa Miên quay người, ra khỏi phòng.
Trời có chút tối sầm xuống.
Đóa Miên đi trên hành lang, ngẩng lên nhìn bầu trời, hóa ra có mấy đám mây đen kéo đến, che kín mặt trời. Cô mấp máy môi, suy tư một lát, đi đến tầng thí nghiệm.
Giờ này, các bạn đều đi đến nhà ăn hoặc ra khỏi trường ăn cơm, ở tầng thí nghiệm bây giờ, một bóng người cũng không thấy.
Yên lặng. Rất tốt.
Đóa Miên đến góc hành lang hẻo lánh, ngồi xuống, khịt mũi một cái, cứ như vậy nhìn chằm chằm vách tường đến ngẩn người. Mặt tường màu trắng, có một số chỗ bị tróc sơn, lộ ra phần xi măng thô bên trong.
Đột nhiên, phía sau có tiếng bánh răng bị mài nho nhỏ.
"..." Cô vô ý thức quay đầu lại.
Người kia không biết đã đến từ lúc nào.
Anh miễn cưỡng tựa vào hành lang hút thuốc, nhìn thẳng, không để ý đến cô, cũng không thèm nói một câu.
Đóa Miên ngước cổ lên, có chút kinh ngạc, ho khan một tiếng: "Thật khéo quá, cậu cũng ở đây sao?"
"Không khéo," Cận Xuyên nói: "Tớ đi theo cậu."
"..." Đóa Miên bị bộ dạng ngay thẳng của anh làm cho sặc máu, im lặng giây lát, cô mới nói: "Thật sao? Tớ cứ tưởng cậu tìm một chỗ hút thuốc."
Anh nói: "Thật sao? Tớ cứ tưởng cậu tìm một chỗ để khóc."
"..." Tâm tình Đóa Miên lúc này quả thực không tốt, không có sức lực cùng anh nói chuyện tào lao, chỉ cười cười, vô lực nói: "Chỉ là thi không tốt mà thôi, cũng không phải việc gì ghê gớm. Tại sao tớ lại muốn khóc cơ chứ?"
Cận Xuyên nghe xong, hít một hơi thuốc lá không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô.
"..." Vốn là muốn tìm một chỗ để khóc... anh đột nhiên xuất hiện là có ý gì?
Đóa Miên hít sâu một hơi, ăn ngay nói thật: "Vậy xin hỏi, cậu có thể tránh đi một chút được không?"
"Không thể."
"..."
Cận Xuyên lạnh nhạt nói: "Con mẹ nó chứ, muốn trông cậu."
"..." Không khí chung quanh nháy mắt yên tĩnh lại.
Giây lát, Đóa Miên trông thấy Cận Xuyên đi tới, thở ra một làn khói, cúi người, trực tiếp ngồi xuống cạnh cô. Anh tiện tay phủi bụi, gật đầu nói: "Khóc đi, tớ chuẩn bị xong rồi."
"..." Làm sao người này cứ nói chuyện không đầu đuôi thế? Cô khóc thì liên quan gì đến anh? Đóa Miên mơ màng: "Cậu chuẩn bị kĩ cái gì?"
"Đau lòng chứ sao."